Sau một tuần hưởng tuần trăng mật ngọt ngào bên nhau, cuối cùng họ cũng đã phải đến lúc trở về nơi thành thị huyên náo kia, Viên Phúc Khang đã sắp xếp hết việc ở công ty, nhưng cũng không khỏi phải quay trở lại giải quyết những tài liệu thành núi, à thành những ngọn núi trong văn phòng anh. Còn Hồng Nhi sau khi trở về liền liên lạc với Viên Viên, Hồng Nhi đưa địa chỉ của mình cho Viên Viên đến.
_ Viên Viên! Thật lâu quá không gặp, tớ chờ cậu mãi - cô không có đứng trong cửa lớn mà đích thân đi ra cửa chính cách căn nhà m kia, đứng đó đợi người bạn thân đến, liền thấy chiếc xe taxi màu vàng, cô ra hiệu mở cổng, sau đó chạy ù ra, ôm lấy Viên Viên rất tình thân.
_ Hồng Nhi, đã lâu không gặp, tớ thật làm phiền cậu - Viên Viên một cô gái tốt bụng, vốn không định kể cho Hồng Nhi nghe về sự việc nhưng cô sợ rằng với tính của Hồng Nhi thà tự thú hơn để cô ấy điều tra nên đành phải nói ra, nay được bạn chính thức kêu đến nhà, lòng rất ái ngại phải làm phiền mọi người như vậy.
_ Kẹo Viên Ngốc này! chúng ta là bạn với nhau năm rồi, chuyện to chuyện nhỏ gì chúng ta đều tương trợ nhau dù là ở khác đất nước, nay tớ đã ở đây, chỉ hận là lúc đã qua đây sống lại không có dịp để gặp cậu, giờ đây tớ sống trong sung sướng mà nhìn bạn mình ở ngoài khổ sở thế này, Hàn Hồng Nhi đây làm gì còn mặt mũi nhìn mọi người! - Hồng Nhi cao hứng, quát mắng Viên Viên, bạn bè lâu năm vậy còn cố tỏ ra khách khí là thế nào. " Kẹo Viên Ngốc " tên do Hồng Nhi đặc cho Viên Viên, vì lần đầu tiên gặp mặt, Viên Viên trong tay cầm viên kẹo tròn, cứ mỗi lúc nói chuyện lại nghe thấy tiếng Viên Viên chớp chép, quả là đang ăn kẹo viên, lại tiếng Việt dịch ra là Viên Viên nên lấy chữ Viên thêm chữ Kẹo vào, biến thành biệt danh của Viên Viên mà chỉ mình Hồng Nhi mới gọi.
_ Hồng Nhi, chẳng phải cậu đã đổi sang họ của chồng rồi sao? - Viên Viên nhíu mày, cô bạn cao hứng của cô quên mất một chuyện thiếu sót.
_ Há há! bị lú rồi, thôi vào nhà, nắng quá, sắp khét rồi đây nè. - Hồng Nhi quên mất chuyện trọng đại này, kết hôn xong, cô cũng đã đổi sang họ của chồng mình giờ cô là Viên Hồng Nhi.
_ Có chồng rồi mà cái tính hầm hố vẫn không bỏ là thế nào, thôi cùng vào nào! - Viên Viên tuy là mồ côi cha mẹ từ nhỏ, phải sống trong cô nhi viện nhưng tính tình lại là cô gái yêu kiều, từng câu từng lời thốt ra rất thận trọng, nếu cô không nói ra người ta khi tiếp xúc sẽ nghĩ cô là một thiên kim tiểu thư chứ không phải là một cô nhi.
Bạn thân có khác, trách mắng nhau không thương tiếc, sau cùng nhau đi vào trong nhà, vừa đi, Hồng Nhi vừa giới thiệu cho Viên Viên về căn biệt thự này, và cả chồng của cô, ba chồng cô. Viên Viên sống ở nhà của Nghiêm gia, đất đai cũng cò bay gãy cánh, biệt thự cũng xa hoa lộng lẫy, lối vào cũng cách nhà không dưới m, nhưng lại cảm thấy không khí nơi biệt thự này rất chi thoải mái, cảnh vật và con người rất ôn hòa, lộng lẫy xa hoa, có chút kiêu ngạo nhưng lại rất ấm áp, không phải như Nghiêm gia, quả thật lộng lẫy ngang bằng, cảnh vậy cũng chút phần sánh ngang nhưng lại rất lạnh lẽo, rất khó để thở trong cái thế giới đó. Cô thầm bội phục người bạn này của cô, thật có phúc được người ta chạy theo về đến nhà, nổ lực tranh dành, cho cô một cuộc sống rất chi thoải mái, còn cô thì hoàn toàn ngược lại. Nghĩ đến thôi nước mắt lại rơi, ánh mắt buồn lại thục xuống, nhưng cô lại cố nén nó đi, không để cho cô bạn thân tâm tình đang vui vẻ kia thấy nó làm không khí trở nên buồn phiền theo cô.
