_ Đã đến lúc - Giọng nói trầm ấm trong điện thoại.
_ Như kế hoạch - Một giọng trầm ấm khác bên kia điện thoại cũng vang lên.
______________________________________________________________________________
_ Nghiêm Khanh! anh đi mua thùng sơn màu xanh đi, chúng ta cần sơn lại dách tường - Viên Viên trong kho vang giọng to lên.
_ Được - Nghiêm Khanh nghe tiếng Viên Viên liền lên tiếng.
Đang sắp đồ lên kệ, Nghiêm Khanh nghe tiếng của Viên Viên bảo, liền đứng dậy,dọn dẹp nơi bài bừa kia, rồi thay cái tạp dề đi ra khỏi cửa hàng. Viên Viên nghe thấy tiếng bước chân của Nghiêm Khanh đang đi ra ngoài, liền lén ló đầu ra nhìn trộm, miệng khẽ cười đầu lắc nhẹ một cái.
Sau ngày nhận được nụ hôn táo bạo của Nghiêm Khanh, Viên Viên nhiều đêm liền thao thức, cô nhớ lại mọi thứ đã diễn ra giữa cô và anh, những ngày đầu gặp nhau đến khi sống với nhau hòa thuận và cho đến lúc Mạc Trân xuất hiện thì thiên đường kia đã vỡ mất, cô thật rất giận anh nhưng tình yêu này cô không thể trói bỏ nó, tình yêu đầu đời của cô đẹp và lung linh lắm. Cô tự miệng hỏi rằng có nên tha thứ cho anh? có nên thế hay không? liệu khi cô tha thứ và quay về bên anh sẽ còn những nổi đau nào nữa? thật cô đã rất sợ, sợ lắm cái cảm giác bị người mình yêu hất hủi mạnh miệng đuổi ra khỏi nhà đến nơi ở cô cũng không có, nếu như không chợt nhớ đến Hồng Nhi thì bây giờ chắc cô phải ngủ ở ngoài đường rồi.
Đấu tranh tư tưởng rất nhiều, Viên Viên cân nhắc rất kỹ cho trái tim mình, cô rất sợ cảm giác bị tổn tương, nó làm cô không còn muốn sống nữa, nhưng Nghiêm Khanh đang làm cô chao đảo bởi lý trí và con tim, lý trí mách bảo đừng nên làm tim đau, nhưng tim thì lại muốn quay về với nơi đã làm mình đau thật quá nhiều rắc rối để hại đầu óc của mình mà.
Reng reng reng reng, đang trong hồi suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại cửa hàng vang lên, Viên Viên bỏ quyển sổ đang ghi xuống chạy ra quầy thu ngân.
_ Alo! Tiện Ích xin nghe - Giọng nhỏ nhẹ với khách hàng như đã quen.
_ Xin hỏi phải cô là Viên Viên không? - Một giọng nữ rất gấp gáp trong đầu giây điện thoại.
_ Phải, xin hỏi cô là ai? - Viên Viên nhíu mày khó hiểu với tình huống này.
_ Tôi gọi đến từ bệnh viện, Chúng tôi vừa nhận được một ca cấp cứu tai nạn, người bị thương tên là Nghiêm Khanh, xin hỏi cô có phải là vị hôn thê của anh ấy không? - Giọng nữ nói rất nhanh.
_ Anh ấy đang ở bệnh viện nào? - Viên Viên chỉ nghe mỗi một câu bị tai nạn người bị thương là Nghiêm Khanh hết, cô liền hỏi địa chỉ.
Cúp máy thật nhanh, chạy đi đóng cửa hàng, nhớ lấy được áo khoát và túi xách là rất hay cho Viên Viên rồi, cô chạy thật nhanh ra ngoài, chặn đường một chiếc taxi, leo nhanh lên xe, hói hả bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện nơi Nghiêm Khanh đang nhập viện.
phút xe chạy như bay đến bệnh viên, thanh toán tiền không cần thói Viên Viên như người mất hồn chạy như bay vào trong bệnh viện đến thẳng quầy lễ tân hỏi tên và lao đi như gió khiến cho y tá ở bàn lễ tân chỉ vừa kịp đọc số phòng chưa kịp ngước lên thì người đã bay đi mất. Tâm trí Viên Viên lúc này như rơi xuống địa ngục, cô không ngừng cầu khẩn cho Nghiêm Khanh không có việc gì xảy ra.
