Kiều Vũ không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục bôi thuốc cho Cố Tân Vinh. Tân Vinh quay đầu lại nhìn Phi Dương, khóe mắt ẩn hiện ý cười, giọng nói lộ ra vài phần thân thiết:’’ Em bị bỏng, Kiều Vũ đang xử lí vết thương.
Nghe đến đây sắc mặt Sở Phi Dương thoáng chốc lạnh như băng, trong giọng nói không giấu được vẻ khó chịu:’’ Kiều Vũ là để cậu gọi hay sao, không biết tôn trọng người bề trên à?’’
Lục Kiều Vũ vẫn giữ nguyên bộ dạng bình tĩnh, có điều cô hơi mạnh tay khiến Cố Tân Vinh khẽ kêu nhẹ xuýt xoa.
‘’ Không phải tôi đã nói đừng gọi thẳng tên của tôi sao?’’- Cô khẽ nhíu mày nhìn người trước mặt, sự lạnh lùng cảnh cáo mơ hồ hiện lên trong ánh mắt. Cố Tân Vinh chỉ là một thằng nhóc chưa lớn, cô bôi thuốc cho cậu ta không đồng nghĩa với việc hai người bọn họ thân thiết. Dù gì đây cũng chỉ là một người hoàn toàn xa lạ, mà cậu ta có xuất hiện trong cuộc sống của cô hay không tương lai còn chưa biết.
‘’ Cậu còn bé lắm sao, có mỗi thế thôi mà cũng bị bỏng nữa.’’
Giọng nói có phần chế giễu của Sở Phi Dương vang lên trên đỉnh đầu Kiều Vũ, mặc dù có Sở Phi Dương ở đây nhưng Cố Tân Vinh cũng không kiêng dè gì, ánh mắt nhìn Kiều Vũ ba phần đắm đuối bảy phần si mê.
‘’ Không ngờ chị còn biết băng bó.’’
Kiều Vũ dùng kéo cắt vải băng, sau đó cẩn thận thu dọn đồ đạc:’’ Xong rồi.’’
Kiều Vũ có thể không nhìn thấy vẻ mặt này của Cố Tân Vinh, nhưng làm sao qua mắt được Sở Phi Dương trình độ đã ở bậc cao thủ.
‘’ Xong rồi thì mau bỏ cái tay của cậu ra đi.’’- Phi Dương cúi người nhấc tay bị thương đang đè trên tay Kiều Vũ của Cố Tân Vinh ra, mặc dù hành động này tuy có hơi trẻ con nhưng lại gây được ấn tượng trong lòng Kiều Vũ.
Hành động này của Sở Phi Dương có được coi là đánh dấu chủ quyền không?
‘’ Ấu trĩ.’’
Mặc dù bề ngoài trông giống đang chê bai cậu ta, nhưng trong lòng cô không hiểu sao lại có cảm giác vui vẻ chính mình cũng không nghĩ tới. Kiều Vũ vừa nói xong, không kìm được mà cúi mặt xuống giấu đi nụ cười mỉm trong chớp nhoáng của mình.
‘’ Đúng rồi, em có việc nên đi trước đây.’’ – Nhìn thấy Cố Tân Vinh chuẩn bị ra về, Kiều Vũ cũng thu dọn đồ đạc luôn, dù gì là vì cô nên cậu ta mới bị thương, đã làm thì phải làm cho trót.
‘’ Để tôi đưa cậu về.’’- Kiều Vũ nói vậy Cố Tân Vinh đương nhiên trong lòng rất vui.
Có điều Sở Phi Dương lại tỏ ra khó chịu kéo tay cô lại:’’ Sao cậu lại phải đưa cậu ta về?’’
Kiều Vũ mặt không biến sắc trước hành động trẻ con này, gạt tay Sở Phi Dương ra bình tĩnh đáp lại:’’ Tôi không thể để cậu ta về một mình được.’’
…
Lúc Sở Phi Dương về đến nhà, thế nào lại thấy Cố Cẩn Mai đang ngồi trong nhà mình ngang nhiên mà làm khách. Cậu ta lướt qua phòng khách hướng về phía sau mà đi tới. Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Giúp việc nói gần đây phu nhân có một người bạn còn nhỏ tuổi, cậu còn tưởng ai hóa ra là cháu gái của Cố chủ tịch. Phi Dương nhìn nét mặt vui vẻ của bà ấy, nếu như biết rằng đó là đứa con gái viết thư tình cho con trai mẹ thì không biết bà ấy sẽ sốc tới mức nào.
‘’ Phi Dương, mau lại đây.’’- Sở phu nhân sớm đã muốn giới thiệu cho con trai mình cô tiểu thư này, thật không ngờ nó không những không nể mặt người ta mà còn không thèm đếm xỉa tới.
‘’ Con bận lắm, lên phòng đây.’’
