Chương mới đây...
---
Cảm giác bị cái gì đó tấn công vào mũi khiến tôi buộc phải rời khỏi giấc ngủ ngàn vàng của mình.
“…Huh?”
“Oh, cuối cùng cũng chịu dậy rồi à! Ehehe~”
Cố khởi động cơ thể còn ngái ngủ, tôi thấy Marin đang vui vẻ chọc vào mũi tôi.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Tớ chỉ muốn biết cần bao nhiêu cú chọc để khiến cậu thức dậy thôi! Kỷ lục hôm nay là 15 cú!”
“…Vậy à.”
“Này, sao trông cậu thiếu sức sống thế?”
“Vì giờ là sáng sớm mà, ai lại muốn bị đánh thức vào giờ này chứ…”
Khi tôi còn chưa nói dứt câu, Marin đã bắt đầu cởi từng cúc áo ngủ…
“Ơ-này, cậu đang làm gì thế hả!?”
“Hửm? Cảnh này làm cậu tỉnh táo à? À, Tớ hiểu rồi, hehe~ cậu thích được đánh thức bằng cách này hơn đúng không?” Với nụ cười tinh nghịch, Marin tiến gần hơn về phía tôi!! ‘Cứu với’.
◇
“…Mới sáng sớm thôi mà tôi đã bị hành cho rã người rồi.”
“Rồi rồi, tớ hiểu! Nhưng mà lúc nãy cậu có vẻ khá là hứng đấy!”
“Uhm… Kể cả khi nó là một trò đùa, cậu không làm vậy với ai khác đó chứ?”
“Mmm, chắc chắc là không rồi! Cậu thực sự nghĩ tớ là gái hư sao?”
“Không, ý tôi không phải vậy… nhưng cởi cúc áo rồi để lộ bra, nó có hơi…”
“…Vậy cậu nghĩ tớ là dâm nữ à?”
“…”
“Sao lại nhìn đi chổ khác? Nghĩa là cậu thực sự nghĩ vậy à? Không phải đâu! Tớ chỉ… tớ chỉ muốn Aoi-kun để ý tới tớ, một chút thôi cũng được!”
“Oh… vậy à…”
“Bỏ qua chuyện đó đi! Dù sao thì chúng ta đã bàn với nhau hôm nay sẽ chơi cờ, nhớ chứ? Cậu chưa quên đâu đúng không?”
“Ừ… tôi nhớ.” Trả lời Marin bằng giọng lơ đãng, tôi đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Chỉ mới vài ngày trước, cửa sổ nơi gác mái chậc hẹp là cách tôi nhìn thế giới xung quanh. Nhưng giờ đây, cái view triệu đô này đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của tôi.
Khi đang đắm chìm trong cảm giác khó tả, một tiếng chuông vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi nghĩ đó là quản lý chung cư. Marin tiếp chuyện với người đó.
“Ể? Không, chuyện này đột ngột quá… nhưng… ừm… không phải vậy… nhưng… nhưng…” Vừa nói, Marin vừa liếc qua tôi.
Sau đó, cô ấy miễng cưỡng cúp điện thoại và lúng túng thì thầm “…Uhm… mẹ tớ đang ở đây.”
“Cái gì?” Tôi sửng sốt hỏi lại.
“Tất nhiên là mẹ tớ biết chuyện chúng ta đã kết hôn, nhưng… uhm… tớ đã nói với gia đình rằng Aoi-kun không thể đến ra mắt vì một số lý do…”
“Này này, đây là lần đầu tôi nghe về chuyện này đấy!? Chẳng phải làm vậy sẽ biến tôi trở thành một tên thô lỗ không biết phép tắc sao?”
“Ừ…” cô ấy đáp lại tôi với nụ cười gượng trên môi.
…Có lẽ tôi đang đứng ở ngã ba quan trọng của đời tôi.
“Dù sao thì, cố gắng hết sức nhé! Nếu là Aoi-kun thì cậu sẽ làm được mà.”
“Cái kiểu tự tin vô căn cứ gì đây!?”
“Ah, có cơ sở rõ rang nhé! Vì Aoi-kun là…”
Khi chúng tôi mãi bàn bạc với nhau, tiếng chuông ngoài cửa vẫn ngang lên không thương tiếc khiến bầu không khí giữa chúng tôi bổng im lặng.
Tôi và Marin gật đầu nhìn nhau rồi cô ấy tiến về phía cửa.
Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng lại bối cảnh: [Tôi không thể đến ra mắt vì không sắp xếp được], [Tôi là mẫu con rể mà mẹ Marin thích], [Tôi thực sự yêu Marin], [Tôi và Marin là một cặp], [Tôi nghiêm túc nghĩ về tương lai].
“Được rồi, mình có thể làm được.”
Tự lẩm bẩm với bản thân, tôi lần đầu tiên đeo trên tay chiếc nhẫn cưới.
Nghe thấy tiếng bước chân từ lối vào, tôi hít một hơi thật sâu và chuẩn bị sẵng tinh thần.
Và rồi, xuất hiện trước mặt tôi là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt đối, trông giống như Marin phiên bản trưởng thành, thật hoàn hảo. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là mẹ vợ của tôi.
