Nghe được tiếng bước chân phía sau, Nam Cung Tước liền quay đầu. Nhìn đến Lãnh Nặc Băng, Nam Cung Tước trong đôi mắt lộ vẻ hài lòng.
Lãnh Nặc Băng mặc đồ Tây Song Bản Nạp sẽ là cô gái xinh đẹp nhất với ánh vàng tươi tắn kia. Quần áo chỉ dùng tơ lụa dệt ra, hơn nữa là được đan thủ công bằng tay, áo hở trên vai càng tôn lên làn da trắng noãn trên vai Lãnh Nặc Băng.
Hơn nữa quần áo cũng không phải là một bộ nối liền, mà ở phía là một chiếc áo nhỏ nhắn xinh xắn, phía dưới là một chân váy dài, mỗi bước đi của cô, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy cái rốn nhỏ kia.
Lãnh Nặc Băng chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Nam Cung Tước. Cũng không phải Lãnh Nặc Băng không muốn đi nhanh chút, mà là cái váy này cực hạn động tác của cô.
Mặc vào cái váy này khởi lộ đi đến, Lãnh Nặc Băng cảm thấy chính mình giống như cô gái Nhật Bản mặc kimônô đi những bước nhỏ lạo xạo.
Một chân váy được xẻ cao, đem đôi chân dài đùi thon của Lãnh Nặc Băng xinh đẹp hiện ra tới tận cùng.
Có lẽ bộ Tây Song Bản Nạp này được thiết kế rất hợp với dáng vóc Lãnh Nặc Băng.
Mà Lãnh Nặc Băng từ lâu cũng chú ý tới Nam Cung Tước cũng thay trang phục người Thái. Quần áo rộng lùng thùng tuy rằng không hiện ra được dáng người hoàn mỹ của Nam Cung Tước, nhưng vẫn không giảm được khí phách trên người Nam Cung Tước.
Hắn giống như là một vương tử đi ra từ tòa thành. Bất quá như là vương tử tà ác!
Môi mỏng khêu gợi hướng về phía trước ngoéo một cái, trong mắt tất cả đều là bóng hình xinh đẹp của Lãnh Nặc Băng, nhìn cô gái phía trước từng bước đi về phía mình.
Nhìn trong mắt người đàn ông trước mặt lộ vẻ cười tà, Lãnh Nặc Băng có chút hối hận mặc cái váy này rồi.
Bởi vì nó giới hạn rất nhiều động tác của cô. Cô không nên bởi vì nhất thích mà mặc vào. Trong lòng nghĩ, trên mặt Lãnh Nặc Băng cũng tẫn hiện ra thái độ ảo não.
Tương phản với Nam Cung Tước vẫn thực là khoái trá. Nhìn Lãnh Nặc Băng kiều nhỏ trước mặt, Nam Cung Tước cúi người về bên tai Lãnh Nặc Băng với giọng nói mê người:
”Rất đẹp, rất hợp với cơ thể của em!”
Rồi sau đó Nam Cung Tước ngẩng đầu nhìn thấy được điều mình dự kiến, khuôn mặt ửng hồng của Lãnh Nặc Băng. Lãnh Nặc Băng không biết là bởi vì Nam Cung Tước khen ngợi mà ngượng ngùng đâu, vẫn là bởi vì người đàn ông bên tai hà hơi mà mặt đỏ.
Rất nhanh thu hồi vẻ mặt của mình. Lướt qua Nam Cung Tước, Lãnh Nặc Băng liền tiếp tục đi về phía trước.
Mà Lý Trạch Ngữ cũng không đi xuống dưới cùng bọn họ, nghe nói là mệt mỏi, muốn ở trong phòng trung ngủ bù. Cho nên sẽ không đi ra. Mà Nam Cung Tước cũng vui vẻ đồng ý, hắn đúng lúc muốn cùng Lãnh Nặc Băng cùng một chỗ!
Quản gia dẫn hai người họ đi ăn cơm trưa. Sau bữa cơm trưa, quản gia giới thiệu với họ một thanh niên là hướng dẫn du lịch hội Hán ngữ.
Mà hướng dẫn du lịch này không phải người Thái Lan, mà là một người Trung Quốc. Ước chừng có ba mươi mấy tuổi đi, bất quá nhìn lại như là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn rất khoẻ khoắn.
Hơn nữa bộ dạng cũng thanh tú, vừa thấy liền biết người này là người hào hoa phong nhã, nho nhã lễ độ. Lục Du chạy đến trước mặt Nam Cung Tước, cười giới thiệu bản thân, cũng vươn một bàn tay:
”Chào ngài, Nam Cung tổng tài, tôi là do A Thái tiên sinh mời đến làm người dẫn đường cho hai vị, tên của tôi là Lục Du.”
Lục Du không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng Nam Cung Tước giới thiệu chính mình. Cho dù trên người Nam Cung Tước khí phách đậm đến đâu, nhưng Lục Du không chút nào sợ hãi bộ dáng đó.
