Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

chương 21: leo núi cùng trường 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hằng năm các trường trong nước từ mẫu giáo đến đại học đều có những chuyến ngoại khóa dành cho các học sinh, sinh viên của mình, trường của cô cũng không ngoại lệ. Cô hào hứng cầm tờ giấy đi về nhà sau ngày học tập. về đến nhà, Viên Phúc Khang vẫn chưa đi làm về, chỉ có Viên lão gia đang ngồi trước sảnh lớn cắt những chậu kiễn bon-sai của ông. Cô chạy u vào, trên tay còn cầm tờ giấy.

_ Ba! ba con học mới về, ba ơi ba xem này trường con tổ chức đi ngoại khóa, những địa điểm tham quan trên này thật sự rất hấp dẫn. Ba ơi! Con được đi không? - cô hào hứng nói, nũng nịu.

_ Được được! Con thích thì đi, nhưng mà phải hỏi ý của A Khang đã, xem nó có đồng ý không? - ông dỗ đầu ngoan với cô.

_ Dạ, Khang về con sẽ xin phép hihi - cô hào hứng đến không tả.

Đi lên lầu, tắm rửa thoải mái sau ngày ở trường mệt mỏi, lúc cô đi xuống thì anh cũng về đến nhà. Cô vui mừng chạy xuống nhưng lại chạy lên để lấy tờ giấy. Anh thấy cô đang vui mừng chạy xuống đón mình nhưng lại quay đầu chạy lên có vẻ khó hiểu, trong lòng anh có chút giận khi thấy hành động của cô. Từ trong phòng chụp lấy tờ giấy đăng ký ngoại khóa, cô vui vẻ chạy ra ngoài thì Ầm, cô va vào bức tường, à không đó là anh. đôi tay anh ôm lấy eo cô, nhìn cô với vẻ tức giận.

Anh nâng cô lên, hun cô cách hung hăng như đang trừng phạt hành động vừa rồi của cô dám thấy anh quay lưng bỏ chạy, đôi môi hoàn mỹ của anh tham lam chiếm lấy môi mềm mại thơm tho của cô, anh không để cô phản ứng nhiều, ôm lấy cô vào lòng. Đến khi cô cúng đơ không thể phản ứng lại với anh vì không thể thở được nữa thì anh mới buông tha. Tiếng thở dồn dập lấy lại không khí của người, hơi thở nống ấm phà vào mặt nhau đầy kích thích.

_ Vì sao bỏ chạy? - anh nhìn cô si mê.

_ Ứm! người ta quên đồ, muốn lấy cái này cho anh coi mà - cô vì bị anh trừng phạt oan uổn nên có phần thoáng mếu máo.

_ Thứ gì? còn quan trọng hơn anh? - không có gì quan trọng hơn anh cả.

_ Là cái này nè, trường em năm chỉ tổ chức cho học sinh đi lần, mà chuyến đi này rất có ý nghĩa nhé, để học tập nè, vừa để giao lưu gắn kết tình bạn của lớp nữa đó. - cô nói luyên thuyên, hào hứng cực kì, không hề nhìn đến sắc mặt của ai kia đã đen mất rồi.

_ Không cho đi - Anh là rất ích kỹ, nghe đến học tập anh không nói nhưng mà giao lưu gắn kết thì chắc chắn không được, bảo bối của anh dù đi học có làm thành lọ lem nhưng mà nếu để sơ xuất người khác thấy được cô là thiên thần thì chắc chắn không được.

_ Á! Cho đi đi mà Khang, em sẽ ngoan, em hứa, sẽ không tiếp xúc với con trai, em hứa mà, Khang! - Cô nũng nịu, ôm lấy cổ anh, lắc qua lắc lại. vẻ mặt cực kì đáng yêu.

_ Bao lâu? - anh thật không cầm lòng.

