Lúc chạng vạng tối, ánh tà dương màu da cam bao phủ cả đỉnh núi trên mảnh đất giống với quốc gia của những câu truyện cổ tích, Lâm Thanh Vũ đang nhàn nhã ngồi ăn tối với đàn anh đàn chị trong khoảng sân lớn. Sau khi mặt trời xuống núi, có khi sẽ mang theo vài đám mây mù, càng làm cho sân trường trở nên mộng ảo hơn, mà lúc này, Lâm Thanh Vũ cũng đang chìm đắm trong phong cảnh xinh đẹp đó, bởi vì cô đang đi ăn tối với đàn anh mà cô yêu mến.
Ứng Gia Văn, phó hội trưởng hội học sinh, đồng thời cũng là đàn anh học năm thứ tư thuộc cùng khoa tài chính với Lâm Thanh Vũ. Từ lần đầu tiên Lâm Thanh Vũ nhìn thấy anh, cô đã thấy khá yêu thích anh. Anh không có vẻ ngoài và khí thế xuất sắc giống như Cổ Hựu Hiền. Bình thường, anh hay đeo gọng kính màu vàng, khuôn mặt cân đối thanh thoát, nói chuyện tương đối khách khí, thuộc kiểu con trai ấm áp giống như anh hàng xóm nhà bên.
Mà chuyện khiến Lâm Thanh Vũ khâm phục nhất đó chính là sau khi cô tìm hiểu về Ứng Gia Văn mới biết được anh là một người bình thường trong số ít những người bình thường ở trong trường. Cha mẹ anh đều là công chức bình thường, anh dựa vào chính thành tích ưu tú xuất sắc của mình để lấy được học bổng đặc biệt của trường, học cùng lớp với một đám con trai con gái nhà quan chức cấp cao như tổng giám đốc, nghị sĩ, người làm trong bộ máy quản lý nhà nước nhưng anh cũng không hề thấp kém hơn một chút nào.
Anh luôn là trợ thủ đắc lực của Cổ Hựu Hiền, anh không nói nhiều mà chỉ luôn im lặng giúp đỡ anh hoàn thành công việc của hội học sinh. Đối với Lâm Thanh Vũ, sự tồn tại của anh giống như dòng nước tươi mát vậy.
Đối với Lâm Thanh Vũ, người vô cùng căm ghét quan niệm môn đăng hộ đối và đám cưới chính trị thương mại thì người không có gia cảnh giống Ứng Gia Văn rất có lực hấp dẫn. Sau khi khai giảng được một học kỳ, tâm tư thầm mến của cô càng ngày càng rõ ràng, ba người bạn ở phòng đối diện và phòng bên cạnh cũng biết tâm ý của cô, cũng cố gắng hết sức tác hợp cho hai người.
"Tiểu Vũ, ngày hôm qua em không đến khoa để họp, bọn chị đã phác thỏa kế hoạch cho hoạt động lần này, một lát nữa em xem bản kế hoạch giúp chị nhé." Dương Phẩm Nghi, sinh viên năm ba, đàn chị cùng khoa với Lâm Thanh Vũ, cũng là hội trưởng của khoa tài chính.
"Dạ."
Lâm Thanh Vũ cười nói với Dương Phẩm Nghi. Cô rất yêu thích đàn chị khí chất xuất chúng lại thanh nhã này. Cô cũng cố gắng muốn học tập theo, nhưng mà người có tính cách đậm chất cỏ dại như Lâm Thanh Vũ làm sao có thể học được hai chữ thanh nhã này.
Cô nhìn một người khác - Ứng Gia Văn đang ngồi bên cạnh cười thầm, bĩu môi nói: "Đàn anh à, anh đang cười thầm đấy!"
"Ha, bị phát hiện." Ứng Gia Văn mở miệng cười mỉm nhìn Lâm Thanh Vũ, "Thanh Vũ, bây giờ em đã có dáng vẻ của một hội trưởng rồi đấy! Chờ đến khi em học năm thứ ba là có thể tham gia ứng tuyển chức hội trưởng khoa rồi. . . . . . Ừm, anh nghĩ với năng lực của em ứng tuyển chức hội trưởng hội học sinh cũng được đấy."
"Đúng đó!" Dương Phẩm Nghi phụ họa , "Lúc trước tất cả mọi người đều đứng về phe cái người giả tạo lớp bên cạnh kia, nếu không có Tiểu Vũ tạm thời rat ay giúp đỡ em trong việc tranh cử, em làm sao có thể thuận lợi được tuyển làm hội trưởng của khoa, đáng tiếc Tiểu Vũ mới năm nhất không thể tham gia hội của khoa hoặc hội học sinh, nhưng mà cũng không cần gấp, hiện tại Tiểu Vũ cũng đã trở thành cố vấn chuyên môn của em rồi.”
"Mọi người đừng cười em, trong lớp cũng đã xuất hiện vài người gọi em là ‘hội trưởng trong bóng tối’ hoặc ‘ người nắm quyền trong tay’ rồi, gọi như thế khiến em không nhịn được mà nổi giận, mất hết cả hình tượng." Khi Lâm Thanh Vũ lung túng luôn luôn gãi đầu khiến cho mọi người cười không ngừng.
