“Không! Không thể nào!”- Lăng Thiếu Mai bật dậy khỏi giường, cả người túa mồ hôi lạnh. Bà nhìn đồng hồ mới hai giờ sáng, hóa ra đó chỉ là giấc mơ.
Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, sấm sét đánh liên tục. Kiều Vũ nói đúng, đêm nào bà ta cũng ngủ không yên, cũng sợ Ngô Lệ và Doãn Bình về đòi mạng. Mặc dù đã trả được thù, nhưng mà sống còn không bằng chết. Lăng Thiếu Mai ngồi dậy, với tay lên đầu giường lấy điện thoại gọi cho Ngô Diệu Chân, bà ta muốn kết thúc mọi thứ, muốn chấm dứt mọi thứ một lần cuối cùng.
…
Hôm nay Lãnh Tư Thuần rảnh rỗi hẹn Kiều Vũ ra ngoài ăn trưa, cô nghĩ chắc từ vụ thuốc mê mà Kiều Vũ có lẽ cũng đã cảnh giác với đồ ăn thức uống, chắc mấy hôm cũng không được ăn ngon. Bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng gần trung tâm thành phố, khoảng tầm mười hai giờ.
Trên đường đi Tư Thuần có ghé qua một cửa hàng quần áo để lấy đồ, cô đẩy mạnh cửa xe bước xuống, còn dặn dò Kiều Vũ ngồi trong xe đợi mình. Bọn họ đang dừng tại một ngã tư nhỏ, trưa nắng nên cũng không có nhiều người qua lại.
Kiều Vũ ngồi trong xe chờ hai mươi phút mà còn chưa thấy Tư Thuần đâu, cô theo cảm tính đưa mắt nhìn ra bên ngoài thấy trước mắt cửa hàng thời trang đó người vây rất đông. Lo rằng Lãnh Tư Thuần xảy ra chuyện, vội vàng vươn tay mở cửa xe bước ra, đột nhiên cửa lái xe bị mở tung, một người đàn ông bịt mặt đánh ngất tài xế sau đó leo lên ghế lái chính, người đàn ông này cô không quen.
…
Phi Dương dừng xe ở ngã tư đang đèn đỏ, đột nhiên một chiếc xe ô tô hạng sang lao qua ngay trước mặt anh, còn đang nghĩ xem ai dám vượt đèn đỏ như thế thì biển số xe đã khiến Phi Dương sốc đến điếng người.
Trực giác mách bảo cho anh đó là xe của Lục Kiều Vũ.
Phi Dương bất chấp phóng xe đuổi theo chiếc xe phía trước, xe thể thao của anh rất nhanh đã có thể theo sát chiếc xe đó, bám sát chỉ giữ lại một chút khoảng cách. Trong lòng Phi Dương cảm thấy bất an, Kiều Vũ sao có thể để lái xe của mình phóng nhanh như vậy, chắc chắn có chuyện không ổn.
Tim trong lồng ngực Phi Dương đập thật nhanh, những nỗi lo lắng trong anh cũng dâng lên không kém. Một sự lo lắng sợ hãi tột độ như đang ăn mòn tâm trí, lúc này Phi Dương chỉ có thể thầm mong Kiều Vũ không xảy ra chuyện, thầm mong bố mẹ cô ấy trên trời có thể phù hộ cho cô ấy bình an.
Nhiếp Quân đứng trong phòng điều khiển của phòng an ninh, trước mặt anh là mấy chục chiếc máy tính đang phát ra camera của toàn bộ thành phố. Anh chỉnh lại bộ đàm, lạnh lùng quan sát lên màn hình máy tính.
“Thông báo cho các chốt giao thông, không được bỏ qua bất cứ một manh mối nào.”
Trong phòng thông tin tiếng máy tính gõ vang lên đều đều, bước chân người cùng với tiếng giấy tờ sột soạt va chạp vào nhau giống tạo nên khung cảnh bận rộn hiếm khi gặp ở sở cảnh sát. Lâu lắm rồi bọn họ mới truy lùng một tên sát nhân nguy hiểm như thế.
Lưu Tiêu đi đến trước mặt của Nhiếp Quân, nét mặt không giấu nổi lo lắng cùng căng thẳng:”Đội trưởng, không xong rồi.”
“Có chuyện gì?”
“Lục Kiều Vũ bị bắt cóc!”
Nhiếp Quân vừa nghe xong lập tức lao ra bên ngoài phóng xe đến hiện trường vụ án, cùng lúc Cố Hạo Nhiên cũng gọi cho anh. Bọn họ không được phép để lộ tin tức này ra bên ngoài, bởi vì một khi tin tức bại lộ, Lục thị sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Lúc Cố Hạo Nhiên cùng với Nhiếp Quân tới nơi đám đông đã bao vây kín người. Nhiếp Quân thấy trước cửa hàng thời trang có một cô gái đang nằm nghiên trên nền đất, vội chạy lại xem. Đám đông vây quanh bị cảnh sát cản lại, Nhiếp Quân tới gần vị trí của Tư Thuần, thấy cô ôm bụng sắc mặt trắng bệch.