_ Lâm quản gia! bạn con đã đến - vừa vào đến nhà Hồng Nhi đã rống to lên, gọi quản gia của mình.
_ Dạ thưa thiếu phu nhân! mọi việc đã chuẩn bị xong - Lâm quản gia từ tốn từ phòng trong đi ra, rất chậm rãi đáp.
_ Tốt! Viên Viên đi thôi - Hồng Nhi gật đầu hài lòng, sau đó dùng tay kéo Viên Viên theo.
Phòng bếp bầy biện những thức ăn ngon, lại lạ hơn toàn những món Viên Viên thích, một thời gian dài như vậy rồi mà Hồng Nhi còn nhớ được quả thật cô ấy là một cô gái tốt. Viên Viên trợn to mắt ra nhìn, toàn những thứ cô thích, có cả những món ăn cô như quên lãng, Nghiêm Khanh còn chưa biết được cô thích ăn món này nữa, chỉ có mình Hồng Nhi là nhớ rõ, đúng là bạn tốt có khác. Cô quay đầu hôn lên má của Hồng Nhi một cái, tình bạn thắm thía, người đứng bên cạnh là Lâm quản gia có hơi bất ngờ với cái hành động này, nhưng lại thấy một phản ứng độc lạ của Hồng Nhi, cô không những hôn lại Viên Viên mà còn nhảy xổm lên người của Viên Viên, rất là ăn ý, Viên Viên chụp không kịp, cả hai té nhào ra đất, đau mông nhăn mày, nhưng sau đó lại nhìn sau, cười rộ lên, Bạn nào Thân náy, hai cô gái ngốc y chan nhau, trả trách lại thân như vậy, Lâm quản gia không thể thốt nên lời, quay đầu bỏ đi, mặc cho hai cô gái ngốc này muốn làm gì làm.
_ Viên Viên! ăn cái này đi, ăn cái này nữa, ăn cái này nè, à còn cái này nữa, ý cái kia kìa, á cái này nha..... ăn mau ăn mau - Boss tỷ tỷ nhà ta có vẻ quá cao hứng, tay gắp miệng nói lia lịa, chỉ có cô bạn thân kế bên ngồi ngây ngốc ra mặc cho cô gắp lia lịa đầy chén toàn thức ăn của cô.
_ Hồng Nhi! từ từ - Không thể chịu nổi tính khí này của boss tỷ tỷ nên Viên Viên liền rất nhanh chặn tay của cô lại.
_ Á! hahahaha,,,, sơ-ri, mình quên,,,, hé hé... ăn đê... ăn đê.... - chợt nhớ ra, liếc nhìn xuống cái chén Đầy - Tràn trên tay của Viên Viên, Hồng Nhi liền khựng lại, xem ra tâm trạng tốt làm cô mất đi kiểm soát.
Hai cô gái vừa ăn vừa nói chuyện, câu chuyện mấy năm trời gặp lại, cô kể rõ hơn về chồng đẹp trai của mình, kế hoạch tương lai, dự tính sẽ thế nào cho Viên Viên nghe, luyên thuyên không ngớt, Viên Viên chỉ lặng thinh ngồi nghe cô bạn nói chuyện, lòng thật ngưỡng mộ cô ấy, dám làm dám chịu, ai như cô võ công không có, tình cảm chỉ là vật thay thế, lại không cha vắng mẹ, cuộc đời cô, còn gì bất hạnh hơn nữa không. Cô chợt rơi một giọt nước mắt, rồi , và một tràn. Hồng Nhi mới chợt dừng lại, hoảng loạn với gương mặt nức nở trước mặt kia, xem ra cô đã nói quá nhiều rồi, thật là tài lanh quá mà.