Sau khi ba người cùng khoa hoà thuận vui vẻ dùng xong bữa tối, Lâm Thanh Vũ và Dương Phẩm Nghi cùng nhau vùi đầu thảo luận về bản kế hoạch cho hoạt động sắp tới, sửa chữa một lúc lâu, còn Ứng Gia Văn thì ở vị trí trung lập, lẳng lặng không nói một câu, chỉ ngồi bên cạnh uống cà phê.
Sau khi Dương Phẩm Nghi cất bước chạy về văn phòng khoa xin bản thảo, trong phòng cà phê trang nhã chỉ còn lại Lâm Thanh Vũ và Ứng Gia Văn.
"Anh Gia Văn, buổi vũ hội tốt nghiệp ngày mai, em có thể khiêu vũ cùng anh không?" Cô cố gắng lấy hết dũng khí nới với anh, cũng mang theo một ánh mắt lóng lánh đầy chờ mong nhìn thẳng vào anh.
"Ừm. . . . . . Học muội, thực xin lỗi, đêm mai chắc là anh không có cơ hội tham gia khiêu vũ đâu."
"Hả? Tại sao?" Lâm Thanh Vũ thất vọng.
"Hội trưởng của chúng ta chắc chắn sẽ khiêu vũ cùng với bạn gái, vậy nên anh đương nhiên phải ở lịa, kiểm soát mọi việc diễn ra trong buổi tiệc. Thanh Vũ, thực xin lỗi!" Anh lộ ra vẻ mặt khó xử, thẳng thắn nói xin lỗi cô.
"Em rất thích anh, nghe nói có vũ hội cho nên vẫn luôn mong ngóng được khiêu vũ với anh, hơn nữa, không phải hội trưởng Cổ vừa mới thất tình sao? Bạn gái ở đâu ra?" Cô căm giận bất bình nói.
"Làm sao em biết cậu ấy vừa mới thất tình?" Ứng Gia Văn kinh ngạc nhìn cô em khóa dưới này. Đây là tin tức nội bộ của hội học sinh, đã bị bọn anh phong tỏa rồi mà! Nhìn vào đôi mắt to tròn trong sáng của cô, tuy trong lòng anh vẫn có chút ít nghi hoặc nhưng không giữ bí mật nữa, nói với cô: "Thật ra bọn anh sợ các học sinh khác đánh giá sai về hội trưởng, cho nên cố ý đè ép tin tức này hơn một tháng, nhưng gần nhất Hựu Hiền mới quen bạn gái, nói rằng vũ hội ngày mai cậu ấy muốn dẫn bạn gái cùng tham gia vũ hội, cho nên . . . . . ."
"Mọi người đều biết hội trưởng Cổ thay bạn gái liên tục một người đổi một người, đây cũng chẳng phải tin tức lạ gì, anh ấy có thể tham gia khiêu vũ, tại sao anh lại không thể?" Lâm Thanh Vũ cực kỳ tức giận, kế hoạch đã thông báo với các bạn từ tuần trước không phải cứ thế bị hủy chứ?
"Đừng nói hội trưởng như thế, mọi người đều chỉ nhìn bề ngoài, loại nhân vật phong vân như anh ấy vốn có rất nhiều nữ sinh ái mộ, tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy rất đào hoa nhưng chỉ có bọn anh, những người bạn thân thiết mới biết được anh ấy không phải người như vậy. Nhưng mà gần đây anh ấy có phê bình kín đáo với khoa tài chính của mình, có khả năng là có quan hệ với bạn gái trước của cậu ấy." Anh cười nhẹ nhàng, duỗi tay xoa đầu Lâm Thanh Vũ, "Ngoan, hôm nào anh lại mời em ăn cơm, ngày mai phải làm cho em thất vọng rồi."
Lâm Thanh Vũ lộ ra vẻ mặt thất vọng, kinh ngạc nhìn Ứng Gia Văn đang tỏ vẻ có lỗi, cô nhanh chóng thu hồi tâm trạng, cười cười với anh, "Không sao." Cô ngọt ngào nói, tính toán khởi động kế hoạch B mà cả đám bọn cô đã nghĩ ra.
Mang theo tâm trạng tiếc nuối, Lâm Thanh Vũ mặc một bộ lễ phục màu hồng phấn khảm kim cương vô cùng quý báu kết hợp với đồ trang sức tinh sảo trang nhã tiến vào lễ đường lớn cùng với các bạn học cũng ăn mặc sang trọng thanh nhã không kém cô.
Lúc này, lầu một của lễ đường đã trải đầy ghế tựa, cửa sổ sát đất cao lớn cũng được trang trí hoa lệ, thoạt nhìn giống như đang đi vào vũ hội cung đình thế kỷ của mười bảy, mười tám, vô cùng xa hoa.
Vũ hội đầu tháng tư, nói hoa mỹ thì là vũ hội tốt nghiệp nhưng trên thực tế lại là thời cơ tốt nhất để tìm kiếm một nửa kia môn đăng hộ đối, cho nên gia đình của các học sinh đều cẩn thận chuẩn bị các loại tây trang, lễ phục cao quý đưa đến trường học cho con em mình.