Chạy thật nhanh trên một dãy phòng màu trắng, có ánh đèn sáng lên trong căn phòng đang phẩu thuật kia, đó là nơi Nghiêm Khanh đang được phẩu thuật, Người cửa Viên Viên run lên không ngừng, ngay lúc này cô chỉ có thể nhấn được số của Hồng Nhi, giọng nói thều thào chỉ có thể nghe được " Nghiêm Khanh bị tai nạn cấp cứu ở bệnh Viện AK " sau đó điện thoại rớt xuống, nước mắt cô không ngừng rơi, cô lúc này đã sợ, sợ lắm rồi, sợ rất sợ cô ôm hai tay của mình lại bịch miệng của mình đang khóc thành tiếng.
phút sau, Hồng Nhi cùng Phúc Khang xuất hiện, Hồng Nhi chạy như bay đến bên Viên Viên ôm cô vào lòng, cảm nhận được cái run sợ của Viên Viên lòng Hồng Nhi không khỏi chua sót, cô rơi nước mắt khi thấy bạn của mình như vậy, Phúc Khang đứng kế bên mặt không hề biểu lộ bất kì một cảm xúc nào, chỉ đứng đó và nhìn vào trong phòng cấp cứu, trong tia mắt thoáng nhẹ của anh đã hiện nên một nụ cười nhưng lúc này chả ai thấy được.
Sau gần phút chờ đợi, cuối cùng đèn cấp cứu cũng đã tắt, vị bác sĩ từ trong phòng mổ bước ra, Viên Viên đứng dậy rời bỏ cánh tay Hồng Nhi đang ôm mình chạy đến chỗ vị bác sĩ
_ Bác sĩ! Nghiêm Khanh anh ấy sao rồi? - giọng nất nghẹn của Viên Viên.
_ Cơn nguy kịch đã qua, chỉ là cánh tay của anh ấy bị thương rất nặng, nếu như không chăm sóc đặc biệt tôi e sẽ bị tàn phế suốt đời - Vị bác sĩ lộ ra một khuông mặt rất nghiêm trọng nói với Viên Viên.
_ Nếu được chăm sóc kỹ sẽ bình phục phải không bác sĩ - Viên Viên như có tia động lực, chỉ cần Nghiêm Khanh còn sống, chỉ cần có ý chí thì sẽ không có gì là không thể,
_ Đúng! Và phải có người ở bên cạnh anh ấy /, vì thời gian này rất khó khăn, nếu cô có lòng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn - Bác sĩ nhìn Viên Viên nở một nụ cười rất phúc hậu.
Viên Viên chỉ gật đầu không nói gì thêm nữa, sau đó nhìn chiếc xe băng ca đẩy Nghiêm Khanh ra, anh ấy còn tỉnh, nhưng ánh mắt lại không nhìn Viên Viên mà quay đi chỗ khác mặt kệ cho cô đang đi theo anh, sắt mặt anh lúc này rất lạnh nhạt khiến cho các bác sĩ và y tá thật rất run sợ, nếu lỡ hay gì thì chắc sẽ chết không toàn thay.
Chiếc xe đẩy anh vào phòng VIP của bệnh viện, các bác sĩ và y tá sau khi kiểm tra nước biển, kiểm tra tư thế xong thì cùng nhau đi ra, cũng không quên dặn dò người nha cũng mau chóng đi về để cho anh được nghĩ ngơi.
_ Khanh! Anh thấy thế nào? - Viên Viên lặng lẽ ngồi xuống bên giường, giọng nói lo lắng và tràn đầy yêu thương.
_ Em về đi! tôi không cần ai ở đây. -Nghiêm Khanh không quay lại nhìn cô, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Viên Viên hốt hoảng với câu nói này của anh, nước mắt cô tuông như nước cô không thể nói gì thêm, chỉ biết khóc và nhìn anh Hồng Nhi nhìn thấy cảnh tưởng đau lòng này liền đi lại dìu đỡ lấy Viên Viên đem cô ra ngoài trấn tỉnh, trong phòng lúc này chỉ còn có Viên Phúc Khang và Nghiêm Khanh.
_ Anh diễn rất đạt - Viên Phúc Khanh thông thả đưa tay vào túi quần đi thẳng đến giường.
_ Đừng nói nhiều không thì lộ - Nghiêm Khanh quay mặt qua nhìn Viên Phúc Khanh với vẻ đắt chí.
Quả nhiên, anh không hề bị gì cả tất cả chỉ là một màng kịch rất chi là cẩn thận của hai người đàn ông này, xem ra hai cô gái đang ngồi ngoài kia bị lừa thê thảm rồi.
_ Vậy tiếp theo, tự anh giải quyết - Viên Phúc Khanh hiểu ý, nói nhẹ một câu rồi quay lưng đi.
_ Tôi sẽ đưa cô ấy về Nhật Bản - Nghiêm Khanh lại quay đầu ra cửa sổ nhìn trời mây, giọng nói rất dịu dàng như rằng đã mong chờ điều này rất lâu.
