Sáng sớm, đi tới nhà trọ cao cấp trước mặt, một chiếc xe Rolls-Royce im lặng đứng trước đó. Ngồi kế bên tay lái, Lý Trạch Ngữ nhìn thấy xe ngừng, lập tức đi ra bên ngoài, sau đó mở cửa xe phía sau, nghênh đón người giống như đế vương kia. Chỉ thấy theo trong xe, một thân ảnh vươn đôi chân thẳng tắp ra ngoài. Sau đó, người đàn ông bên trong chậm rai bước ra. Sửa sang giản đơn lại một chút tây trang, Nam Cung Tước liền đi nhanh hướng bên trong. Ngày hôm qua, Lý Trạch Ngữ tra được Lãnh Nặc Băng ở nơi này, hôm nay Nam Cung Tước liền nhịn không được muốn tới gặp gặp Lãnh Nặc Băng.
Đã có ba ngày không có nhìn thấy người mình ngày đêm mong nhớ, bước chân không khỏi bước đi nhanh hơn, vừa nghĩ tới cô gái đó nhìn thấy hắn sẽ có biểu tình kinh ngạc như thế nào. Khoé miệng Nam Cung Tước không khỏi liền lộ ra một tia cười đầy yêu nghiệt.
Nhìn đến bộ dáng cấp bách của tổng tài đại nhân, Lý Trạch Ngữ cũng lập tức nhanh chóng đuổi kịp ngài.
Trong nhà trọ, Lãnh Nặc Băng vẫn còn nằm trên giường êm ái. Hôm nay là Chủ nhật, khó có được một ngày nghỉ trọn vẹn, cho nên khách cũng không có lên rất sớm. Trước kia đều rất khó có một ngày nghỉ, bởi vì không phải điều tra án kiện. Hôm nay thật vất vả lắm mới dành ra một ngày nghỉ ngơi cho bản thân, Nặc Băng đương nhiên mặc kệ tất cả, ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Tiếng đập cửa gấp gáp vang lên, quấy rầy cô nương đang chìm trong mộng đẹp. Lãnh Nặc Băng nhíu chặt một chút, có chút tức giận người bên ngoài quấy rầy mộng đẹp của mình, sau đó lại vùi vào trong ổ chăn muốn tiếp tục ngủ.
Nhưng là tiếng đập cửa vẫn không có đình chỉ ý tứ của người quấy nhiễu đó. Bất đắc dĩ Lãnh Nặc Băng theo trong ổ chăn chui ra, mở cặp mắt to kia nhìn như thiên thần vô tội. Bên trong một mảnh sương mênh mông, vừa thấy chính là bởi vì không có ngủ ăn no.
Từ trong ổ chăn ấm áp đi ra, rất không cam lòng chút nào, xỏ dép lê vào, Lãnh Nặc Băng liền chậm rãi hướng phía cửa đi tới. Vừa đi, còn dựa một bên tưởng, ai sớm tinh mơ tìm đến cô vậy nhỉ?
Cô đã ở nơi này hai năm rồi, căn bản là không ai tìm đến cả, trừ bỏ người thu tiền điện, nước. Bởi vì Lãnh Nặc Băng vốn là người có vẻ lạnh như băng, không thích người khác tới quấy rầy cuộc sống cá nhân của mình. Vì thế, cho dù là Tạ Cúc Tuyên biết Lãnh Nặc Băng lâu như vậy, cũng biết nhà Lãnh Nặc Băng ở đâu, căn bản là chưa có tới tìm cô, kỳ thật cũng là không dám tới tìm cô nha.
Đáng ghét, tiếng đập cửa còn liên tục nữa chứ, tưởng như nếu không mở cửa, người ở ngoài gõ đến khi chủ nhà dậy mới thôi. Lãnh Nặc Băng nổi giận đùng đùng tiêu sái tới cửa, mở cửa, nhìn đến người tới không khỏi sững sờ một chút. Rồi sau đó, một chút giận giữ nói:
”Tại sao lại là anh?”
Nghe ngữ khí tưởng chừng bình thản kia, kỳ thật bên trong đang vô cùng tức giận cho dù ai cũng có thể nghe ra điều đó.