Các sinh viên học viện âm nhạc hợp tấu với giai điệu của điệu Waltz duyên dáng, bên sân cả học sinh nam lẫn học sinh nữ đều xoay vòng tìm kiếm bạn nhảy, một đám các thiếu nữ thì say mê nhìn Cổ Hựu Hiền mặc trang phục đẹp đẽ đang khiêu vũ trên sân.
Sauk hi điệu nhảy đầu tiên kết thúc, hội học sinh bắt đầu giao phó màn diễn tấu cho “ ban nhạc Nặc Á”, một ban nhạc hoạt động độc lập nhưng thanh danh của nó còn vang dội hơn cả học viện âm nhạc của trường. Ban nhạc tham gia biểu diễn để các bạn trong học viện âm nhạc trở về tham gia lễ hội.
Ngồi ở một nơi xa sân khấu là các học sinh bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà không tham gia khiêu vũ, Lâm Thanh Vũ lại là một người trong số đó. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cổ Hựu Hiền đang tỏa ánh hòa quang trên sân ánh mắt đó có thể nói là một ánh mắt mang theo oán niệm. Nếu như cái tên này không tùy hứng, thì cô có thể thực hiện kế hoạch khiêu vũ với Ứng Gia Văn hợp vũ thì cũng có thể biểu đạt tình yêu của mình với anh rồi. Dù sao thì sau hai tháng nữa anh cũng tốt nghiệp rồi, nói cái gì cũng phải liều lĩnh thử xem, cho dù có bị cự tuyệt, ít nhất cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối, nhưng bởi vì Cổ Hựu Hiền, tất cả kế hoạch của cô đều bị rối loạn.
Sauk hi mọi người đã ra nhập sân nhảy khiêu vũ thì cô chuyển ánh mắt về phía điều khiển âm thanh bên cạnh sân khấu, nhìn Ứng Gia Văn đang quan sát, điều khiển mọi thứ bên ngoài, cô nở nột nụ cười thật sâu. Như thế này thì có thể tiến hành kế hoạch B được rồi.
Thời gian nghỉ ngơi giữa vũ hội, hội học sinh đã sắp xếp tiết mục bài ca thổ lộ tình cảm, người khởi xướng đầu tiên là Cổ Hựu Hiền với bài hát “ Bằng Hữu” của Chu Hoa Kiện tặng cho toàn thể các bạn sinh viên năm thứ tư sắp tốt nghiệp, phối hợp với tiếng nói tràn đầy tình cảm của MC tạm thời, chậm rãi đọc bản thảo Cổ Hựu Hiền đích tay viết, lại làm cho rất nhiều người chảy nước mắt, tiếp theo là những bài hát mà các em khóa dưới dành tặng cho anh chị khóa trên.
Một ca khúc vừa kết thúc, MC đột nhiên cất cao tiếng nói, "Oa ô! Xin đợi em một chút." Dùng tiếng nói hưng phấn nói: "Cuối cùng cũng xuất hiện bài hát thể hiện tình yêu, làm cho người ta rất hưng phấn, các bạn học sinh thân mến, đây là bài hát “ Ám hiệu” của Lý Mân được dành tặng cho phó hội trưởng, anh Ứng Gia Văn." Nói xong, lễ đường lập tức vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, bạn MC hưng phấn quá mức nói tiếp: "Hơn nữa người gửi bài hát này còn ký tên nữa đó! Bạn sinh viên nữ này gửi lời nhắn đến đàn anh Ứng Gia Văn rằng: ‘Anh Ứng Gia Văn, em thực sự rất thích anh, mong anh đồng ý làm bạn trai em!』Oa, rất có dũng khí, tôi quá khâm phục cô bé này rồi, người thầm mễn phó hội trưởng đã lâu chính là người của khoa tài——"
Khi tên của bạn sinh viên nữ này sắp được nói ra thì âm thanh "xì xào" một tiếng sau đó đột nhiên im lặng, mọi người đang cực kỳ hưng phấn, cảm xúc trong nháy mắt đông cứng lại, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu, không giải thích được, bắt đầu kháng nghị.
Sau nửa ngày, tiếng nói trầm thấp của bạn MC lại vang lên lần nữa, "A, thật xin lỗi, phó hội trưởng đột nhiên cắt đứt nguồn điện, còn uy hiếp tôi không thể nói ra tên của bạn học đó, cho nên, vì an toàn tính mạng của mình mà suy nghĩ, tôi chỉ có thể phát trực tiếp bài “Ám hiệu” thôi. Bạn học nữ này, thật xin lỗi."
Bài hát "Ám hiệu" của Lý Mân vang khắp lễ đường, lúc ca khúc hát đến đoạn “Toàn bộ thế giới chỉ có anh không hiểu em yêu anh, em không muốn chỉ là bạn tốt mà thôi. . . . . ." Lâm Thanh Vũ chậm rãi đứng lên, trái tim đập mạnh thình thịch, nhìn người kia đang cúi đầu điều khiển âm thanh, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Anh hành động như thế này là có ý gì? Cô thật sự không thể nào hiểu nổi, đi ra khỏi lễ đường, đợi buổi vũ hội này kết thúc.
Tránh ở một bên nhìn dòng người dần dần tản đi, ngay cả Cổ Hựu Hiền cũng đã đưa bạn gái về ký túc xá, nhưng mà cô vẫn chưa nhìn thấy Ứng Gia Văn đi ra. Trái tim cô cảm thấy thấp thỏm không yên, chờ đợi thật lâu cuối cùng cũng chờ được người đó đi ra.
