Có vẻ tôi đã bị cơn buồn ngủ đánh gục và thiếp đi trên sofa lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, đập vào mắt tôi là Shiozaki-san đang nấu ăn.
Dụi đôi mắt còn ngáy ngủ của mình, tôi tiến tới căn bếp mà cô nàng đeo tạp dề đang đứng.
“Oh! Giật hết cả mình đấy! Tớ làm cậu tỉnh giấc à?” Cô ấy ngạc nhiên nói.
“Không… không sao đâu.”
“Này~ trông tớ thế nào? Tớ đang đeo tập dề đấy nhé! Có phải cậu đang nghĩ tớ quá dễ thương đúng hông~?”
“Ừm… ừ, dễ thương lắm.”
“Hehehehe… Aoi-kun cũng ngầu lắm đấy~.” Cô nói, mặc đỏ bừng vì ngại.
Có lẽ vì mới tỉnh dậy, bộ lọc thông tin của tôi vẫn chưa hoạt động lại. Những suy nghĩ của tôi cứ thế trào ra không chút do dự.
Hmm, chắc chỉ có mỗi mình Shiozaki-san là phấn khích khi được nhân vật nền hạng A như tôi khen dễ thương thôi.
“Ah.. um… cảm ơn.” Thật sự rất xấu hổ khi được một cô gái xinh đẹp khen ngầu.
“Aoi-kun, cậu có thể ra sofa ngồi đợi đấy.”
“Hả? Nhưng…”
“Không sao đâu! Không sao đâu!” Vì cô ấy cứ khăng khăng như vậy nên tôi đành làm theo.
Và thế là hiện tại tôi đang nhìn chằm chằm vào TV. Chỉ cần có khoảng thời gian bình yên như này thôi cũng đã khiến tôi hạnh phúc lắm rồi.
Chà, nghĩ tới việc Shiozaki-san vì yêu tôi mà biến thành yandere và chúng tôi trở thành vợ chồng chung sống dưới một mái nhà… cứ khó mà tin được.
Tôi từng nghĩ cô ấy giống như bông hoa trên đỉnh Everest, hoàn toàn không để ai chạm tới được… nhưng giờ đây, bông hoa xinh đẹp đó lại đang nấu ăn cho tôi. Nếu fanclub của cổ mà biết tin này thì có khi tôi sẽ bị xiên vài nhát mất.
“Tuyệt! xong rồi.” Sau 30p, giọng Shiozaki-san vang lên cũng là lúc chúng tôi ngồi vào bàn ăn.
“Itadakimasu!”
“…Itadakimasu.” Tôi cũng đáp lại tương tự.
Cô nàng đang ăn rất ngon miệng, vẫn đáng yêu như mọi khi. Đây mới đúng là [Tam thiên tiên tử] mà tôi biết.
Thức ăn ngon kinh khủng. Thông thường, những thiên tài đầy tài năng và lập dị luôn có một khuyết điểm nào đó. Nhưng có vẻ cô nàng này là ngoại lệ rồi.
“Ah này, Shiozaki-san…”
“Đừng gọi tớ là Shiozaki nữa, bây giờ Aoi-kun cũng là Shiozaki rồi mà, đúng không?”
“…Ah, tôi biết rồi…”
Tất nhiên là khi kết hôn, bạn sẽ phải đổi họ. Khi nhìn vào sổ hộ khẩu mới, tôi thấy tên mình là Aoi Shiozaki. Rõ ràng là tôi phải ở rể.
Tôi đoán đây là cách để tôi cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia đình đó. Thay vì cô ấy đổi họ thành ‘Yamaguchi’ thì việc tôi đổi họ thành ‘Shiozaki’ sẽ hợp lí hơn. Đây chắc chắn là cách cô ấy thể hiện tình yêu đối với tôi, dù cho nó có hơi méo mó.
"Vậy… tôi là Aoi Shiozaki.”
“Uh! Nhưng mà, tớ nghĩ khi ở bên ngoài tớ vẫn sẽ gọi cậu là ‘Yamaguchi’. Nếu tớ đột ngột thay đổi cách xưng hô thì mọi người sẽ biết chúng ta kết hôn mất.”
“Cậu đang cố giấu việc chúng ta đã kết hôn đúng không?”
“Tất nhiên rồi! Nếu nói ra thì chắc chắn Aoi-kun sẽ gặp rất nhiều rắc rối…? Ah, vì giấy tờ chính thức của cậu đã được đổi thành Shiozaki nên có thể chúng ta sẽ bị mọi người ở trường phát hiện ra thôi, haha. Vậy nên, khi không có ai xung quanh, cậu có thể gọi tớ là ‘Marin’ được không? Hay cậu muốn gọi là ‘Marin-chan’!”
Gọi cô ấy là ‘Shiozaki-san’ có hơi trang trọng quá mức thật. Được rồi, tôi sẽ gọi cô ấy bằng tên riêng vậy.
“…Marin-chan.”
“Cậu gọi tớ như thế thật sao!?!!! Cậu đang cố giết tớ đúng không… tớ sẽ chết mất~!”
“…Vậy tôi không gọi như thế nữa.”
“Không!! Cậu phải gọi tên tớ cho đàng hoàng, nếu không… uhm… tớ sẽ tấn công cậu đấy.”