_ ngày đêm - cô biết anh đã siêu lòng rồi

_ Ban ngày có thể tham gia các hoạt động, ban đêm phải trở về ngủ với anh - Anh thật bá đạo.

_ Á! đi xa lắm, sao trở về, vả lại buổi tối có hoạt động lửa trại, múa dân vũ, múa khiêu vũ, Hằng năm các trường trong nước từ mẫu giáo đến đại học đều có những chuyến ngoại khóa dành cho các học sinh, sinh viên của mình, trường của cô cũng không ngoại lệ. Cô hào hứng cầm tờ giấy đi về nhà sau ngày học tập. về đến nhà, Viên Phúc Khang vẫn chưa đi làm về, chỉ có Viên lão gia đang ngồi trước sảnh lớn cắt những chậu kiễn bon-sai của ông. Cô chạy u vào, trên tay còn cầm tờ giấy.

_ Ba! ba con học mới về, ba ơi ba xem này trường con tổ chức đi ngoại khóa, những địa điểm tham quan trên này thật sự rất hấp dẫn. Ba ơi! Con được đi không? - cô hào hứng nói, nũng nịu.

_ Được được! Con thích thì đi, nhưng mà phải hỏi ý của A Khang đã, xem nó có đồng ý không? - ông dỗ đầu ngoan với cô.

_ Dạ, Khang về con sẽ xin phép hihi - cô hào hứng đến không tả.

Đi lên lầu, tắm rửa thoải mái sau ngày ở trường mệt mỏi, lúc cô đi xuống thì anh cũng về đến nhà. Cô vui mừng chạy xuống nhưng lại chạy lên để lấy tờ giấy. Anh thấy cô đang vui mừng chạy xuống đón mình nhưng lại quay đầu chạy lên có vẻ khó hiểu, trong lòng anh có chút giận khi thấy hành động của cô. Từ trong phòng chụp lấy tờ giấy đăng ký ngoại khóa, cô vui vẻ chạy ra ngoài thì Ầm, cô va vào bức tường, à không đó là anh. đôi tay anh ôm lấy eo cô, nhìn cô với vẻ tức giận.

Anh nâng cô lên, hun cô cách hung hăng như đang trừng phạt hành động vừa rồi của cô dám thấy anh quay lưng bỏ chạy, đôi môi hoàn mỹ của anh tham lam chiếm lấy môi mềm mại thơm tho của cô, anh không để cô phản ứng nhiều, ôm lấy cô vào lòng. Đến khi cô cúng đơ không thể phản ứng lại với anh vì không thể thở được nữa thì anh mới buông tha. Tiếng thở dồn dập lấy lại không khí của người, hơi thở nống ấm phà vào mặt nhau đầy kích thích.

_ Vì sao bỏ chạy? - anh nhìn cô si mê.

_ Ứm! người ta quên đồ, muốn lấy cái này cho anh coi mà - cô vì bị anh trừng phạt oan uổn nên có phần thoáng mếu máo.

_ Thứ gì? còn quan trọng hơn anh? - không có gì quan trọng hơn anh cả.

_ Là cái này nè, trường em năm chỉ tổ chức cho học sinh đi lần, rất hay nhé, để học hỏi, đi thực tế, còn để giao lưu, gắn kết tình thân bạn bè với nhau nữa. Khang! Cho em đi nhé - cô làm nũng với anh, lắc qua lắc lại, cặp mắt cừu con long lanh lóng lánh.

_ Không cho đi! - nếu học tập anh không cấm, nhưng còn có cả giao lưu, tất nhiên là con trai sẽ có, ngày thường bảo bối của anh giả lọ lem đến trường, nay cho đi như vậy, nếu lỡ sơ xuất để bọn đó phát hiện cô là thiên thần thì bọn họ sẽ cướp mất cô. Không được, không được.