"Đàn anh." Lâm Thanh Vũ lập tức tiến lên, thấy Ứng Gia Văn lộ ra khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng với mình, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thanh Vũ, chúng ta đến bên kia nói chuyện!" Ứng Gia Văn đưa cô đến lễ đường kín đáo bên cạnh bờ hồ, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, "Thanh Vũ, cám ơn tình cảm em đã dành cho anh, anh thật sự rất vui."
"Anh Gia Văn. . . . . ." Khuôn mặt Lâm Thanh Vũ phấn khởi, ửng đỏ, hơi run rẩy kéo tay Ứng Gia Văn, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười, hàng mi cong cong còn đọng giọt nước mắt vui mừng.
"Thực xin lỗi, anh thật sự không thể nào đáp lại mong muốn của em." Ứng Gia Văn nhẹ nhàng tránh khỏi cái nắm tay của cô, chân thành nói xin lỗi với cô, "Thực ra anh chỉ đối xử với em em như một người em gái, em là một cô gái tốt, trong trường nhất định sẽ có người thích hợp với em hơn anh, cho nên vừa rồi anh mới ngăn cản MC nói ra tên em.”
"Em chỉ thích anh thôi! Hơn nữa, từ giờ trở đi anh cũng có thể không cần phải đối xử với em giống như em gái." Lâm Thanh Vũ kiên trì với suy nghĩ của mình, không ngừng tranh thủ cơ hội.
"Học muội, anh thật sự không thích hợp với em." Ứng Gia Văn dùng ánh mắt kiên định nhìn Lâm Thanh Vũ, chậm rãi nói ra: "Anh không thể trèo cao, với tới em."
Một câu nói làm cho đầu óc Lâm Thanh Vũ trống rỗng, một giọt nước mắt to như hạt đậu trong suốt sáng long lanh chảy xuống gò má đẫy đà của cô. Nhìn cô bé bình thường luôn lộ ra nụ cười ngọt ngào với mình, Ứng Gia Văn có chút đau lòng, nhưng lại nhớ tới thân phận bối cảnh chênh lệch giữa hai người, anh không thể không hạ quyết tâm, "Anh cũng sắp tốt nghiệp rồi, em nên quên anh đi!" Nói xong, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Đem nay không có trăng sáng, trái tim Lâm Thanh Vũ lúc này ảm đạm giống như mặt hồ, không hề có ánh sáng.
Trở lại ký túc xá, ôm lấy ba người bạn đang chờ đợi tin tức của cô khóc rống suốt cả đêm, hôm sau, bốn người mang theo đôi mắt sưng vù đến trường học, khiến cho mọi người người đều liếc nhìn, các loại lời đồn cũng theo đó ầm ĩ lên. Nhưng chưa được hai ngày đã bị một tin đồn khác áp đảo, hội trưởng hội học sinh trong truyền thuyết dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng phải chèn ép khoa tài chính. Nhưng bởi vì đây chỉ là một lời đồn đãi cho nên không ai thật sự tin vào chuyện này.
Lâm Thanh Vũ cố gắng chỉnh đốn lại trái tim đau thương, cất giấu cảm xúc khi bị thất tình ở sâu trong nội tâm, một lần nữa bắt đầu cuộc sống sinh viên hồn nhiên vô tư.
Buổi tối, cô và các bạn học đang ở trong phòng xem phim của Quỳnh Dao chiếu lúc giờ."Rầm rầm rầm!" Đột nhiên, một chuỗi tiếng đập cửa vội vàng cắt đứt cảm xúc phập phồng của bốn người đang theo dõi tình tiết bộ phim trên TV.
Lâm Thanh Vũ nhanh chóng mở cửa, "A, chị. Tại sao chị lại khóc?"
Cô nhìn thấy Dương Phẩm Nghi đứng ở cửa ra vào, ôm một đống hồ sơ, khóc đến thương tâm. Sau khi đưa cô vào phòng, Dương Phẩm Nghi càng khóc lớn tiếng hơn.
Thấy bộ dáng cô giống như vừa chịu ủy khuất, Lâm Thanh Vũ ôm cô thật chặc, vỗ vỗ lưng trấn an cô, " Chị à, xảy ra chuyện gì? Đừng khóc nữa!"
Qua một hồi lâu, Dương Phẩm Nghi hít mũi một cái, dùng giọng mũi đặc khịt nói: "Toàn bộ đề án và dự toán của khoa chúng ta đều bị hội học sinh đóng băng rồi, vừa mới. . . . . . Chị và cán bộ khoa cùng đi đến chỗ hội học sinh kháng nghị, nhưng mà hội trưởng lại làm khó dễ chúng ta một lần nữa, như lần trước, đề án mà em đã xem giúp chị đó, chúng ta đã sớm đưa ra ý kiến muốn mượn lễ đường để làm nghiên cứu và mở buổi thảo luận, nhưng mà hội trưởng lại nói đề án của chúng ta có vấn đề, lại cùng thời gian với hoạt động của viện âm nhạc, chỉ đơn giản bảo chúng ta hủy bỏ hoạt động, dường như còn xóa sạch dự toán sáu tháng cuối năm của khoa chúng ta nữa. . . . . ."