Sở phu nhân hơi tức giận trước hành động không hiếu khách của con trai, rất nhanh đã thay đổi thái độ nắm lấy tay của Cố Cẩn Mai cười khẽ ngượng ngùng :’’ Cẩn Mai đừng để ý, đứa con này của cô nó tính tình hôm nay hơi thất thường, cô nhất định sẽ dạy dỗ lại nó.’’
Cố Cẩn Mai miệng thì nói không sao nhưng trong thâm tâm vẫn rất để ý, Sở Phi Dương làm cô mắt mặt trước nhiều người như vậy, nhất định cô sẽ khiến Lục Kiều Vũ cuả hắn ta sống không yên.
Sở phu nhân nhìn thấy sự biến hóa trong đáy mắt Cẩn Mai, cũng chỉ cho rằng con trai mình khiến cô nàng buồn lòng, không nhìn ra được tia nham hiểm ẩn sâu bên trong nó.
Người này còn nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu quy tắc lễ nghĩa, nếu như có thể làm bạn với Sở Phi Dương chắc chắn sẽ giúp đỡ thằng bé rất nhiều. Nhưng mẹ Sở vốn không hiểu tính tình của con trai, Sở Phi Dương hắn nhất định sẽ không dây vào những loại con gái như Cố Cẩn Mai.
Mà hắn lúc này, thậm chí ghen đến điên người với Cố Tân Vinh, làm gì có thời gian mà để tâm tới chuyện kết giao bạn mới. Sở Phi Dương bình thừơng tính tình rất tốt, nhưng mỗi lần giận lên là thấy cái gì cũng không vừa mắt, ngay lúc này chỉ muốn giải khuây.
Sở phu nhân còn đang nói chuyện với Cố Cẩn Mai thì Sở Phi Dương từ trên tầng lù lù đi xuống, ai nhìn thoáng qua cũng biết tâm trạng không tốt, nét mặt thì cứ hằm hằm trông rất khó coi.
‘’ Con lại đi đâu vậy? Biểu cảm gì thế, ở đây có ai có thù gì với con hay sao?’’
Sở phu nhân không nhịn được lên tiếng nói vài câu, chỉ nhận lại từ cậu con trai câu trả lời khá cục súc.
‘’ Con hẹn bọn Châu Từ đi đánh bóng.’’
Nghe đến đây ánh mắt Sở phu nhân liền sáng lên, bà quay sang cười với Cố Cẩn Mai:’’ Đánh bóng ? Hình như Cẩn Mai cũng rất giỏi môn này, hay các con đi chung đi.’’
Sở Phi Dương mắt trợn to, ngay cả Cố Cẩn Mai cũng không tin vào tai mình. Sở phu nhân trừng mắt với Phi Dương, thể hiện rõ những chữ muốn nói ngay trên mặt, nếu như không đưa Cố Cẩn Mai đi thì đừng hòng về nhà nữa.
Mặc dù Sở Phi Dương tùy hứng thích làm theo ý mình, nhưng đến cuối cùng vẫn bị Chu Nhã trừng trị thẳng tay. Cậu dắt Cố Cẩn Mai đến sân quần vợt đã hẹn trước với đám Lục Cảnh Hiên, sau đó cả hai vào trong thay đồ.
Cố Cẩn Mai còn đang lo lắng về vấn đề trang phục thì Sở Phi Dương đã xuất hiện trước mặt đưa cho cô một gói to. Cô mở ra xem thì thấy bộ đồ thể thao mới tinh, còn kèm theo cả đôi giày. Cẩn Mai khẽ cười, không ngờ hắn ta lại có thể chu đáo như thế.
‘’ Cậu đi thay đồ trước đi, tôi ra gặp bọn Châu Từ trước. ‘’
Lúc ra đến sân đã thấy đám người của Châu Từ ngồi sẵn ở đó, bên cạnh còn có mấy cô gái cùng đi theo. Toàn là mấy em chân vừa thon vừa dài, mặc bộ váy thể thao trông rất ‘’ đã mắt.’’
Nhìn thấy Sở Phi Dương, Châu Từ là người đầu tiên vẫy tay chào cậu ta.
‘’ Ở đây, Phi Dương.’’
Sở Phi Dương đội mũ lưỡi chai màu trắng, trên vai còn đeo một túi đồ hướng đám người Châu Từ mà tới. Phi Dương liếc nhìn mấy cô gái người thì bóp vai người thì quạt cho Châu Từ, không nhịn được mà châm chọc:
‘’ Con hổ nhà cậu đi đâu rồi? Không canh cửa nữa sao.’’
Lục Cảnh Hiên nhìn sang phía của Châu Từ, vừa cười vừa chế giễu cậu ta:’’ Hôm nay Đường Huệ Dung cùng với đám bạn đi họp, làm gì có thời gian mà để ý.’’