_ Khang! Ứ... Khang..... em hứa em sẽ ngoan, em hứa mà, cho em đi đi, mọi người trong lớp nói, buổi tối có hoạt động lửa trại, múa dân vũ nè, khiêu vũ nữa, rất thú vị, ở Việt Nam không có cái này, Em rất muốn đi, Khang,Khang Khang ơi....! - Cô hạ chiu cuối, làm nũng mạnh hơn, chủ động hôn lấy anh, ôm cổ anh.

Con cừu nhỏ này, ngày thường anh ôm thì xấu hỏi, vậy mà chỉ vì chuyến đi chơi cô lại chủ động như vậy, thật hết cách. " Bao lâu? " anh cuối xuống hôn đáp trả.

_ ngày đêm! - cô biết cô đã được đồng ý liền hưng phấn hơn.

_ Được, Sáng tham gia hoạt động tập thể, tối về ngủ cùng anh - Anh lãnh khốc vẫn là lãnh khốc.

_ Khang à! nơi tham quan rất xa, làm sao có thể...! - cô muốn được ngủ cùng các bạn, nói chuyện phiếm của con gái. nhưng bị anh cản mất rồi.

_ Nơi em tham quan, có khách sạn của công ty, tối em sẽ ở đó ngủ cùng em! - anh liết nhìn tờ giấy thấy địa điểm tham quan, biết được nơi đó có khách sạn của nhà anh thành lập, rất nổi tiếng.

_ Vậy còn lửa trại? - cô ấm ức, nếu tối về ngủ với anh như vậy thì lửa trại còn gì nữa.

_ Sẽ được tham gia. - Anh lạnh giọng khi thấy cô thật sự mê lửa trại đến quên anh.

_ Thật không? - cô sáng mắt khi nghe anh nói.

_ Tất nhiên, với sự khiểm soát của anh - anh thật không dể dàng gì cho cô tham gia, chỉ có dưới sự kiểm soát của anh mới được.

_ À được! - Cô biết không thể nào cãi anh, nếu muốn được đi thì cô phải ngoan ngoãn trả lời, vì sự độc tài, lãnh khốc của anh rất cao.

_ Ngoan! Ăn cơm - Thấy cô ngoan ngoãn như vậy anh cũng yên tâm, liền thả cô xuống bảo cô xuống nhà, còn anh tắm rồi xuống sau.

Bữa cơm rất vui vẻ, sắc mặt và trạng thái của Hồng Nhi đang ở mức tuyệt vời nhất, cô không ngừng cười. Anh vừa ăn vừa nhìn cô, tay gắp thức ăn cho cô, trong đầu nghĩ " Con cừu nhỏ này, được đi chơi vui đến thế sao? Đi chơi với anh có vui như vậy không? ", anh ảo não. Sau bữa ăn, anh lên phòng làm việc, kế bên là cái bàn của cô được anh sắp để cô ngồi học bài, có việc gì không biết có thể hỏi anh. Thật sự anh quá chu đáo, quá cưng chiều cô.

_ Khang! Nếu không có em, anh và chị sẽ kết hôn đúng không? - cô đang làm bài tập, thì chợt nhớ đến những gì chị nói vào tối hôm qua, cô mở miệng hỏi thử anh thế nào.

_ Không biết! - Anh đang đọc tài liệu, nghe cô hỏi, anh hiểu được vấn đề, nhưng lại trả lời thoáng qua.

_ Vậy chắc chắn là sẽ lấy rồi đúng không? - đôi mắt cô nhíu lại, ánh mắt khá buồn bã,

_ Chẳn phải la gì đã có em sao? - anh bỏ sắp tài liệu xuống, để tay trước bụng, ngã người dựa vào ghế, có ý muốn xem phản ứng ghen của cô ra sao.

_ Em hỏi rằng nếu không có em? - cô gặng hỏi lại, khi thấy anh không trả lời đúng trọng tâm của mình.

_ Hồng Nghi đã nói gì với em? -Anh nhíu mày vì biết cô dấu anh.

