Nhìn dòng sông không sâu, nhưng khi nó chìm thì tựa như đại dương không đáy, nó vùng vẫy nhưng không kết quả.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đi lang thang trên vỉa hè, bỗng nó hoa mắt, xung quanh nó tối sầm lại. Nó cảm giác người nó đổ ầm xuống mặt đường, nhưng không..có cảm giác ấm áp, mùi hương quen, rất quen.
- An An, cậu sao vậy????_ Tiếng nói...rồi nó nhắm mắt lịm đi.
- Cậu và An vẫn chưa làm lành sao?_ Thiên Thanh bắt chuyện.
- Ừm._ Duy cười buồn.
- An chắc không giận lâu đâu, cậu đừng lo quá!
- Mong là như vậy!
- A, tìm thấy rồi! Cứ tưởng mất rồi chứ!_ Thanh reo lên.
- Ừm, vậy mình về, bác bảo vệ sắp đóng cửa rồi.
- Ừm, về thôi._ Thanh nở nụ cười hiền.- Mình sẽ giúp cậu.
- Giúp gì cơ?_ Duy không hiểu lắm.
- Làm hòa với An ấy!
- Thật sao?
- Tất nhiên rồi, hi. Trước tiên đi mua quà đã.
- Quà gì?_ Duy nhíu mày.
- Quà xin lỗi, cậu ngốc thật._ Nói rồi Thanh cười, trong rất dễ thương. " Cô ấy thật tốt!"-Duy nghĩ.
Phía trước là một khu vườn, đẹp ừ thì có đẹp, nhưng nó cứ ảo mộng, hai hàng cây thẳng tấp nhưng khô cằn và xung quanh cũng chẳng có ai ngoài nó. Nó men theo con đường nhỏ, phía trước là một dòng sông, lấp lánh bàn bạc. Nó ngồi xuống, để đôi chân trần xuống dòng nước mát lạnh, có người ở phía sau đi tới. Nó nhíu mày quay lại, nó không thể nhìn rõ người đó. Bỗng người đó đảy nó xuống dòng sông, nó mở to mắt, không phải nó sợ, mà nó ngạc nhiên. Nhìn dòng sông không sâu, nhưng khi nó chìm thì tựa như đại dương không đáy, nó vùng vẫy nhưng không kết quả. Nó nhắm mắt lại, mái tóc dài buông xõa, lại thêm chiếc váy trắng và ánh trăng tròn trịa bên trên, tạo nên một bức tranh đẹp đẽ vô cùng. Nó khó thở, hết hy vọng... Bật dậy.
- An, cậu sao vậy????
Nó vẫn chưa hoàn hồn được, trán ướt đẫm mồ hôi, lắp bắp.
- Lâm..m? Mìn..n..h saoo lại ở đây..y?
- Mình gặp cậu trước cổng trường, cậu ngất.
- Ừm, cảm ơn cậu, mình về đã._ Nó loạng choạng đứng dậy.
- Cậu đi được không đấy?
- Được._ Nó không hiểu tại sao lại có giấc mơ kì lạ đó. Nghĩ lung tung nó về nhà lúc nào không hay. Khóa cửa ngoài.
- Haizz, lại ăn cơm một mình._ Nó lắc đầu.
Sau khi làm hết việc nhà, nó muốn ngủ một giấc, nhưng đột nhiên nghĩ tới giấc mơ đó, nó tỉnh táo hẳn ra.
- Phiền toái._ Nó rồi nó khoác áo, đóng cửa chạy ra hieju thuốc gần nhà.
- Cô ơi bán cho cháu vài vỉ thuốc an thần._ Người dược sĩ nhìn nó e ngại.
- Cháu mua làm gì?
- Ơ.. để uống chứ làm gì ạ?_ Nó đáp tỉnh bơ, ngẫm nghĩ vài giây- À! Tại cháu mất ngủ, cháu không có ý định đó đâu, cháu mới tuổi, còn trẻ chán_ Nó cười.
- Của cháu đây, đừng lạm dụng quá đấy.
- Vâng._ Ra khỏi hiệu thuốc, nó phì cười "bộ nhìn mình như chán sống lắm hả?". Nhờ uống thuốc nó ngủ êm giấc hơn. Lúc tỉnh dậy cũng hơn giờ, công hiệu của thuốc ghê thật! Nhìn điện thoại cuộc gọi nhỡ của Ngọc.
- Alo! Mày gọi tao có gì không?
- Sao mày không nghe máy?
- Tao ngủ!
- Mày là heo đấy à?_ Ngọc làu bàu.
- Chắc vậy!
- Hết nói với mày, tối cho tao mượn vở bài tập Hóa.
- Có vậy thôi?_ Nó hỏi.
- Chứ gì nữa.
- Cứ tưởng gì quan trọng lắm._ Nói xong không đợi Ngọc trả lời, nó ném diện thoại lên giường.
- Quan trọng hóa!
SÁNG HÔM SAU..
- An ơi! Cậu đi đây với mình chút được không?_ Nó vừa bước vào lớp, THiên Thanh đã qua chổ nó.
- Ừm đợi mình chút.
- Đi đâu vậy?_ Nó hỏi. Thanh dẫn nó ra khuôn viên trường. Phía trước Duy đang đứng/
- An, cho anh xin lỗi nha?_ Duy chìa món quà trước mặt nó.
- Ơ._ Nó hơi bất ngờ.
- An à, cậu đừng giận Duy nữa, tha cho cậu ấy đi._ Nó nhìn qua Thanh, rồi quay lại nhìn Duy.
- Ừm._ Nó đưa tay nhận món quà. Cả cùng nở nụ cười.
- Thế thì tốt quá rồi. Thôi vào lớp nào._ Thanh nói rồi khoác tay người còn lại vào lớp. Thấy cảnh tượng đó, Quỳnh lẫn Ngọc há hốc miệng.
- Sao.._ Ngọc nói.
- Như em thấy._ Duy nhún vai về chổ.
- Thôi vầy cũng tốt._ Ngọc thở phào.