“…Nếu vậy… rắc rối thật.”
“Đúng chứ!?... Ủa khoan, rắc rối ở chổ nào vậy!”
“Well, nhiều chổ lắm đấy.”
“Mmm” Marin bỉu môi giận dỗi.
“Ah, để chắc chắn thôi. Aoi-kun, cậu có thích cô gái nào không?”
“Không. Tôi không có thời gian cho chuyện tình cảm hay gì đó tương tự. Tôi cũng chưa phải lòng ai bao giờ cả.”
“Hmm… nhân tiện, cậu nghĩ ai là người dễ thương nhất trong lớp chúng ta vậy?”
‘Rõ ràng quá rồi, là Marin-chan.”
“Tớ không phải là ramen đâu nhé! Không có ‘Shio Marin’ hay ‘Soy Souce Marin’ đâu… Nhưng cậu nghĩ vậy thật á? Huh? Tớ hiểu rồi.” Cô nàng nói, tâm trạng rõ là đang vui.[note60173]
“Mọi người trong trường đều nghĩ giống tôi thôi, chuyện này đã được kiểm chứng rồi.”
“Ah, tiện đây, ai là người đứng top 2 vậy.”
“Top 2?... Uhm… có lẽ là Shichiya-san?”
“Umi-chan? Huh…hmm.” Biểu cảm của Marin thay đổi 180 độ, rõ ràng là đang tỏ thái độ thù địch, tôi hiếm khi thấy khía cạnh này ở cô ấy.
"Không, k-không phải là tôi thích cậu ấy hay gì đâu…"
“Huh? Có lẽ cậu chỉ nói tớ đứng top 1 vì phép lịch sự chăng? Có phải cậu đang nghĩ Umi-chan mới là người dễ thương nhất đúng không? Cô ấy giống như một con vật nhỏ bé, mỏng manh đến mức cậu muốn dang tay ra bảo vệ sao? Và ngực cô ấy cũng to nữa, đúng không? Con trai mấy cậu toàn như vậy.” Marin nói, kèm với đó là thái độ hờn dỗi lộ rõ trên mặt.
“…”
Dù tôi có nhắc tới tên ai thì kết quả cũng sẽ như này thôi. Nhưng nếu tôi không nói ra được cái tên nào thì cô ấy cũng sẽ dỗi thôi…
“… Xin lỗi.”
“Sao cậu lại xin lỗi? Cậu đã làm gì để thấy có lỗi sao?”
“Không, không có gì đâu… Chỉ là, tớ hiếm khi nói chuyện với Shichiya-san hay mấy thứ tương tự…”
“Được rồi… Ohm, vậy thì tốt… um, dù sao tớ cũng sẽ nói chuyện với Aoi-kun suốt phần đời còn lại.” Cô ấy nhìn Shichiya-san tưởng tượng rồi cười đầy tự mãn.
Thành thật mà nói, tôi dám cá nếu Shichiya-san ở đây cô ấy sẽ không biết phải phản ứng như nào với tình huống này.
“Này, Aoi-kun, cậu không cần phải đeo nhẫn cưới đâu! Tớ đeo nó như một loại bùa hộ mệnh và để xua đuổi mấy tên đàn ông thôi. Hmm, nếu đối phương là một phụ nữ đã có chồng thì họ sẽ không cố tỏ tình đâu, đúng không?”
…Tôi hiểu rồi, thì ra đó là lý do cô ấy cố tình đeo chiếc nhẫn.
Theo tin đồn mà tôi biết, Marin được tỏ tình 3 lần một tuần và có vẻ cô đã chán ngán với việc phải lịch sự từ chối liên tục như vậy.
“…Uh, tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì bữa ăn, nó thực sự rất ngon.”
“Hehe, tớ mừng là cậu thích. Ah, cậu cứ để bát đĩa ở kia, không sao đâu.”
“Không, không, ít nhất hãy để tôi rửa chứ.”
“Không! Tớ cần cậu phải phụ thuôc hoàn toàn vào tớ, kiểu như cậu không thể sống thiếu tớ được nữa ấy! Vậy nên, cậu tuyệt đối không được làm việc nhà! Hãy trông cậy ở tớ!”
Nói như thế trước mặt người khác có thật sự là ổn không vậy?
“…Nếu tôi trở thành tên vô dụng, cậu sẽ vứt bỏ tôi mất.”
“Tớ sẽ không làm vậy đâu! So với việc đó tớ còn lo lắng hơn khi nghĩ cậu sẽ ghét tớ. Cho nên… tớ phải làm cậu yêu tớ nhiều hơn nữa!”
“Oh, oh…”
Chắc chắn ở bên người này sẽ khiến tôi trở thành một tên vô dụng.
Một người có tất cả mọi thứ và một người không có gì cả.
Dù thế nào thì rõ ràng là không hợp nhau.
Tôi chắc rằng cảm giác tự ti này sẽ không biến mất. Nó cũng giống như cảm giác của tôi về những đứa em của mình vậy.
“Này,… Uhm.. về việc tắm rửa…”
“Tôi sẽ tự làm một mình.”
“Trả lời ngay tức khắc luôn!? Ugh!!” Cô giáng một cú đấm yếu ớt vào lưng tôi.
Và cứ thế, ngày đầu tiên trong cuộc hôn nhân của tôi bắt đầu-