"Buồn cười, không phải là hội trưởng Cổ muốn trả thù bạn gái trước cho nên mới cố ý chém giết khoa chúng ta chứ?!"
Lâm Thanh Vũ nhớ, trước kia Ứng Gia Văn đã từng nói với cô, nhưng lúc đó cô cũng không cho rằng như vậy.
"Không có khả năng, học trường Cổ làm sao có thể làm ra loại chuyện này!" Một đám bạn học líu ríu thảo luận, nhất trí cho rằng đây là một chuyện cười.
"Chị, . . . . . . Anh Gia Văn không có bất cứ ý kiến gì sao? Anh ấy chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ." Nói đến cái tên nhạy cảm, Lâm Thanh Vũ có chút không được tự nhiên.
"Anh Ứng kẹp giữa khoa tài chính và hội học sinh, chính anh ấy cũng sứt đầu mẻ trán, không thể làm gì được. . . . . . Vừa mới rồi hội trưởng nói, gọi. . . . . .em. . . . . . trực tiếp đến nói chuyện với anh ta." Dương Phẩm Nghi nói đến vế sau lập tức ấp a ấp úng, lo lắng nhìn Lâm Thanh Vũ.
"Em? Tại sao lại là em? Em cũng không phải thành viên của hội sinh viên khoa! Có chuyện gì cũng không tới phiên sinh viên năm nhất em ra mặt."
Dương Phẩm Nghi dùng ánh mắt khẩn cầu nói ra: " Không biết hội trưởng Cổ nghe ngóng được ở đâu nói khoa tài chính chúng ta có hội trưởng ngầm, bất luận chuyện lớn nhỏ gì cũng phải được người hội trưởng này quyết định, cho nên rõ ràng phải mời em đến nói chuyện trực tiế với anh ta. . . . . .Thanh Vũ, em mau giúp chị chuyện này đi?"
Nhìn Dương Phẩm Nghi khóc đến hoa lê đẫm mưa, không khỏi nhen lên nhiệt huyết tràn đầy trong lòng Lâm Thanh Vũ. Cô không nói hai lời lập tức lôi kéo Dương Phẩm Nghi đi đến hội học sinh ở hoàng cung.
Trong phòng họp của hội học sinh, đèn đuốc sáng trưng. Từ lần trước, sau khi nghe thấy Cổ Hựu Hiền kéo đàn vi-ô-lông trong này, đây là lần thứ hai cô đi vào phòng của hội học sinh, lúc này, trong văn phòng chỉ còn phó hội trưởng, vài người tổ trưởng đang tranh luận công việc, cô liếc mắt lập tức nhìn thấy ngồi Cổ Hựu Hiền đang ngồi ở vị trí cao nhất trong bàn hội nghị.
"Hội trưởng." Lâm Thanh Vũ gọi.
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía cô.
"A, đây không phải cô bé dùng băng cá nhân OK sao? Xảy ra chuyện gì? Đến hội học sinh có chuyện gì sao?" Cổ Hựu Hiền cười mỉm, đứng lên chào đón cô.
Dương Phẩm Nghi đến sau Lâm Thanh Vũ lập tức đi tới, lấy hết dũng khí nói với Cổ Hựu Hiền: "Hội trưởng, Tiểu Vũ chính là cố vấn của khoa chúng tôi."
Cổ Hựu Hiền đang tươi cười, sau khi nghe Dương Phẩm Nghi nói xong, lập tức thu hồi vẻ mặt, đi trở về vị trí của mình, ý bảo hai người ngồi xuống.
Bàn hội nghị hình tròn, Lâm Thanh Vũ ngồi nghiêm chỉnh đối diện trước mặt Cổ Hựu Hiền, đối mặt với người hội trưởng quyền thế hiện nay, cô không hề cảm thấy khiếp đảm, không giống Dương Phẩm Nghi ngồi bên cạnh sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Chào các anh các chị, em là sinh viên năm nhất khoa tài chính Lâm Thanh Vũ, bây giờ em thay mặt khoa có việc cần hỏi hội trưởng, liên quan đến dự toán cho hoạt động của khoa em. Xin hỏi có vấn đề gì sao ạ? Nếu như trên đề án có sai sót gì, chúng em có thể sửa chữa lại." Lâm Thanh Vũ xem kỹ hồ sơ Dương Phẩm Nghi đưa cho mình, thẳng thắn nói ra.
"Thanh Vũ, em thực sự là hội trưởng ngầm của khoa tài chính sao? Thật không nghĩ tới nữ sinh thiên chân khả ái (hồn nhiên ngây thơ) như em lại là người nắm quyền lực, hội trưởng ngầm của khoa tài chính?" Cổ Hựu Hiền lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
"Hội trưởng, đừng nói đến những chuyện khác nữa, xin hội trưởng hãy chỉ ra vấn đề mà em vừa mới hỏi."
Nhìn thấy nữ sinh đáng yêu lại lộ ra biểu hiện thành thục như thế này, anh quả thực có chút bất ngờ, thu hồi tư tưởng muốn vui đùa nói: "Giống như em vừa mới nói, hồ sơ đề án của khoa em quả thật có vấn đề, cho các em sửa chữa lại cũng không phải không thể, nhưng mà lễ đường đã chuyển cho viện âm nhạc, xin mời khoa em tìm thời gian khác."