_ Viên Viên! mình...... mình..... mình.... xin lỗi..... mình không cố ý.... mình.... ấy... Viên Viên đừng khóc nữa mà! - lúc này thì cô đã cà lâm rồi, hậu quả tự gánh lấy đi. ai bảo biết bạn bè tâm trạng không tốt, lại còn đi kể chuyện thiên đường của mình làm gì khiến bạn tuổi thân.
_ Không sao! Hồng Nhi bạn quả thật tốt số, mình thật rất ngưỡng mộ bạn, mình muốn được một phần như bạn, nhưng có lẽ ông trời đã rất ghét mình nên mình mới phải gặp những chuyện như vậy - Viên Viên ngẫng đầu,, nước mắt cứ rơi, cầm lấy tay của Hồng Nhi ánh mắt đỏ hoe vì khóc, có chút chân thành.
_ Viên Viên! mình thật có lỗi, mình sẽ bù đấp cho bạn, tuy không nhiều nhưng mình muốn bạn được sống tốt có được không? - Hồng Nhi lúc này nước mắt cũng lại rơi, thương sót cho cô bạn đồng trang lứa nhưng lại luôn khổ tâm.
_ Mình đã nhận từ bạn quá nhiều, mình chỉ muốn đến thăm, không có ý làm phiền - Viên Viên biết chắc Hồng Nhi sẽ có thứ gì đó để giúp nhưng cô đã mang ơn Hồng Nhi rất nhiều, cô hôm nay đến chỉ là để được cùng Hồng Nhi vui vẻ lâu ngày không gặp, ngoài ra không có ý gì.
_ Nào được! Khang cũng sắp về, mình và anh ấy đã bàn luận với nhau, chúng mình sẽ mở cho cậu một cửa hàng tiện ích bạn thường muốn, để bạn có công việc ổn định và cả chỗ ở nữa,có được không? - Hồng Nhi siết chặt lại tay của Viên Viên ánh mắt nhíu lại nhìn Viên Viên.
_ Mình không thể nhận Hồng Nhi à! - Viên Viên lắc đầu, cô đã đoán đúng rồi.
_ Không cho phép! nếu cậu không nhận, tức khắc không làm bạn nữa. - Hồng Nhi quả quyết.
_ Thôi được được mình nhận, mình nhận mà, nhưng mà, sau này nếu thuận lợi làm ăn, mình sẽ trả tiền lại cho hai người - Viên Viên tuy bị ép buộc nhưng cũng rất vui vì người bạn này luôn nghĩ cho cô, quả thật cuộc đời này cô làm bạn với Hồng Nhi thật may mắn.
_ Chuyện tiền bạc, tính sau, bây giờ, mình muốn cậu phải có một nơi ở tốt, Khang cũng đã liên hệ rồi, đợi anh ấy về chúng ta cùng đi, cậu sẽ dọn đến đó ở, trên lầu là phòng của cậu, dưới đất là cửa hàng - Hồng Nhi nghiêm chỉnh nói về vấn đề này, xem ra cô đã chuẩn bị trước tất cả.
Viên Viên không thể nói thêm lời nào nữa, trong lúc cô hoạn nạn nhất là lúc Hồng Nhi luôn xuất hiện giúp cô, Viên Viên nhào đến ôm chặt Hồng Nhi, nước mắt lại rơi, cô nhắm mắt lại, tạ lạy trời đất đã mang một thiên sứ đến bên cô vào lúc này. Hồng Nhi thật thấy bạn mình thế này, lòng rất vui vì lại làm việc tốt, nó làm cô cảm thấy rất mãng nguyện với bản thân.
_ Khụ.... khụ.... khụ - Trong lúc cô gái đang ôm nhau thắm thía, có tiếng ho nhẹ từ phía sau nhắc nhở nơi đây còn có một người khác. đó là Viên Phúc Khang, anh nay nghe lời Hồng Nhi cố gắng xong sớm để về cùng cô gặp bạn thân của cô và dẫn họ đến cửa hàng mà anh đã chuẩn bị. Liền về thấy cái cảnh tượng này, dù biết họ là bạn thân, lại là nữ nữ không vấn đề nhưng mà lòng ích kỉ của đàn ông không thể tha thứ dù là nữ.