Tư Thuần ôm bụng, cô mặc một chiếc váy màu đen nên không ai nhìn thấy máu đang từ từ thấm vào quần áo. Vừa đúng lúc xe cấp cứu tới nơi, cả Lãnh Tư Thuần và người lái xe kia đồng thời cũng được đưa đến bệnh viện.
Lồng ngực Nhiếp Quân như trống đập liên hồi, anh siết chặt bàn tay đang run rẩy của mình, trong lòng nóng như lửa đốt. Lần này, hắn thực sự đã nhắm vào Lục Kiều Vũ.
…
Lúc Kiều Vũ tỉnh lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là không gian tối đen như mực bao phủ quanh mình. Le lói qua khe cửa sắt có một chút ánh sáng nhỏ chiếu vào, toàn thân cô mềm nhũn, không cách nào cựa quậy được. Hai tay Kiều Vũ bị trói quặt ra sau, cô càng muốn cứ động, dây trói lại càng siết chặt hơn. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng đập, cũng nghe thấy tiếng xào xạc của nước. Nếu như trực giác của cô không sai có lẽ nơi này nằm gần biển.
Tiếng tí tách hình như của nước chảy vang lên trong bóng tối, Kiều Vũ như được quay ngược thời gian, xuyên không về quá khứ lúc cô bị bắt bóc. Năm đó, cô cũng thế này, cũng bị nhốt trong một chiếc lồng sắc, chỉ có điều lồng sắt lần này lớn hơn. Kiều Vũ nằm nghiêng người, đến mức một cánh tay của cô cũng bị tê đến không thể cử động.
Đâu đó tiếng bước chân lúc gần lúc xa ngày càng rõ rệt, Kiều Vũ trống ngực đập liên hồi, cô khẽ nuốt nước bọt, toàn thân trở nên căng thẳng. Kiều Vũ khẽ hé mở mi mắt, chút ánh sáng le lói từ bên ngoài giúp cô biết được bây giờ đang là ban ngày, cũng giúp cô thấy được hình xăm trên cổ tay của người đó.
Là hình chữ T.
Thì ra là hắn, Ngô Diệu Chân.
Hắn vẫn luôn là nỗi ám ảnh trong giấc mơ của cô, là bóng tối tâm lí mà Kiều Vũ không cách nào vượt qua được. Hắn xâm chiếm tinh thần cô, khiến cô sợ hãi đến mức bị trầm cảm. Nhưng so với sợ hắn, thì giờ đây trong lòng Kiều Vũ còn hận hắn gấp bội phần. Đúng lí ra cô nên sớm phát giác, vì sao tin tức trong nhà mình hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, vì sao hắn luôn nhanh hơn một bước có thể tìm cách khiến cô rối loạn tinh thần.
Hóa ra hắn và Lăng Thiếu Mai đã sớm hợp tác từ trước, mối thù của cha mẹ, làm sao cô có thể dễ dàng nguôi ngoai. Ngô Lệ thông minh tinh tường, sao có thể không phát hiện ra thuốc của cô có vấn đề, bà ấy sớm đã biết Lăng Thiếu Mai lén bỏ nicotin vào trong thuốc của Kiều Vũ. Nhưng mà vì Lăng Thu, vì Lăng Thu cứu cô một mạng, Lăng Hỷ lại là ân nhân cứu mạng của cô, chính vì thế Ngô Lệ mới luôn nhẫn nhịn. Bà ấy thừa biết Lăng Thiếu Mai giở bao nhiêu trò, cũng chính vì vậy mà không muốn cô lại gần Lăng Hỷ.
“Tỉnh rồi sao?”- Giọng nói người đàn ông trầm ấm vang lên, giống như không mang theo một chút nguy hiểm nào. Hắn một thân tây trang lịch lãm, vẻ mặt hàm chứa ý cười không một chút lo sợ. Hắn đang ngắm nhìn vẻ sợ hãi sâu trong tâm hồn của Kiều Vũ, nhưng đến cuối cùng, trên đôi môi của cô chỉ nở một nụ cười nhạt.
“Ngô Diệu Chân, thì ra là anh.”
Bỗng chốc đèn trong phòng bừng sáng, Kiều Vũ bị ánh đèn làm cho chói mắt, phải mất một thòi gian thích ứng sau đó mới có thể mở mắt ra. Kiều Vũ ý thức được nguy hiểm đang vây quanh mình, nhưng bộ dạng của cô lại không có một chút nào gọi là sợ hãi.
Cô cố gắng dựng bản thân dậy, tựa lưng vào lồng sắt.
“Lục Kiều Vũ, em vậy mà lại không hề sợ tôi.”- Hắn thấp giọng nói, hứng thú đưa mắt quan sát biểu cảm của cô.