_ Không có! Em chỉ cảm thấy bản thân thật xấu xa khi... khi... đi yêu vị hôn phu của chị mình - ánh mắt cô trùng xuống, tâm tư của cô.

_ Mọi chuyện đều do duyên số, em sinh ra là của anh. - anh khẳng định cô thuộc về quyền của mình.

Nghe được câu nói nói, Hồng Nhi có chút an tâm, ấm áp trong cỏi lòng. Sau đó cô tập trung vào bài tập anh lại xem tiếp tài liệu, tối đó người ôm nhau ngủ như một thói quen không thể bỏ.

_____________________

Cuối cùng cũng đã tuần trôi qua, buổi ngoại khóa mong đợi của cô cũng đã đến, tối đó cô không thể ngủ được, làm hại luôn cả người kế bên, cô cứ xoay đi xoay lại, leo xuống giường rồi lại leo lên, nhìn đồng hồi lại nhắm mắt. Anh có chút tức giận khi cô chỉ lo ngoại khó mà không lo ngủ. Nói thẳng ra là cô thức trắng đêm. Anh không đưa cô đến trường được vì phải tham gia buổi hợp rất quan trọng nên đã để tài xế đưa cô đến trường, hẹn gặp cô vào buổi tối.

Hoạt động ngoại khóa của trường rất được chào đón, hầu như tất cả mọi học sinh của trường đều tham gia không bỏ xót ai. Cô hưng phấn đi đến chỗ xếp hàng của lớp, vui vẻ cùng ba người bạn, Nói chuyện với Lâm Lang không ngớt. Đến khi được sắp xếp lên xe, định vị chỗ ngồi, nhìn ra cửa sổ, đợi Lâm Lang đi vệ sinh lên sau đó ngồi chung để tám chuyện, cô nhìn khung cảnh ngoài xe, nhìn mọi người rất náo nhiệt với ngày hôm nay trong lòng thật sự rất vui, cô không hề để ý đến rằng kế bên cô, bóng người đã ngồi vào, cô cứ tưởng Lâm Lang, đến khi cô quay qua thì bất động giây.

Lãnh Xuân Phong đang ngồi kế cô, tay khoanh trước ngược, mắt nhìn về phía trước, cả xe nhốn nháo lên, những bạn nữ đã như thân thiện với cô hơn nhưng với sự kiện này thật sự họ lại bắt đầu khơi dậy lòng ganh ghét nữa rồi.

_ Sao? sao anh lại ngồi đây? - cô khôi phục lại trạng thái cực kì, và tỉnh hơn bao giờ hết.

_ Xe lớp tôi hết chỗ, nên tôi đi qua xe này. - anh thản nhiên nói.

_ Nhưng mà chỗ này đã có bạn tôi ngồi - Cô phản khán.

_ Bây giờ đã có người ngồi - Lãnh thiếu gia vẫn nhìn về phía trước.

_ Lãnh hội trưởng à! Chuyện lần trước chỉ vì cái khăn thôi mà tôi rất khổ rồi, anh mà ngồi đây thì tháng ngày tới đây của tôi sẽ thế nào? - cô cực kì tức giận.

_ Sẽ không ai dám nữa - anh bình thản nhìn qua cô.nói khá lớn đến cả xe cũng nghe thấy.

Cô ngẫn người, lúc này Lâm Lang từ ngoài đi lên xe, trợn tròn mắt khi thấy chỗ của mình ngồi đã bị Lãnh Xuân Phong ngồi, càng khó tin hơn là anh ta lại ngồi rất thản nhiên dưới ánh mắt của mọi người. Hồng Nhi nhướng người lên cầu cứu Lâm Lang, nhưng cô bạn thân này đã bị ánh mắt sắc bén của Lãnh thiếu gia làm cho tê liệc nên đã lấp bắp ra hiệu cho Hồng Nhi cứ ở yên đó, không thì mạng sống không biết có giữ được không.

