Thông tin Hồng Nhi đã mang thai được truyền đi rất nhanh, ba mẹ cô được báo tin rất vui vì điều này liền đón máy bay ngay để cùng đến bên con gái cưng của mình, còn Viên Phúc Khang thì thôi khỏi nói anh thay đổi tâm tình rất nhanh lại cười nhiều nữa khiến cho những nhưng viên trong công ty có chút sợ.
Tối nay nhà Họ Viên có tin đại hỷ, nên họ tổ chức buổi yến tiệc rất linh đình để chút mừng con dâu quý của nhà họ Viên có thai.
Hồng Nhi đang bắt đầu hối hận khi cho anh biết điều này quá sớm, bây giờ cô đi lại cũng bị anh dè chừng, cô vẫn có thể đi đứng bình thường nhưng anh lại không cho., cứ bế cô rồi lại cho cô ngồi chăm cô từng chút một thiếu điều để cô lên xe lăng và đẩy đi chứ không muốn cô phải đi bộ tốn sức.
Hồng Nhi có chút bực mình vì sự quan tâm thái quá này nhưng mà trong lòng lại rất hạnh phúc khi thấy Khang lại yêu thương mình vô cùng như vậy
_ Cừu con uống sữa nào! - trước khi xuống sảnh anh đưa ly sữa cho Hồng Nhi muốn cô uống hết rồi mới bế cô xuống.
Hồng Nhi vốn rất ngoan rồi nên không hề phản khán gì mà cầm ngay ly sữa uống một hơi không cần suy nghĩ. Viên Phúc Khang rất hài lòng với việc này, anh rất yêu cô, yêu ái sự ngoan ngoãn của cô đối với anh.
Sau khi cô uống xong ly sữa anh bế cô lên chậm rãi đi xuống cầu thang nơi mọi người đang chờ. Nhân vật chính cũng đã xuống, toàn thể quan khách khi vừa thấy họ rất vui vẻ những tràng vỗ tay rất lớn dành cho đôi vợ chồng hạnh phúc này. Hồng Nhi có chút hổ thẹn khi phài nằm trong người Viên Phúc Khang để gặp quý quan khách thế này, vả lại cô chỉ mới có bầu được tháng thôi bụng chưa bự cái gì cũng chưa vậy mà đã đãi một bữa tiệc linh đình thế này thật làm cô rất ngại.
Viên Phúc Khang rất hài lòng với thái độ nghênh tiếp này của mọi người, anh luôn muốn cô luôn được hạnh phúc và có được những thứ hơn cả người khác. cái cô có được luôn phải đi đầu mọi người chỉ có thể là bắt chước theo cô thôi.
_ Cảm ơn! Xin thành thật cảm ơn quý vị đã đến chung vui đại hỷ của nhà họ Viên chúng tôi - Mọi người đang hướng mắt nhìn đôi vợ chồng trẻ từ trên lầu đi xuống, nơi sân khấu tiếng nói rất đậm vang lên làm mọi người quay lại nhìn, đó là Viên lão gia, chưa bao giờ ông lại hạnh phúc như thế này.
Mọi người càng vỗ tay nhiều hơn gật đầu cười hài lòng với sự kiện này của nhà họ Viên. Buổi tiệc rất chi là thành công tốt đẹp. Viên Phúc Khang không rời khỏi Hồng Nhi nữa bước, cứ ôm khư khư cô bên mình mà tiếp khách nó làm cô khó chịu vô cùng, đến khi Hồng Nhi là mặt giận Viên Phúc Khang mới chịu bỏ cô xuống để cô có thể tiếp khách dễ dàng và lịch sự hơn.
Buổi tiệc có mặt tất cả quan khách đương nhiên là có cả bạn bè của Hồng Nhi, Viên Viên, Lâm Lang..... đầy đủ, còn có cả đám êkip loi nhoi của cô khiến cho cô thật vui không thể ngừng cười, nhe nguyên cái hàm răng ra ngoài không dấu đi đâu được, Viên Phúc Khang thấy tâm tình của Hồng Nhi tốt như thế làm anh cũng vui lây.
Khách : Đại hỷ đại hỷ nha Viên Lão gia.
Khách : thật là nhà ông rất có phúc, con trai tài giỏi và con dâu xinh đẹp thế này thật khiến người ta không khỏi nganh tị.
Khách : Viên lão gia, ông thật có phúc.
Khách : Viên lão gia, ông thật may mắn....