Kiều Vũ cúi mặt xuống, lạnh nhạt đáp lại:” Anh tưởng rằng đưa tôi đến nơi mình đã từng bị bắt cóc hồi bé sẽ khiến tôi hoảng sợ sao? Ngô Diệu Chân, anh đúng là coi thường tôi quá.”
Hắn từng bước tiến lại gần lồng giam, đến khi chỉ còn cách một quãng ngắn mới dừng lại. Ý cười trên môi Ngô Diệu Chân vụt tắt, hắn đã đánh giá quá thấp sự mạnh mẽ của cô.
Kiều Vũ nhìn xung quanh một lượt, khung cảnh dường như xa lạ nhưng lại khiến cô không cách nào quên. Bốn bề được bao vây bởi các thùng hàng xếp chồng lên nhau, ẩm ướt và lạnh lẽo. Trước đây Kiều Vũ đã từng rất sợ những nơi như thế này, nhưng một khi con người ta vượt qua được nỗi sợ của chính mình, là lúc mà bản thân mạnh mẽ nhất. So với nỗi sợ hiện giờ, cô càng muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta hơn.
“Em không cảm thấy một chút lo lắng hay sợ hãi nào sao?”
“Chết tôi còn không sợ, chẳng lẽ lại phải khép nép trước loại người như anh?”- Kiều Vũ ngước mắt nhìn hắn, nỗi hận ngấm sâu trong xương tủy bị cô nuốt vào lòng ngực, đôi mắt đối diện hắn lúc này chỉ có âm u và lạnh lẽo.
“Mười ba năm trước bọn họ có thể cứu được em, nhưng bây giờ hai lá chắn của em đều biến mất, Kiều Vũ, em nghĩ mình có thể trốn thoát được không?”- Ngô Diệu Chân khóe môi khẽ cong lên, vô cùng đắc ý.
Kiều Vũ cười trào phúng, “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi muốn trốn thoát?”
Kiều Vũ vừa nói xong, sắc mặt của Ngô Diệu Chân liền biến đổi. Cô tiếp tục mở miệng chế giễu:”Từ lúc bước chân vào đây, tôi đã không nghĩ đến sẽ có thể trở ra bên ngoài. Chẳng qua anh chỉ muốn một lần nữa chuyển giao nỗi đau trên mình qua người khác thôi. Cảm giác mất đi người thân lúc nào cũng là đau đớn nhất, không phải như vậy sao?”
Kiều Vũ bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào, lời cô nói ra giống như đá tảng đèn nặng trong lòng hắn. Ngô Diệu Chân tâm lí méo mó, sớm đã muốn biến con gái của kẻ thù cũng phải sống đau khổ như mình.
“Năm đó Lục Cẩm Hàn hại công ty nhà tôi phá sản, ép cha mẹ tôi đến đường cùng. Ba tôi vì không chịu được áp lực nên nhảy lầu tự sát, mẹ tôi không bao lâu cũng chết theo ông ấy.”- Hắn ngẩng đầu lạnh lùng hỏi cô:”Kiều Vũ, em cho rằng bố mẹ mình không độc ác hay sao?”
Kiều Vũ khẽ mím môi, nhưng rồi lại nở nụ cười nhạt:”Ngô Diệu Chân, anh có biết vì sao mình còn được sống đến tận bây giờ không? Là bởi vì mẹ tôi, bà ấy không muốn anh phải chết trong sự trả thù của chính mình. Anh đi đến nước này, cũng là anh lựa chọn. Năm đó Ngô gia phá sản, công ty các người vốn dĩ làm ăn phi pháp, lại đổ thừa cho Lục thị chúng tôi xuống tay, chẳng qua các người không chấp nhận được sự xấu xa của chính mình, nên mới đổ thừa lên đầu của người khác.”
“Nếu như không phải anh trẻ người nông nổi, anh nghĩ sau khi cứu được tôi ra Lục Cẩm Hàn sẽ tha cho anh, hay anh nghĩ anh lén lút thu mua cổ phần Lục thị, âm thầm phá hoạt động kinh doanh của Cố gia đều thần không biết quỷ không hay? Trong mắt Ngô Lệ, đó chỉ là trò trẻ con không đáng nói. Anh đấu lại được với Lục thị sao, anh cũng chỉ trở thành một tên sát nhân với tâm lí vặn vẹo luôn cho mình là đúng. Cái chết của cha mẹ tôi là do họ sai, họ tin rằng họ đủ tốt để khiến những hận thù năm đó của Lăng Thiếu Mai quên hết. Nhưng không, họ đã phải trả giá bằng tính mạng mình.”
Ngô Diệu Chân nắm chặt tay, Kiều Vũ không nhìn nhưng cũng biết hắn đang kìm nén cơn tức giận. Cho dù có giận dữ thế nào, cũng không thể phủ nhận lời nói của cô là hoàn toàn đúng.