Hồng Nhi uất ức, cô khá sợ nếu như Khang của cô biết được hiện tại cô đang ngồi kế người con trai khác thì sẽ như thế nào? Trời đang sáng sẽ bị kéo mây đen mất. cô nhăn nhó, khó chịu, không tìm ra được cách giải quyết. Lúc này Lãnh Xuân Phong mới quay qua nhìn cô, khả nhếch môi khi thấy bộ dạng xấu hổ cực đáng yêu của cô.

_ Vì sao lại cải trang - giọng nói khá lạnh của Xuân Phong

_ Cải trang gì? - Đang suy nghĩ mong lung, bị tiếng nói của Lãnh Xuân Phong kéo cô lại, ngây người.

_ Cô thật sự không có lượm thượm giống vậy - hắn nhẹ nhàng nói.

_Á! chỉ là không muốn bị dòm ngó - cô đã hiểu ý hắn, nên đã nhỏ giọng

Hắn đã hiểu ý cô, nên đã im lặng, lấy tai phone ra nghe nhạc, để mặt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu dựa vào ghế hết sức buồn rầu. Sự im lặng của người khiến cho các nữ trong lớp không khỏi tò mò., Đã có người tình báo cho Lam Khả Uyển đang ngồi trên chiếc xe sau về sự việc này, lửa của cô toát ra muốn thiêu rụi cả cái xe.

Sau chặn đường dài cuối cùng cũng đến nơi, cô bước xuống xe, cảm thấy rất vui vẻ, bỏ mặt cho ánh mắt dòm dèm của đám nữ sinh kia, cô đi tìm Lâm Lang, người nắm tay nhau đến chỗ tập trung, sau đó được giáo viên phân phối mọi người đi theo từng nhóm trực tự. cô cùng Lâm Lang nắm tay nhau đi rất vui vẻ, cười cười nói nói, phía trước cô cách người là Lãnh Xuân Phong đi trước cùng bằng hữu của hắn, phía sau cô cách người nữa là nhóm tiểu thư của Lam Khả Uyển.

Hồng Nhi cười đùa vui vẻ với Lâm Lang, nào biết được, phía sau mình đang có đám người mưu tính muốn cướp đi mạng sống của cô. Đi được chặn khá xa, mọi người mệt muốn xỉu, ngồi nghỉ ngơi, gần đó có con suối mát, Lâm Lang phát hiện được, liền bảo Hồng Nhi cùng đi lấy nước mát rửa mặt cho sảng khoái, thấy được cô gái đó đã tách đàn, thời cơ đã tới, Lam Khả Uyên ra lệnh cho nữ đứng ngoài canh, còn cô và đám người còn lại đi vào theo sau con mồi.

Thiện nhiên bao la, không chút bụi bẩn, nước suối mát đến tê người, Hồng Nhi cực kì thích thú, luống cuống ngồi xuống rửa tay chân, tháo cặp kính ra để rửa mặt, tóc do dài quá cũng đã ướt phần, nên cô đã tháo bính sam của mình ra, để tóc khô tí rồi buộc lại. Lâm Lang ở kế bên lúc này mới phát hiện, cô bạn mới thân ngày ngày đi học bình thường, nay tháo kính ra, tóc sam ngố xỏa ra mới phát hiện cô ấy là thiên thần, lòng của Lâm Lang dù là nữ nhi như nhau nhưng không khỏi dao động với vẻ đẹp.

_ Chà chà! Ở nơi đây thật sự rất đẹp! - giọng nói chanh chua vang từ đằng sau tới.

Lúc này Hồng Nhi và Lâm Lang giật mình quay người lại thì thấy đám người của Lam Khả Uyên đang đằng sau, khuông mặt có nét cười khinh bỉ, gương mặt sang chảnh khinh người. Nhưng cách Hồng Nhi giật mình quay qua nhìn Lam Khả Uyển vẫn không bằng cách Lam Khả Uyển vừa nhìn thấy cô, lòng của Khả Uyển dao động " Cô gái này? là ai? không phải lúc nãy thấy con tiện nhân đó vào đây sao? Sao lại có cô gái xinh đẹp tuyệt trần thế này " Lam tiểu thư cùng đám người kia thật sự s bất động.