Khách ........: tất cả đều đồn về Viên lão gia, chúc mừng ông những điều tốt lành nhất, nó làm cho ông cũng không khỏi rất hài lòng, vui lại càng vui.
Viên Phúc Khang đang đứng cùng Hồng Nhi thì nghe quản gia bảo anh đi lại bên Lão gia chào hỏi số quan khách quan trọng, Viên Phúc Khang nhìn Hồng Nhi một cái thấy cô đang nói chuyện không ngừng với bạn bè cũng không đành cắt ngang nên đã vỗ đầu cô một cái rồi quay đi.
Cứ tưởng được yên ổn hàn thuyên rồi thì chừng giây sau, Viên Phúc Khang bước được bước chân rồi lại đứng lại, quay lại nhìn vợ yêu đang ngồi nói chuyện, anh nhíu mày lần nữa hai tay đưa vào túi quần sau đó quay về hướng Viên Lão gia bước tiếp. bước của anh khá chậm, ánh mắt màu hổ phách của anh càng chặc lại chả hiểu anh đang muốn gì, rồi lại sau đó quay lại đi thẳng đến chỗ Hồng Nhi lại bế cô lên nhẹ nhàng với bạn bè cô.
_ Xin lỗi mọi người! Tôi phải mang vợ tôi theo. - anh thật chẳng cần biết Hồng Nhi thế nào, lòng anh không muốn rời cô dù nữa bước nên mặc kệ cô đang nói chuyện với bạn bè anh cũng phải mang cô theo bên mình mới được.
Chả đám ban cứ ngồi yên đó nhìn anh và Hồng Nhi, chỉ biết gật đầu, lòng không khỏi ganh tị, sau khi họ quay bước đi cả đám như muốn thét lên vì hành động của anh thật đáng yêu cực kì, họ không thể nhịn được, ganh tỵ với Hồng Nhi cực độ. Chồng vừa giàu có, lại là một bang chủ Ấn Bang, yêu thương Hồng Nhi vô cùng, đến nổi xa cô nữa bước cũng không được.
_ Khanh! anh xem Hồng Nhi có thật là rất may mắn không? - Viên Viên đang ngồi cùng Nghiêm Khanh câu ganh tị thốt ra.
_ Vậy em không may mắn sao? - Nghiêm Khanh nhíu mày chặc khi nghe câu này.
_ À em cũng may mắn hihi - Viên Viên chợt nhớ câu " Cái miệng hại cái thân " liền hối hận và muốn rút lại lời nói trên.
_ Vậy chúng ta đi về, anh sẽ cho em thấy ai may mắn hơn ai - Nghiêm Khanh không nói hai lời, hành động rất nhanh.
Viên Viên hoảng hốt, liền vùng vẫy ý muốn thoát thân nhưng hình như là vô ích rồi, Nghiêm Khanh dẫn cô đi thẳng đến chỗ Phúc Khang và Hồng Nhi chào bọn họ rồi ra về sớm hơn dự định.
Hồng Nhi hiểu ánh mắt của Viên Viên liền dùng ánh mắt trêu ghẹo chọc Viên Viên. Mặt cũng đỏ không kém. Nghiêm Khanh và Viên Phúc Khang thật rất giống nhau, họ cứ làm những gì họ muốn, mặc kệ mọi người sung quoanh, việc này khiến cho hai cô gái rất ngượng ngùng nhưng lại rất vui vì bản tính độc chiếm này khiến họ biết được trong lòng của họ chỉ có mỗi một mình mình nên cũng không hề ý kiến gì hết. Dù biết phản bát là vô ích còn bị hậu quả nặng thì ngu gì mà làm, cứ gật đầu hết thì mới yên thân được với những người đàn ông bá đạo này.
Buổi tiệc diễn ra hơn cả sự mong đợi, Hồng Nhi được rất nhiều qua, cô rất thích thú với những món quà, tiễn quan khách về hết, Hồng Nhi dù rất mệt nhưng vẫn đeo bám Phúc Khang hết làm nũng rồi lại mè nheo rồi lại giận giận để được mở quà ngay vì cô không thể đợi cho đến sáng ngày mai được, Phúc Khang lòng thật rất cứng nhưng mà sau phút lì lợm của cô, Phúc Khang cũng phải đầu hàng với cô, quả cuộc đời này anh hơn cả mọi người nhưng chỉ thua một mình Hồng Nhi mà thôi, thứ cô muốn anh thật không thể nào không đáp ứng được, cứ suy nghĩ là chưa đủ và muốn cho cô thêm nhiều nhiều nữa nên nương chiều Hồng Nhi lên đến cực độ.