Cố Cẩn Mai mặc bộ đồ tennis màu xanh từ phòng thay đồ đi ra, chính cô cũng không ngờ bộ đồ cô đang mặc cùng với bộ của Sở Phi Dương là một cặp. Lúc bước ra ngoài trời, không cần cô phải mất thời gian tìm kiếm đã thấy Lục Cảnh Hiên hò hét ầm ĩ từ xa:
‘’ Mĩ nhân, ở đây.’’
Lục Cảnh Hiên bị Sở Phi Dương chửi là không biết xấu hổ, còn ngang nhiên trêu chọc con gái người ta ở chỗ đông đúc này. Cố Cẩn Mai cười tươi, thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình nên nhanh chân đi thẳng tới sạp nghỉ ở đối diện.
‘’ Phi Dương, sao cậu lại đi cùng với cô ấy?’’- Châu Từ khẽ nheo mắt hỏi.
‘’ Ai mà biết được mẹ tôi, cứ bắt phải dẫn theo cô ta cho bằng được. ‘’- Sở Phi Dương quay đầu lại nhìn Cố Cẩn Mai đang đi đến, giọng nói có chút không vừa lòng.
Lục Cảnh Hiên kéo Cẩn Mai ngồi xuống, còn rất quan tâm quạt cho cô, ngay cả lấy nước cũng làm luôn rồi. Lục Cảnh Hiên này cái gì cũng không tốt, chỉ có nhìn gái là rất nhanh.
Cố Cẩn Mai nói chuyện với đám người Châu Từ khá thoải mái, có điều không tránh khỏi những cái lườm sắc lẹm của những cô ả xung quanh cậu ta. Cẩn Mai trong lòng âm thầm khinh bỉ, không chấp với những loại con gái này. Dù sao cô cùng với bọn họ cũng không cùng đẳng cấp!
Bên cạnh Châu Từ vẫn luôn có một con hổ cái Đường Huệ Dung, bố cô ta là một trong những luật sư hàng đầu cả nước, mẹ lại là chủ tịch một thương hiệu thời trang nổi tiếng, gia thế cũng gọi là xứng đôi vừa lứa với cậu chủ nhà họ Châu. Mặc dù gặp Đường Huệ Dung không nhiều nhưng Cố Cẩn Mai biết đây là một người không dễ chọc vào. Đừng nói đến Châu Từ đi tán tỉnh ai, chỉ có thể nói một ngày còn Đường Huệ Dung thì tốt nhất đừng ai dây vào cậu ta, đanh đá thì không bàn lại thêm được cái thù dai.
Sở Phi Dương đứng dậy mang vợt ra, quay sang hỏi Lôi Diện đang nghịch điện thoại:’’ Mấy giờ rồi? Sao đám người Tô Phi nói bốn giờ có mặt mà bây giờ vẫn chưa thấy đâu?’’
‘’ Cậu cọc cái gì chứ? Hôm nay ai chọc giận cậu vậy? Bình thường thì toán đến muộn ba mươi phút hôm nay người ta là cố ý cho chúng ta chờ đấy.’’- Lục Cảnh Hiên vừa đùa vừa vỗ vai Phi Dương, không hề có chút tức giận nào.
Bọn họ toàn để đám Tô Phi chờ nửa tiếng, hôm nay coi như chờ bù lại vậy.
‘’ Lục Cảnh Hiên, trên đời này có mấy ai khiến Sở thiếu của chúng ta tâm tư đầy một bụng như kia chứ?’’- Châu Từ mở miệng nói một câu đầy ẩn ý, ánh mắt thể hiện rõ sự gian xảo liếc nhìn Lục Cảnh Hiên và Lôi Diện.
‘’ Bớt nói nhảm đi.’’- Phi Dương khẽ liếc Châu Từ, sau đó cầm chai nước một hơi uống sạch.
Trời hôm nay rất đẹp, xanh trong và không có nắng. Đây là thời điểm thích hợp nhất để chơi những bộ môn thể thao ngoài trời như tennis.
‘’ Hey, tới rồi đây.’’- Tô Phi đi trước, phía sau theo khoảng bốn đến năm người vẫy tay với nhóm của Sở Phi Dương.
‘’ Sở thiếu của chúng tôi chờ nãy giờ rồi đấy.’’
‘’ Các cậu mới chờ có ba mươi phút, bình thường đến muộn chúng tôi cũng đâu có so đo.’’- Tô Phi cười lớn, ánh mắt quét qua Cố Cẩn Mai sau đó nói nhỏ vào tai của Lục Cảnh Hiên đầy hứng thú:’’ Người đẹp nào đây?’’
‘’ Cố Cẩn Mai, bằng tuổi đấy.’’
Phi Dương cầm vợt đứng dậy, thể hiện tư thế đã sẵn sàng:’’ Vào sân thôi.’’
Tô Phi dựa lưng vào bàn, lười biếng nói:’’ Chờ đã, vẫn còn người đang thay đồ.’’
‘’ Ra rồi ra rồi kìa.’’
Phi Dương quay đầu lại nhìn, càng nhìn hình như… lại càng quen mắt!