_ Á! Khang, anh đã về, mau lại đây. - Hồng Nhi nghe tiếng ho liền quay đầu lại, la lớn, buông Viên Viên ra, chạy thẳng đến chỗ của Viên Phúc Khang nắm lấy tay anh lôi lại.
_ Viên Viên! đây là chồng tới, Viên Phúc Khang, cậu xem, có phải đẹp phải lắm không? - Cừu con hớn hở, giới thiệu với bạn mình, vẻ rất tự hào.
_ Vâng! chào anh, rất vui được gặp anh, tôi là Viên Viên bạn của Hồng Nhi - nói thật sự vẻ đẹp của Viên Phúc Khang thật sự rất mê người, vẻ đẹp này so với Nghiêm Khánh thật sự hơn hẳn rất nhiều, nhưng lòng cô chẳng một chút gì gọi là động lại, chỉ đơn giản rằng " Người đó đẹp trai, hết " đối với cô dù có là thiên thần hay là thượng đế thì cũng không thể nào bằng Nghiêm Khanh.
_ Chào! tôi là Viên Phúc Khang chồng của Hồng Nhi, cô cứ tự nhiên - anh xem phản ứng cổ của bạn này, quả thật như những gì Hồng Nhi nói, vẻ đẹp của anh lại không hề thu hút cô gái này, cô ấy cứ rất lặng lẽ, không hề chút dao động gì với anh, lại cực kì bình tỉnh. Xem ra là một người rất tốt, Cừu con nhà anh có cô bạn vậy rất tốt, anh không phải đi chong chừng cô nữa rồi.
Giới thiệu xong, Phúc Khang quay sang hôn lên má của vợ yêu một cái, nói nhỏ bên tai cô " Vợ yêu! anh đã về " sau đó bỏ đi, để lại Cừu con đứng ngây ngốc, mặt đỏ chót lại xấu hổ hơn khi anh lại hành động trước mặt Viên Viên, mà Viên Viên lại tâm tình không tốt, không khéo cô ấy lại rất buồn, đôi mày đẹp của Hồng Nhi nhíu lại, nhưng miệng vẫn cố cười "Viên Viên! mình đi chuẩn bị, chúng ta sẽ ra ngoài, cậu cứ tự nhiên, tí mình quay lại " vừa nói xong cô quay đầu đi thẳng lên phòng, dự tính rất bực mình, anh quá lỗ mãng trước mặt bạn của cô rồi. Cô phải xử anh mới được.
_ Khang! sao anh lại làm vậy trước mặt Viên Viên hả? - cô vừa đẩy cửa vào đã la lớn tiếng.
Không để cô nói câu thứ , môi cô đã bị " Chồng yêu " cưỡng lấy, hôn rất nồng nhiệt, khiến cô tê dại quên đi bực tức hồi nãy rồi. Hôn một hơi thật lâu anh mới buông cô ra, nhíu mày đẹp vẻ mặt cười tà.
_ Anh làm sai sao? chào vợ khi về nhà là điều các ông chồng phải làm. - anh nhéo lấy má cô vẻ cưng chìu.
_ Nhưng Viên Viên đứng đó, anh cũng biết tâm tình cô ấy không tốt cơ mà - cô không chấp nhận, lại gằng co.
_ Viên Viên sẽ không để ý! em yên tâm, nào để anh thay đồ rồi dẫn em cùng cô ấy đến cửa hàng được không, Ngoan! - anh cưng chìu, dụ đỗ cô.
Hồng Nhi không thể nói gì hơn, chỉ nhíu mày nhìn ông chồng lỗ mãng kia đang rất sảng khoái đi vào nhà tắm như không có chuyện gì. Anh làm cô thấy có bực nhưng trong lòng lại rất vui vì anh rất dịu dàng và ấm áp. không khinh thường cô lại rất tôn trọng cô. Xem ra sự xuất hiện của Viên Viên anh không hề có phản ứng, anh đã nhìn ra được mặt tốt của Viên Viên nên đã chấp nhận cho cô chơi cùng cô ấy. Những ngày tháng sắp tới cô không còn buồn nữa rồi. Viên Viên sẽ làm bạn với cô mỗi khi anh đi làm. Nghĩ đến đây cô rất hài lòng, sau đó tâm trạng lại tươi tốt, đi vào tủ quần áo kiếm cái đầm thật thoải mái để mặc.