“Rất vui được gặp ‘mẹ’! con là Aoi Shiozaki! Thật sự xin lỗi vì con không thể chào hỏi ‘mẹ’ và gia đình sớm hơn!” Tôi cúi đầu thận trọng, cố tỏ ra thanh lịch nhất có thể.
“Oh, không sao đâu. Chắc là có chuyện gì bất trắc xảy ra khiến cậu không sắp xếp được đúng chứ.” Cô ấy cười lịch sự, nhưng ánh mặt vẫn không hề thay đổi.
“Dù cho lí do là gì thì cũng không thay đổi được việc con đã không chu đáo trong việc ra mắt, mong ‘mẹ’ sẽ nhận lời xin lỗi của con.”
“Được rồi, nếu cậu đã có long như vậy thì ta sẽ nhận. Ta có thể ngồi ở xuống được không?”
“Tất nhiên là được ạ.”
Lời nói của kiên quyết hoàn toàn trái ngược với thái độ điềm đạm mà bà ấy toát ra, chỉ với vài lời nói mà không khí trong phòng đột nhiên căng thẳng đến lạ.
“Cảm ơn ‘mẹ’ vì đã dành thời gian đến đây.”
“Ta chỉ ghé qua một chút thôi nên đừng lo, ta sẽ đi sớm thôi.”
“Đừng khách sáo ạ, ‘mẹ’ đã cất công đến đây rồi thì xin hãy ở lại thư giản một chút!”
“Không cần lễ nghi vậy đâu. Ta chỉ muốn xem cuộc sống thường ngày của con gái và chồng nó ra sao thôi.”
Có nghĩa là tôi phải diễn sao cho thật tự nhiên trước mặt bà ấy. Nhưng có một vấn đề lớn – tôi không biết Marin kể về cuộc sống hôn nhân này với gia đình ra sao, nếu tôi hành động quá tùy tiện thì mọi chuyện coi như kết thúc.”
Liếc nhìn Marin, tôi thấy cô ấy đang nhìn về mẹ mình, nhưng ánh mắt cứ đảo liên hồi.
Không thể trông cậy vào cô ấy trong tình huống này rồi.
“M-mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp nhỉ, Aoi-kun?”
Làm ơn đừng nói nữa, Cậu diễn lố quá đó!
“Ta có nghe Marin kể rồi. Có vẻ Aoi-kun đang say đắm con gái ta nhỉ… nó nói rằng thật khó khăn khi đêm nào cậu cũng sung sức.”
Marin đã kể cái gì vậy trời!?
Sao cổ có thể vẽ nên cái kịch bản khó xử này vậy trời? Cá chắc là cô ấy chỉ nói hết những tưởng tượng trong đầu ra mà không suy xét tới hậu quả.
“Vâng, đúng vậy! Con thật sự rất biết ơn Marin, con sẽ cố hết sức để làm cho cô ấy hạnh phúc!” Tôi nói và ôm vai Marin.
“!!” Khi tôi làm vậy, mặt Marin đỏ bừng.
“Được rồi, tuy đứa con này của ta có hơi ngốc nghếch, nhưng ta mừng vì cậu đã yêu thương nó tới vậy.”
“Vâng ạ!”
“Fufu, ta rất nhẹ nhõm khi thấy cậu là một chàng trai hiểu chuyện như vậy. Bây giờ ta xin phép. À, trước khi ta đi thì còn một chuyện nữa. Hai đứa có thể hôn cho ta xem không?”
“…Hả!? Mẹ đang nói cái quái gì thế!?” Khi vừa lấy lại được bình tĩnh, Marin thốt lên.
“Không có gì đâu, ta chỉ muốn xem tình yêu của hai đứa mặn nồng đến mức nào thôi! Nó khiến ta nhớ lại thanh xuân của mình~ Nếu hai đứa không hôn thì ta sẽ không về đâu đấy~”
…Tôi đoán là không còn lựa chọn nào khác rồi.
Sau khi suy xét cẩn thận, tôi quay sang đặt tay lên vai Marin.
Có vẻ neuron thần kinh cuối cùng của cô ấy đã ngừng hoạt động, cô ấy chỉ còn khả năng phát ra âm thanh kiểu ‘ehehee’.
Cứ như thế, môi chúng tôi chạm vào nhau… mọi chuyện đã ổn!... hay chỉ có tôi nghĩ vậy.
Lưỡi Marin đan vào lưỡi tôi!?
“…” Phần bình tĩnh cuối cùng của tôi bị thổi bay, chuyện quái gì thế này!?
Đứa ngốc nào lại hôn sâu trước mặt mẹ mình cơ chứ![note61522]
Sau khi bình tĩnh lại, tôi khẽ vỗ vào người Marin ở chổ mà mẹ cô ấy không thể nhìn thấy.
“Đây… đây là tình yêu của tụi con!”
“Ara Ara~ ta không nghĩ hai đứa sẽ hôn kiểu này đấy… cậu khiến ta ghen tị đấy Aoi-kun.” Nói xong, cô ấy rời đi với lời hẹn lần sau sẽ nói chuyện nhiều hơn.
“…Marin!”
“Chuyện gì vậy – có chuyện gì sao Aoi~kun…?”
“…Hôm nay, chúng ta xem như đã thắng đúng không?”
“Chắc là vậy…”
Và thế là tôi mất đi nụ hôn đầu bởi hoàn cảnh khó mà đoán được-