_ “sao cô lại ở đây”
_ “vậy còn anh? Tại sao anh cũng có mặt ở đây?”
_ “cô trả lời tôi đi”
_ “em chỉ tình cờ đi vào đây thôi”
_ “tình cờ trong hoàn cảnh này à?”
_ “vậy còn anh? Sao anh lại ở đây?”
_ “tôi đến đây tìm người”
_ “tìm ai?”
_ “cô ko cần phải biết”
_ “trong đó nguy hiểm lắm, anh mà đi sâu vào đó có thể sẽ bị lạc đấy”
_ “cám ơn cô, nhưng đó là chuyện của tôi” nói rồi người con trai bước đi
_ “anh…anh…Kiệt” người con gái nói vọng theo,rồi chạy đến nắm tay Kiệt kéo lại
_ “cô làm gì vậy” Kiệt giật tay mình ra khỏi tay cô gái
_ “ở trong đó nguy hiểm lắm, anh hãy đi ra với em”
_ “đây là việc của tôi, muốn ra thì cô cứ ra đi” Kiệt lạnh lùng,sau đó Kiệt bỏ đi, người con gái cũng đi theo Kiệt
_ “các người về trước đi”
_”trong đó nguy hiểm lắm tiểu thư”
_ “ko sao. Các người về đi, tôi sẽ về sau”
Thế là bọn người đó đều nghe lời của cô gái bỏ ra về, bây giờ còn chỉ Kiệt đi với cô gái
_ “cô theo tôi làm gì?”
_ “dù sao chúng ta cũng sắp đính hôn, em ko thể để chồng sắp cưới của em gặp nguy hiểm được”
Kiệt nghe cô gái đang nói thì dừng bước, quay lại
_ “tôi sẽ ko bao giờ lấy cô, cô nghe rõ ko?’ nói rồi Kiệt xoay người và đi tiếp
À. Bây giờ chúng ta có thể gọi tên cô gái đó rồi chứ, chính là Thuỷ, Trần Phương Hồng Thuỷ.
_ “chúng ta cứ đợi xem sao”
_..............kiệt vẫn ko nói gì
_ “anh định đi đâu, sao lại đi mình, những người của Cold đâu cả rồi?”
_......đáp lại vẫn là sự thờ ơ và im lặng của Kiệt
Cứ như thế, kẻ trước người sau, Kiệt vẫn xem như ko có sự tồn tại của Thuỷ, nhưng đang đi lại nghe tiếng đánh nhau, Kiệt tiến lại gần hơn thì thấy chàng trai đang đấu với tên mặc đồ đen, trên tay mỗi tên đều đang cầm thanh kiếm, tên đó như những con sói thèm mồi, chúng tấn công đầy uy lực, chàng trai kia thì trên tay chỉ có cành cây, cuộc chiến thật ko cân sức, Kiệt thấy người đó nhìn rất quen, nhìn hồi lâu Kiệt nhớ ra là chàng trai trong số người ở trường(tức là Tứ và Ngũ), Kiệt định bước ra phụ giúp với người họ thì lại bị Thuỷ kéo tay lại
_ “anh định ra đấu với bọn chúng khi anh ko có vũ khí à”
_ “đó là việc của tôi” KIệt gạt tay Thuỷ ra
_ “cầm lấy” Thuỷ đưa Kiệt con dao nhìn rất sắc, Kiệt nhìn Thuỷ, cô nàng liền lên tiến
_ “cẩn thận”. Kiệt nhận lấy con dao và thốt ra câu “cám ơn” rồi bắt đầu vào cuộc chiến, Tứ và Ngũ thấy Kiệt thì cũng ngạc nhiên, nhưng mọi chuyện để hỏi thăm sau, bây giờ quan trọng là phải giải quyết tên kia, Thuỷ vẫn nấp ở gần đó chứ ko ra mặt, bây giờ từng tên dần đân bị hạ gục, nhưng ko biết ở đâu lại xuất hiện thêm khoảng tên nữa, vẫn đồ đen vẫn là những thanh kiếm đó, chứng tỏ chúng nó là bọn. Bây giờ phải làm sao đây chứ, số lượng của chúng nó đông mà lại có vũ Khí,
_ “ đâu mà chui ra nhiều thế” Tứ vừa đánh vừa nói
_ “bọn chúng thấy chúng ta giỏi quá nên phải cần nhiều người ra như thế đấy,hihi” Ngũ cũng vừa đánh vừa nói
_ “haha, thế thì chúng ta có giá quá vậy” Tứ
Kiệt cũng cảm thấy lạ là tại sao trong giờ phút nguy hiểm này mà người đó lại có thể còn nói đùa được, nhưng thôi kệ, bây giờ làm sao giải quyết bọn này đây.