"Cái này không đúng, hồ sơ trong tay em đã ghi rõ ràng, đưa ra ý kiến xin hoạt động sớm hơn một tuần so với viện âm nhạc, làm sao có thể chỉ vì một sai sót nho nhỏ mà hủy bỏ? Trong sổ tay sinh viên, điều thứ ba mươi khoản thứ nhất văn bản rõ ràng đã viết: hồ sơ xin cấp hoạt động có sai sót nhỏ có thể sửa chữa, xin hội trưởng hãy dùng thái độ công bằng để xử lý chuyện này." Trong mắt Lâm Thanh Vũ lóe lên ánh mắt khôn khéo, mở hồ sơ ra tiếp tục nói chuyện:"Mặt khác, dự toán từ đầu đến cuối học kỳ đã được quyết định tại sao đến bây giờ mới đổi ý cắt giảm."
Bảy, tám đàn anh đàn chị có mặt ở đây đều mở to hai mắt nhìn cô bé đàn em với những phát biểu vô cùng sắc bén, ngay cả bọn họ cũng không nhớ rõ những điều khoản ghi trong sổ tay, vậy mà cô bé lại có thể học thuộc. Mà Ứng Gia Văn lại càng kinh ngạc, không ngờ cô bé này lại không hề đơn giản như vậy!
"Đàn em à, chi phí trợ cấp của trường có giới hạn, trong thời gian ngắn bọn anh phải quyết định rất nhiều chuyện, đề án của khoa em thật sự có vấn đề, lại không thể sữa chửa trong thời gian bọn anh yêu cầu, đồng nghĩa với việc phải xin xét duyệt lại một lần nữa, còn vấn đề về dự toán ngân sách, thật sự phải xin khoa các bạn tha thứ rồi, nhân viên nhà trường cắt giảm toàn bộ dự toán của các khoa, bọn anh cũng vô cùng buồn phiền, không thể không đưa ra quyết định." Cổ Hựu Hiền vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Vũ.
Nhìn Cổ Hựu Hiền có vẻ đứng đắn, nghe anh ta lên tiếng, Lâm Thanh Vũ trầm mặt nhìn đàn anh đàn chị đứng bên cạnh mặt mày xanh xao, cuối cùng lại nhìn Cổ Hựu Hiền, " Hội trưởng Cổ Hựu Hiền, anh thật sự cho rằng chúng tôi chưa chuẩn bị gì mà đã dám đến đây truy hỏi anh sao? Xin anh đừng trợn mắt nói lời bịa đặt, chỉ một vài câu đã có đùn đẩy trách nhiệm một cách sạch sẽ. Trong sổ tay viết rõ ràng thời gian để chỉnh sửa hồ sơ là một tháng, tại sao theo lời anh nói lại chỉ có hai ngày? Được rồi, đã là nhân viên nhà trường cắt giảm kinh phí của toàn bộ các khoa, tại sao dự toán của viện âm nhạc lại vừa vặn dôi ra phần dự toán mà khoa tôi thiếu chứ hả?" Cô nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Cổ Hựu Hiền, "Nghe nói. . . . . . một thời gian trước hội trưởng Cổ chia tay với đàn chị trong khoa tôi, gần đây lại quen với đàn chị của viện âm nhạc, hi vọng đây không phải là nguyên nhân khiến hội trưởng Cổ lấy việc công làm việc tư."
Các thành viên khác của hội học sinh và Dương Phẩm Nghi đều cảm thấy run sợ, mở to mắt nhìn Lâm Thanh Vũ, cô vé đàn em này thật lợi hại, nói trúng tim đen lại ăn nói khéo léo làm Cổ Hựu Hiền nghẹn lời.
Cổ Hựu Hiền căm tức nhìn Lâm Thanh Vũ, dùng sức vỗ bàn quan sát các cán bộ của hội đang đứng xung quanh, "Là ai đã nói chuyện này ra hả?" Ánh mắt dừng lại trên người phó hội trưởng.
"Chuyện không thể để lộ ra ngoài như vậy tớ làm sao có thể nói ra." Ứng Gia Văn vội vàng ghé vào tai Cổ Hựu Hiền làm sáng tỏ mọi chuyện.
"Hừ, hội trưởng Cổ, anh đừng có dám làm không dám chịu, trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, xin anh đừng quá coi thường mạng lưới tình báo của tôi." Lâm Thanh Vũ kìm nén tức giận nói chuyện với Cổ Hựu Hiền đang vô cùng giận dữ.
"Học muội, khả năng nói vặn lại của em thật đúng là đáng sợ, rất giống với cha em, thật đúng là được di truyền đầy đủ từ ông ấy." Cổ Hựu Hiền nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Vũ, "Sớm nghe nói ở khoa tài chính có một nữ sinh viên có cha là người có phiếu bầu cao nhất ở Đài Nam liên tục bốn năm liền, lại là uỷ viên lập pháp, hôm nay được chứng kiến thật đúng là khiến cho tôi mở rộng tầm mắt, nghe nói cha của em đúng là thị trưởng của Đài Nam tiếng nói có sức mạnh nhất đúng không?!"