_ Được! Nhưng đừng để cô ấy khóc thêm lần nào nữa, vì nó có liên quan đến vợ tôi, tôi không muốn Hồng Nhi phải quan tâm đến người nào khác ngoài tôi ra - Viên Phúc Khang đứng lại chót lát.
Kế hoạch đã xong, Viên Phúc Khang bước ra ngoài cùng hai cô gái đang ôm nhau ngòai cửa, Anh đi lại vỗ nhẹ vai của Hồng Nhi ánh mắt rất triều mến, Hồng Nhi buông Viên Viên ra quay lại nhìn anh vẻ mắt rất đau thương cho người bạn của mình.
_ Viên Viên! cô đừng xúc động, Nghiêm Khanh đang bị sock với vết thương, tôi nghĩ lúc này thay vì cô đứng đây khóc thì hãy vào trong đó an ủi Nghiêm Khanh là đúng nhất - Viên Phúc Khang lên tiếng vẻ mách bảo cho Viên Viên phải làm gì.
Nghe được những lời nói của Viên Phúc Khang, Viên Viên cảm thấy đúng rằng mình phải bình tĩnh ở lại trong đó cùng anh, chứ khóc lóc thế này thì làm được gì. Cô gái nhỏ tự trở nên mạnh mẽ hơn, cô lau đi hàng nước mắt đang rơi, mỉm cười cùng Hồng Nhi và Viên Phúc Khang, ánh mắt hiện rõ chữ Cảm Ơn sau đó buông Hồng Nhi ra, lấy lại bình tĩnh rồi bước tới cánh cửa phòng hít một hơi thật sâu đưa tay kéo cánh cửa ra bước vào, cô lúc này đã nghe lời con tim của mình rồi, lý trí hoàn toàn bị con tim đánh bại rồi.
_ Nghiêm Khanh! - cô bước vào nhẹ giọng.
_ Tôi chẳng phải bảo em biến đi rồi sao? - giọng nói đầy giận dữ cửa Nghiêm Khanh làm cho Viên Viên bị giật thốt lên, và ngay cả người vừa nói câu này cũng đã tự mắng mình.
_ Khanh! Em sẽ ở đây cùng anh, em sẽ cùng anh đi hết chặng đường này, em sẽ chăm sóc cho anh, anh đừng đuổi em nữa, một lần là quá đủ giờ đây anh có đuổi thế nào em cũng sẽ không đi đâu - Viên Viên giọng nói hết sức cứng rắng.
_ Hơ! tôi giờ đây đã là người tàn phế, em muốn lấy một người chồng tàn phế sao? người đời sẽ cười chê em cho mà xem - Nghiêm Khanh cười mỉa.
_ Không! người đời miệng thối tha, chả biết gì chỉ biết nói, em chỉ cần biết em yêu anh em muốn được bên anh, muốn quan tâm lo lắng cho anh thế là đủ, anh bình thường hay là một người thực vật em cũng nguyện ở bên anh chăm sóc cho anh cả cuộc đời này - Viên Viên đặt tay mình lên tay của Nghiêm Khanh.
_ Em đang khinh thường tôi đấy à? - Nghiêm Khanh lòng vui như nhảy lên nhưng anh vẫn giữ nguyên bình tỉnh, anh phải khiêu khích cô, khiến cô tự nguyện nói ra, tự nguyện ở bên anh như thế anh mới có thể hoàn toàn có cô trong niềm vui vẻ chứ không phải như lúc trước nữa.
Sau một thời gian quan sát cặp vợ chồng kia, Nghiêm Khanh đã thấm dần cách sống của họ, họ vì nhau mà sống, họ vui vẻ khi có nhau, tình yêu của họ là thật sự nó thật đáng để người ta phải noi theo, có như vậy mới mang lại nụ cười cho Viên Viên được.
_ Không! Em nói thật lòng, anh dù có thế nào đi nữa, em vẫn sẽ ở bên anh - Viên Viên nói với những suy nghĩ rất thật lòng của mình, cô giờ đây chỉ muốn ở bên anh, mọi chuyện khác cô không muốn màn đến.
_ Anh muốn quay về Nhật Bản! - Cá đã cắn câu, một điều kiện được đưa ra.
_ Được em sẽ về cùng anh - Không cần suy nghĩ, Viên Viên trả lời rất nhanh.
Cô ôm lấy Nghiêm Khanh, trái tim yêu thương của cô làm cho lòng anh ấm lên, niềm hạnh phúc loan tỏa trong căn phòng kia, cuối cùng kế hoạch của anh và Viên Phúc Khang đã thành công, nhưng những ngày tháng sau này anh thật phải vật vả lắm đây, vì căn bản tay không bị gì mà bó bột thì rất khó chịu, cộng với nó là vật bình thường nếu sơ hở để cho Viên Viên biết được cô sẽ giận và hận anh lắm. Nghiêm Khanh phải cẩn thận mới được.