_ “bọn này là ai vậy” Kiệt vẫn đánh và hỏi TỨ, Ngũ
_ “antifan của bọn em hay sao đấy.hihi” NGũ trả lời, bây giờ Kiệt dành bó tay với chàng này luôn
_ “chúng ta chạy thôi, chứ đấu sao lại bọn chúng” Tứ nói. Kiệt lại lần nữa ngạc nhiên, tại sao có thể chạy trốn ở đây cơ chứ, đó ko phải là hèn nhát sao?
_ “ừ! Thôi. Ko chơi với bọn chúng nữa, chạy thôi” Tứ tiếp lời. Kiệt nghe đứa nói mà cảm thấy hơi bị thất vọng trong lòng, ko ngờ đứa này lại như vậy,
_ “anh đừng đứng yên như vậy chứ” Tứ vừa chạy lại đánh tên định đâm Kiệt khi thấy Kiệt đứng ngây người
_ “ơ…ờ” Kiệt lấy lại tinh thần
_ “anh chạy hướng kia, bọn em đi hướng này, anh cẩn thận đó nha” Nói rồi Tứ, Ngũ liền chạy đi, đằng sau liền có tên chạy theo, Kiệt thấy vậy,thôi cũng đành chạy đi hướng khác và theo sau Kiệt cũng đang có người, Thuỷ thấy Kiệt chạy đi thì cô nàng cũng chạy theo, chạy được lúc Kiệt dừng lại và tiếp tục đấu với bọn chúng, Thuỷ cũng rút ra con dao khác và vào giúp Kiệt, và chỉ trong phut tên đó đã ngã xuống
_ “anh ko sao chứ?” Thuỷ
_ “ko?” Kiệt nói rồi đi về hướng lúc nãy để tìm Tứ và Ngũ
_ “anh định đi đâu vậy?”
_ “tìm người”
_ “ở đây nguy hiểm lắm, chúng ta nên rời khỏi đây”
_ “cô cứ đi, tôi đâu cản”
_ “nhưng……..” chưa để Thuỷ nói hết Kiệt liền hỏi
_ “tại sao lúc nãy cô có vũ khí nhưng lại ko vào giúp chúng tôi”
_ “em………”
_ “bởi vì cô ấy ghét tụi em” đằng xa chàng trai tiến lại
_ “ đứa ko sao chứ?” Kiệt
_ “hì hì, khoẻ như voi ấy” Ngũ cười và đáp
_ “bọn chúng bị đứa xử rồi à?” Kiệt
_ “ko? Tụi em có vũ khi đâu mà xử, chỉ đánh lạc hướng bọn chúng thôi” Tứ
_ “vậy lúc nãy mấy đứa nói chạy là vậy đó hả?” Kiệt
_ “chứ sao anh, chạy để giữ mạng chứ, em còn yêu đời lắm,hihi” Ngũ
“với lại bọn em biết sẽ có người phụ giúp anh thôi, chỉ là người ta ko muốn giúp bọn em thôi.” Ngũ nói rồi quay qua nhìn Thuỷ _”đúng ko? Chị Thuỷ”
Thể là mắt nhìn nhau, rồi Ngũ quay mặt chỗ khác cười đắt ý, nhưng KIệt chẳng hiểu vì sao NGũ lại cười, nhưng tại sao Ngũ lại biết tên của Thuỷ, người đã từng gặp hay sao?, nhưng đó cũng chỉ thắc mắc thôi chứ Kiệt cũng chẳng hỏi
_ “sao anh lại ở đây vậy?” Tứ
_ “ừ, đến tìm mấy đứa”
_”hả?” cả ngạc nhiên
“chị Xu có đến ko?”