Thấy bọn tiểu thư nhà giàu gây rối kia, Lâm Lang tức giận đứng dậy, câu mỉa cũng không kém " Chà! Đúng nha, thật sự đang rất đẹp, nhưng mà nó đã bị ô uế rồi, tự nhiên có đám ruồi bu đống rác lại làm cho nơi này bóc mùi rồi, Hồng Nhi chúng ta đi thôi! " nói xong cô khom người xuống, lấy tay kéo Hồng Nhi đang vẫn ngồi đó đứng lên đi ra.

Đang đi bị chặn lại. " Mày nói ai là ruồi bu đống rác? " Lam Khả Uyển tức giận nghiếng răng, nghiếng lợi lập lại câu nói của Lâm Lang.

_ À! tôi nói ai, thì tôi biết, sao cô lại hỏi, bộ? cô thật sự là ruồi bu đống rác à, vẻ mặt sao mà biến sắc quá vậy? - Lâm Lang mỉa mai.

_ Mày! - tức đến tột cùng, Lam Khả Uyển dơ tay lên định đánh vào mặt Lâm Lang nhưng bị bàn tay khác chặn lại.

Đó là Hồng Nhi, cô không nói nãy giờ chỉ vì cô hứa với A Khang rằng sẽ ngoan ngoãn không gay bất cứ việc gì khuyến anh phiền toái, nhưng khi thấy bạn của mình đang trong tình thế, thì cô cũng không muốn nhịn nữa..

_ À! thì ra bấy lâu nay, có vị thiên thần, đội lớp lọ lem nhỉ, hèn gì không ngừng giở thủ đoạn đeo bám các đại gia. Her, tuổi đời nhỏ mà xem ra kinh nghiệp tình trường không nhỏ há há há há - Đường đường là vị đại tiểu thư mà lại thốt ra những lời lẽ này, thật sự quỷ đội lớp người là cô.

_ Lam tiểu thư! Theo tôi biết vị đại tiểu thư danh giá, xuất thuân rất cao quý, niên việc lễ nghi ăn nói cũng được dạy dỗ rất kỹ, NHƯNG, sao lại có đại tiểu thư ăn nói không có chừng mực như thế? Không lẽ Lam gia không biết dạy hậu bối của mình thế nào sao? - Giọng nói nhẹ nhàng, từ tốn không oán không hận nhưng lại là mũi dao đâm thẳng vào tim của Lâm Khả Uyên.

_ Mày nói ai không giáo dục hả con tiện nhân! - Mặt của Lam Khả Uyển lúc này hoàn toàn biết sắt, không kềm chế được được bước tới túm lấy tóc cô đang xỏa ra, tát mạnh cái khiến máu trong miệng của Hồng Nhi chảy ra.

Lam Khả Uyển thấy vậy rất hả giận nhưng lại không biết rằng Hồng Nhi vốn trời sinh tính cách, thật sự chọc cô điên thì tàn bạo hơn Viên Phúc Khang nhà cô. Cô đứng dậy, quẹo máu trên mạng, nhìn máu trên tay, cô cười khẽ " Đúng là đại tiểu thư! Chỉ được thế này thôi sao?, vậy để thường dân đây chỉ cho cô vài cái để cô sau này còn biết ứng phó " nói xong, Hồng Nhi xong tới, tay phải nắm lấy tay của Khả Uyển, xoay người Khả Uyển độ, lật ngược cô nằm xuống đất, hình phạt này đối với Hồng Nhi tương đối nương tay, nhưng với vị tiểu thư đài cát này thì nó thật sự là rất nặng, cô mặt trắng bệch không thể làm gì, sợ đến run người với cái đòn này của Hồng Nhi.