"Những chuyện này không liên quan đến vấn đề chúng ta đang thảo luận, chúng tôi chỉ xin hội trưởng hãy dựa vào lương tâm để làm việc chứ không phải dựa vào một quyền thế của mình để làm việc tư." Lâm Thanh Vũ thống hận nhất chính là có người đánh đồng cô và cha cô, mà Cổ Hựu Hiền vừa vặn dẫm lên quả thuốc nổ ấy.
"Em đã gọi anh một tiếng hội trưởng, dĩ nhiên anh chính là hội trưởng hội học sinh có quyền thế nhất , em nói có đúng không, anh cố ý đối xứ không công bằng với khoa tài chính đấy thì sao? Anh thích lấy việc công làm việc tư đấy, em làm gì được anh sao? Em quản được sao? Hội trưởng ngầm của khoa tài chính, sinh viên năm nhất, ha. . . . . .Em có thể làm gì được chứ?" Cổ Hựu Hiền cười ngạo mạn, giọng điệu mang theo đùa giỡn nói ra:"Bằng không chờ một ngày nào đó em trở thành bạn gái của anh, tự nhiên anh sẽ ngoan ngoãn chăm sóc cho em, suy nghĩ một chút đi?"
Vừa nói xong những lời này, tất cả các cán bộ khác trong hội học sinh đều buồn rầu lấy tay chống đầu tựa lên bàn hội nghị, sau khi Cổ Hựu Hiền bị bạn gái trước bỏ vào nửa năm trước, hình như anh không thể quên được nỗi đau đó, lại đối bắt đầu sinh ra ý định trả thù khoa tài chính trong đầu, bọn họ có thể làm gì được.
"Anh thật sự vô cùng ngây thơ đấy! Các anh chị trong hội học sinh à, đây là người mà các anh chị muốn giúp đỡ và nghe theo sao? Đây là người mà các anh chị hết lòng trợ giúp sao? Cổ Hựu Hiền, loại người ngây thơ có thù tất báo này trí khôn thực sự còn không bằng học sinh tiểu học." Lâm Thanh Vũ ăn nói sắc bén.
Cổ Hựu Hiền hoàn toàn bị chọc giận, không lựa lời nói: "Cô đừng có làm ra vẻ, đừng có kích động người của tôi, đừng thực hiện kế ly gián chia rẽ nội bộ hội học sinh chúng tôi, có bản lĩnh thì chờ đến khi cô học năm ba, xem cô có vượt qua cuộc tuyển chọn làm hội trưởng hội học sinh không."
"Các anh chị trong hội học sinh à, các anh chị đều là người trong hai ngành lớn của trường, mặc dù thế lực của khoa chúng tôi hiện tại không lớn, nhưng chờ sau hai năm nữa, các anh chị cho rằng các bạn học năm ba giống tôi có năng lực gì để thắng người tham dự tuyển cử của chúng tôi?"
"Ha. . . . . . Vậy cũng được, đó không phải vấn đề nghiêm trọng, tiếp theo tôi muốn lợi dụng quyền lực của mình để giúp đỡ các em sinh viên của hai ngành lớn này, giúp bọn họ lấy được chút lòng tin của một số người, như vậy mới công bằng, cám ơn nhắc nhở của cô." Cổ Hựu Hiền lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ nhàng cười.
"Phanh!" Lâm Thanh Vũ đập mạnh vào bàn."Đồ tiểu nhân này!" Giận không kềm chế được đứng bật dậy, cô đến gần Cổ Hựu Hiền, các thành viên khác của hội học sinh, Ứng Gia Văn, Dương Phẩm Nghi sợ tới mức vội vàng tách hai người này ra.
"Cổ Hựu Hiền, thật đúng là không tốt, ở đây chỉ có hai người chúng ta là người Đài Nam, anh có biết đồng hương có nghĩa là gì không?" Lâm Thanh Vũ phát ra tiếng cười như chuông bạc, "Có nghĩa là có rất nhiều chuyện tôi không muốn biết cũng sẽ tự động chảy vào tai tôi, lần trước được nghỉ về nhà, chẳng qua là sau khi nói với trợ lý của cha tôi rằng tôi và hội trưởng Cổ Hựu Hiền là đồng hương, không ngờ lại nghe được những thành tích vĩ đại của anh, cho nên trong lòng tôi, anh chính là tên sinh viên dựa dẫm vào cha mình, được cha che chở."
"Cái con nhóc điên rồ này. . . . . ." Cổ Hựu Hiền tức đến dứt bỏ lý trí và ưu nhã, giãy ra khỏi sự khống chế của hai người khác, vẻ mặt tức giận đi đến trước mặt Lâm Thanh Vũ.
"Làm gì vậy. . . . . . Tôi không sợ anh đâu." Người con trai thân cao m tới gần , dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Lâm Thanh Vũ chỉ tới ngực Cổ Hựu Hiền, nhưng cô vẫn ngẩng cao đầu, khinh bỉ nhìn Cổ Hựu Hiền, chậm rãi nói: "Cần tôi chia sẻ với mọi người một, hai chuyện của anh sao? Vậy thì chuyện lễ mừng năm mới năm nay cũng được lắm, nghe nói học trường Cổ mua một chiếc xe thể thao BMW hơn hai trăm vạn, mà hội trưởng vì khoe khoang, chở đàn chị năm tư của khoa chúng tôi trên chiếc xe đó còn biểu diễn kỹ năng đặc biệt, lại rất không khéo là không khống chế được bị đâm cho bấy nhầy ở cửa chính cửa chính nhà thị trưởng, đàn chị đáng thương của tôi cũng bị sợ ngây người, lúc này mới nói chia tay với anh, thế mà anh lại giận chó đánh mèo lên khoa tài chính của chúng tôi, còn nữa nửa đêm tết Nguyên Đán năm nay. . . . . ."