Điều này làm cho bên cạnh Lãnh Nặc Băng đang nhìn Lục Du, mắt đẹp không khỏi tìm tòi nghiên cứu. Mà Lục Du nói A Thái đúng là chủ nhân của tòa nhà này. Cũng là Nam Cung Tước muốn hợp tác người kia.
”Ân.”
Nam Cung Tước không nhìn người đứng trước mặt, lướt qua trực tiếp đi ra ngoài. Lần đầu tiên nói chuyện kêu ngạo trước Nam Cung Tước, không coi ai ra gì, như vậy không có lễ phép.
Chủ yếu là vừa rồi Lãnh Nặc Băng nhìn người thanh niên này, cho nên Nam Cung Tước rất tức giận. Mang theo một chút tức giận, Nam Cung Tước đi ra ngoài.
Mà Lục Du không biết là trước đó có chuyện gì, thu hồi cánh tay vừa mới vươn ra, cũng không có cảm giác ngượng ngùng.
Nghiêng đầu, đối với Lãnh Nặc Băng liền cười cười.
Mà Lãnh Nặc Băng cũng không có quan tâm Lục Du, mặt không chút thay đổi rời đi. Cô cũng không phải với cái loại người nhìn cô cười, thì cô cũng sẽ đáp lễ lại.
Hơn nữa của cô tươi cười cũng không dễ dàng bộc lộ với người xa lạ.
Thu hồi nụ cười sáng rực của chính mình, Lục Du đơn giản sửa sang lại một chút quần áo, sau đó không nhanh không chậm theo đi ra ngoài. Lúc này hắn lại nghĩ đôi nam nữ ở phía trước kia đúng là có chút kì quái, nhưng Lục Du vẫn không có chút bộ dáng khó xử gì.
Tuy rằng hai người đối Lục Du đều có vẻ lãnh đạm, nhưng là Lục Du vẫn làm hết phận sự, đưa bọn họ du lãm nơi này. Nơi này thật là lớn, lớn đến nỗi như một tiểu thành thị lớn.
Nam Cung Tước cùng Lãnh Nặc Băng đi, chân không dẫm nát trên mặt cỏ mềm. Bọn họ coi như là nhập gia tùy tục, người Thái Lan đều thích đi chân trần ở trên mặt cỏ.
Hơn nữa nơi này không có nhiều đá cuội, chính là mặt cỏ xanh ngắt. Hơn nữa nơi này người hầu mỗi ngày đều đã dọn dẹp mặt cỏ, cho nên bọn họ cũng không lo lắng, sẽ có cái gì làm tổn thương chân.
Hơn nữa Lãnh Nặc Băng cũng thực thích cảm giác để chân trần đạp trên mặt cỏ mềm mại. Đến nơi này khiến cho tâm tư cực kỳ thoải mái.
Nhiệt độ bốn mùa ở Băng Cốc giống như mùa hè thành phố, cho nên hai người cho dù đi chân tần cũng không cảm thấy lạnh.
Lục Du dẫn bọn họ đi tới trước mặt một con sông, phía con sông là một dãy núi cao. Nước sông chậm rãi theo dòng nước chảy xuống phía dưới.
Nước sông có chút đục ngầu, bởi vì ở đây không có ai quản lý. Cho nên nhìn có chút đục, nhưng cũng rất sâu! Bất quá vẫn có thể nhìn thấy được có mấy chú cá nhỏ đang bơi tự do tự tại.
Đứng nhìn xuống bờ sông, Lãnh Nặc Băng nhìn trong nước sông phản xạ hình ảnh chính mình. Lục Du nhìn thấy Lãnh Nặc Băng thực thích con sông này, đi đến bên cạnh Lãnh Nặc Băng, cười cười, rồi sau đó thản nhiên nói:
”Lãnh tiểu thư tựa hồ thực thích con sông này!”
Lãnh Nặc Băng không trả lời, vẫn như cũ nhìn bóng hình xinh đẹp trong nước. Mà Lục Du như là sớm đã biết trước, cũng không bởi vì Lãnh Nặc Băng không quan tâm chính mình, mà có một tí bất mãn, tiếp tục nói:
”Con sông này có tên là Tình Lữ!”
”Tình Lữ?”
Lục Du nói những lời này, làm cho Lãnh Nặc Băng hứng thú. Ngước mắt liền nhìn đến nước con sông này không biết chảy về phương nào, hẳn là có thể chảy tới bên ngoài.
”Đúng vậy, Lãnh tiểu thư muốn nghe lai lịch của con sông này không?”
Lãnh Nặc Băng đứng thẳng người, hai tay giao nhau ở trước ngực, nhìn đối diện nam nhân ý bảo hắn nói tiếp. Hiển nhiên Lãnh Nặc Băng đã hưng trí rồi.
Mà phía sau nàng Nam Cung Tước cũng lạ thường không ngăn cản Lục Du thuyết minh.
Trên đường, Lãnh Nặc Băng đều có cảm giác Nam Cung Tước cố ý làm khó người ta, luôn đối người ta nói châm chọc khiêu khích, mà Lãnh Nặc Băng lại không biết nguyên nhân đều là bởi vì nàng nhìn Lục Du. Người đàn ông này thật keo kiệt!