_ Lam tiểu thư! Tôi không thích gây sự, đây chỉ là muốn nói cho cô biết, không phải cô muốn bắt nạt ai cũng được... cuộc giả ngoại này tôi rất mong đợi, nên phiền tiểu thư chuyện ai náy làm! - cô nhỏ nhẹ đứng lên, nói với Lam Khả Uyển, sao đó quay lại nắm láy tay của Lâm Lang đi ra ngoài,

Khả Uyển nhất thời đang sợ rung người, được bọn tì hầu đỡ dậy, Lý tiểu thư, vốn đi theo Lam Khả Uyển vì công ty ba cô dưới quyền của công ty ba Khả Uyển nên đi theo lấy lòng không làm mất lợi cho ba mình, thấy Khả Uyên bị như vậy, Lý tiểu thư thấy kế bên có khúc cây, chụp lấy chạy xong tới, vốn là muốn đánh vào người của Hồng Nhi nhưng chưa kịp đụng tới cô thì đã bị Hồng Nhi cho đòn, văng vào trong bụi cây nằm đó. Sau đó không ai dám làm gì nữa, chỉ nhìn bóng dáng của cô gái kia đi ra khỏi đường mòn, Lâm Lang thật sự không định thần lại được. Hôm nay m, trong khoảng thời gian ngắn cô đã biết được rất nhiều điều khác nhau của Hồng Nhi khiến cô không định hình nổi.

Đã đi đến chỗ cắm trại, không phải ở lều như dự tính mà nơi đó đã có sẳn những căn phòng dành cho các học sinh, có thể là do trước đây cắm lều đã có chút chuyện nên nơi du lịch này đã quyết định tự xây những cái lều bằng gỗ sẳn, phòng có thể chứa đến học sinh, có hơn cái như vậy. Được phân phối lều xong, Hồng Nhi và Lâm Lang vui vẻ đi vào, cùng nhau sắp xếp đồ đạt nhưng mà Hồng Nhi lại không mang theo đồ khiến cho Lâm Lang khó hiểu.

_ Hồng Nhi đòi cậu đâu? - Lâm Lang lên tiếng. mắt dáng chặc vô cái túi không chỉ có bánh, kem chống nắng và vài vật dụng linh tinh

_ À! Mình quên nói với cậu, vì nhà của bác mình ở gần đây, Ba mẹ mình đã nói với thầy cô là sau khi đốt lửa trại xong mình sẽ về nhà bác ngủ, Thật xin lỗi Lang Lang - cô cảm thấy rất có lỗi vì để lại cô bạn một mình.

_ Mình giờ hiểu mà. Bạn thế này ba mẹ không lo lắng mới lạ, đúng là cô gái lo lem có khác. Không sao, chúng ta có nguyên ngày để vui chơi mà. - Lâm Lang là cô gái tốt nhưng tính cách lại khá cứng, hơi nhoi nên có chàng nào chịu để mắt đến cô gái có tính cách hoạt bát quá độ như cô, nên chỉ kết bạn chứ không có ý sẽ theo đuổi cô.

_ suỵt! Đừng để ai biết điều này! Nó là bí mật lớn của tớ - Hồng Nhi sợ người nghe thấy nên đã đêe ngón tay lên miệng của mình ra vẻ nói khẽ.

_ hihihi! Ok ok ok - tính cách thích đùa nên Lâm Lang cũng như hiểu ý nhưng vẫn đùa giỡn.

Sau khi nhận liều là thời gian hoạt động tự do đến h mới tập trung, nên người nói chuyện với nhau không ngớt, Hồng Nhi lúc này khai thật toàn bộ chuyện của cô cho Lâm Lang mong rằng người bạn thân này sẽ hiểu cô hơn ở nơi đất khách quê người này.

Truyện Chữ Hay