Chỉ thấy những người khác ngây ra như phỗng nhìn hai người giằng co, Cổ Hựu Hiền đỏ mặt liếc nhìn Lâm Thanh Vũ trước mặt, vẻ mặt hung ác muốn đánh lên đầu cô, cũng trong nháy mắt sắp chạm vào đầu Lâm Thanh Vũ kia lại bị một lực lớn ném qua vai, nặng nề ngã chổng vó!
Hoàng cung ưu nhã, văn phòng của hội học sinh quyền lực nhất trường, từ xưa tới nay chưa từng xảy ra màn đánh nhau kịch liệt như bây giờ, Lâm Thanh Vũ đã học võ phòng thân nhiều năm quật ngã Cổ Hựu Hiền, Cổ Hựu Hiền đau đến mức phải nói ra lời thô tục.
Các thành viên trong hội học sinh kinh ngạc, cằm cũng sắp rơi xuống đất, không tin hội trưởng ưu nhã của mình lại nói năng thô tục, mà càng khiến người ta không dám tin chính là lời nói tiếp theo của Lâm Thanh Vũ.
Cô trở tay dùng sức lắc lắc tay Cổ Hựu Hiền, quát:"Bổn cô nương khó chịu anh đã lâu rồi, nếu không vì cái tên háo sắc như anh, thì sao tôi lại không có cơ hội khiêu vũ với anh ấy chứ, anh đi chết đi ——"
Thù mới tăng thêm hận cũ, cô càng dùng lực lắc lắc Cổ Hựu Hiền, khiến Cổ Hựu Hiền đau đến mức không thèm để ý đến hình tượng kêu la oai oái.
Lúc này, Lâm Thanh Vũ bị Ứng Gia Văn tách ra khỏi người Cổ Hựu Hiền, mà Cổ Hựu Hiền cũng được cái cán bộ khác nâng dậy, cũng ngăn anh lại, không cho anh lại gần Lâm Thanh Vũ lần nữa.
"Đủ rồi, anh cũng không nhìn được nữa. Phẩm Nghi, em đưa Thanh Vũ về trước đi, bọn anh sẽ nhanh chóng giải quyết việc của bọn em, nhất định sẽ xử lý công bằng theo quy định." Ứng Gia Văn nói xong lập tức tống hai người đi ra ngoài, sau khi giải thích đơn giản với hai người xong trở lại văn phòng khóa cửa lại, quay đầu nhìn về phía Cổ Hựu Hiền, "Hội trưởng, chuyện ngày hôm nay nếu truyền ra ngoài, mấy người chúng ta đều không làm người được nữa. Trò khôi hài nàydiễn đến đây rồi cũng nên ngừng lại đi, Phẩm Nghi và Thanh Vũ cứ để tôi xử lý, cam đoan các em ấy sẽ không nói nhiều, để cho mọi chuyện trở về như cũ đi!"
Trong văn phòng trầm mặc một lát, Cổ Hựu Hiền chậm rãi nói ra: "Các cậu tự xử lý đi, mặt khác, tuyển cử hội trưởng hội học sinh, tôi không muốn làm nữa."
Hai ngày sau, khoa tài chính lại đoạt lại quyền sử dụng lễ đường ngay cả dự toán bị cắt giảm cũng được khôi phục, Dương Phẩm Nghi ôm chặt lấy Lâm Thanh Vũ, cảm tạ cô đã rút dao tương trợ. Từ nay về sau, trong đại học Nặc Á đã lưu truyền một tin đồn——
Tuyệt đối không thể làm trái lời hội trưởng ngầm của khoa tài chính.
Ngàn vạn lần không được đụng vào người nắm quyền lực ngầm ấy.
Các loại tin đồn cứ thế bị truyền đi, nhưng không ai biết rõ chân tướng, hơn mười người trong cuộc là người ăn ý nói năng thận trọng, nhưng mà không có lửa thì sao có khói, sao tin đồn lại lan truyền như vậy.
Sau nửa tháng, nghe nói hội trưởng Cổ đã chia tay với bạn gái khoa âm nhạc rồi, lập kỷ lục về người bạn gái ngắn nhất của Cổ Hựu Hiền.
Cứ như vậy, mỗi ngày ở đay đều có tin đồn mới truyền ra ngoài, Lâm Thanh Vũ là người đầu tiên đến buổi lễ tốt nghiệp của đâị học Nặc Á, mang theo nước mắt nhìn Ứng Gia Văn bước ra cửa trường.
"Chào tạm biệt, hẹn gặp lại, anh Gia Văn."
Chào tạm biệt, hẹn gặp lại, mối tình đầu của em, kỉ niệm của một thời tuổi trẻ. . . . . .