_ “có. Cả NHất, nhị,tam cũng có, à mà khoan, để anh liên lạc với họ là tìm đưọc đứa rồi” nói rồi Kiệt lấy ra bộ đàm liên lạc với Xu
_”Tôi nghe” Xu
“tôi tìm được.”kiệt quay qua” đứa tên gì?” “Ngũ,Tứ”
“tôi tìm được Ngũ và tứ rồi nha”
“ừ. Chúng nó ko sao chứ”
“bọn em ko sao chị ơi,hihi” Ngũ giật lun cái bộ đàm Kiệt đang nói
“ừ, tốt, cũng đã tìm được Long và đội trưởng bây giờ chỉ còn Minh”
“dạ. để tụi em cùng đi tìm” Ngũ
“ở chỗ đứa có mưa ko?” Xu. Nghe Xu hỏi Kiệt mới chợt nhận ra, tại sao ở đây lại ko có mưa nữa, đúng là khu rừng kỳ lạ mà
“dạ, ko có mưa chị”
“ừ, thế thì đi tìm đi, có gì liên lạc với chị, phải biết….”ko để Xu nói hết
“phải biết bảo vệ bản thân, ko để bị thương, nếu ko chị sẽ bỏ mặt ko lo nữa….trời ui, em thuộc bài ca của chị rồi, tụi em sẽ lo cho bản thân mà,” Ngũ
“thằng nhóc này, hihi. Biết thì tốt, thôi nha liên lạc sau”
“dạ”
Ngũ tắt máy quay qua nói với Tứ, “chúng ta đi tìm Minh thôi” rồi quay qua nói với Kiệt
_ “anh còn nhớ đưòng ra chứ?”
_ “còn”
_ “vậy anh nên ra trước đi, để người đẹp lo lắng à” Ngũ nói và quay qua nhìn Thuỷ, Kiệt biết Ngũ đang nói gì
_ “cô nên về đi”
_ “anh ko về em cũng ko”
Kiệt nhìn Thuỷ, Ngũ và tứ cũng nhìn người đó
_ “đẹp trai cũng khổ quá hé Ngũ” Tứ
_ “ừ. Khổ thân, anh em mình cũng vậy mà.” Ngũ nói rồi cả cùng cười phá lên, làm cho Kiệt và Thuỷ quay lại nhìn chầm chầm vào đứa nó
_ “bây giờ người tính sao?” Tứ
_ “thôi mệt quá, cùng đi hết đi” Ngũ
Thế là Tứ và nGũ dần đầu, Kiệt và Thuỷ đi theo sau
_”sao chị Thuỷ lại ở đây vậy?” Ngũ hỏi Thuỷ, đối với Tứ đứng kế bên thì câu hỏi này vô cùng dư thưa, nhưng Tứ cũng rất muốn nghe câu trả lời của Thuỷ
_ “à. Chị có việc thôi” Thuỷ
_ “ủa, mà sao chị ko thắc mắc tại sao tụi em lại biết tên chị vậy” Ngũ nói tiếp và cười nhẹ, câu hỏi đơn giản nhưng cũng làm cho Thuỷ cảm thấy dường như mình bị bắt gặp quả tan, Thuỷ ko nghĩ là Ngũ lại đặt ra những câu hỏi như vậy
_ “ừ. Sau đứa biết cô ấy vậy” bây giờ Kiệt cũng muốn giải đáp thắc mắc của mình
_ “haha, chắc tại em thầm yêu chị ấy nên mới tìm hiểu chị ấy đó” Ngũ trả lời với giọng đầy châm chọc, biết là Ngũ cố tình ko muốn cho mình biết lý do nên ko hỏi nữa (thật ra mọi chuyện liên quan đến Thuỷ thì bọn người của Minh, Thành và anh em đều biết cả)
_ “ơ! Sao ở đây lại mưa” Tứ
_ “khu rừng này lạ nhỉ?” Ngũ
_ “ướt hết rồi, ko đẹp trai nữa rồi” Ngũ làm mặt giận, mà trường hợp này giận ai, giận ông trời à
_ “thôi đi chú, giờ này còn lo đẹp ko đẹp nữa” Tứ
_ “ người nên ra khỏi đây đi, mưa sẽ lón lắm đấy” Tứ nói với Kiệt và Thuỷ
_ “ đứa có biết đường ra ko mà cứ kêu anh về vậy chứ”
Tứ và NGũ nhìn nhau, rồi cười rộ lên, Kiệt vẫn ko hiểu ly do tại sao? Thật ra Kiệt đâu biết trong anh em họ, mỗi người đều có tài riêng, trong đó NGũ có bộ óc siêu đẳng, cậu có thể nhớ bất cứ cái gì mà cậu nhìn qua lần, và khu rừng này thì làm sao có thể làm khó cậu được, chỉ cần để cậu đi hết khu rừng này thì Ngũ sẽ vẽ ra bản đồ cho cả khu rừng cách dễ dàng, đó cũng là lý do tại sao người họ lại đánh lạc hướng được mấy tên sát thủ lúc nãy cách dễ dàng như vậy.
_ “anh ko cần phải lo, bọn em mà bị lạc thì ko ai được khu rừng này đâu” Ngũ
_ “thôi, cứ đi tiếp đi” Kiệt vẫn ko chịu đi
Thế là cả cùng nhau lên đường....