Nam Cung Tước không nói gì, không phải hắn không muốn nói, mà là hắn đang nhìn tới cảnh tượng trước mắt, liền ngu ngơ nói không lên lời rồi.
Bởi vì cuống cuồng, Lãnh Nặc Băng cũng không có thay quần áo, mà mặc luôn áo ngủ tơ tằm đi ra mở cửa, chỉ thấy Lãnh Nặc Băng đích thực mặc áo ngủ đeo đai tơ tằm phía trước như ẩn như hiện bầu nhũ no đủ, còn có loáng thoáng thấy đỉnh nhũ, chắc chắn nó đã câu dẫn Nam Cung Tước, hắn phải chịu một lực sát thương khá lớn.
Nam Cung Tước nhìn đến cảnh đẹp như vậy, nháy mắt còn có cảm giác kích thích một chút, đến độ sắp chảy máu mũi.
Lãnh Nặc Băng nhìn thấy Nam Cung Tước không nói gì, cảm thấy thấy vô cùng kỳ quái, ngước mắt chống đối lại cặp mắt như chim ưng tràn ngập tia máu. Lãnh Nặc Băng theo hướng mắt hắn nhìn lại. Vừa thấy, Lãnh Nặc Băng nháy mắt như muốn kích động.
”Đồ lưu manh.”
Tức giận mắng to một câu. Nam Cung Tước đúng là lưu manh.
”Ầm” một tiếng. Lãnh Nặc Băng lập tức đóng cửa lại, Tựa vào cửa, Lãnh Nặc Băng không ngừng thở dài, âm thầm ảo não.
Tối hôm qua tắm rửa xong, Lãnh Nặc Băng liền mặc luôn áo ngủ. Hơn nữa, lúc Nặc Băng ngủ, cũng không có thói quen mặc áo ngực. Sau đó lại vì chưa có tỉnh ngủ, sốt ruột tới mở cửa, liền quên chính mình vẫn đang mặc là áo ngủ, mới tạo nên cục diện vừa rồi.
Lãnh Nặc Băng lập tức đứng dậy đi nhanh về hướng phòng ngủ thay quần áo.
Nam Cung Tước đành phải đứng ngoài cửa, bởi vì Lãnh Nặc Băng dùng hết sức đóng cửa lại, mà hắn không kịp phản ứng. Bên tai không ngừng quanh quẩn một câu lưu manh mà ban nãy Lãnh Nặc Băng thẹn quá hoá giận thốt ra. Nam Cung Tước im lặng cười cười.
Thế nhưng ngay lập tức, sắc mặt Nam Cung Tước liền trầm xuống, cô gái chết tiệt này, cư nhiên dám mặc thành bộ dạng này tuỳ tiện vội ra mở cửa. Mặc dù, hắn vốn là đã được diễm phúc nhìn qua thân hình kiều diễm của Nặc Băng, nhưng hắn vừa nghĩ tới cô cũng mặc như vậy mở cửa cho người khác, thậm chí là đàn ông, Nam Cung Tước kích động muốn đánh vào mông Lãnh Nặc Băng một cái thật đau.
Nghiêng người, nhìn thoáng qua người đứng phía sau mình Lý Trạch Ngữ, nhìn đến hắn đang im lặng đứng ở sau lưng mình, Nam Cung Tước bất giác mới xoay người. May mắn thay, Lý Trạch Ngữ mới vừa rồi không có đi lên phía trước, nếu để cho Lý Trạch Ngữ nhìn thấy hình ảnh mát mẻ kia, Nam Cung Tước thật có khả năng lập tức làm hỏng luôn hai mắt của hắn.
Nữ nhân của hắn chỉ có hắn mới có thể nhìn. Lý Trạch Ngữ thấy tổng tài đang nhìn mình bằng ánh mắt hung ác nham hiểm, hắn liền kinh hãi rụt đầu lại, hắn thực không biết tổng tài vì sao lại dùng này ánh mắt này nhìn mình. Bất quá, hắn còn giật mình hơn khi vừa rồi nữ nhân đó cư nhiên dám mắng tổng tài, thậm chí còn để tổng tài đứng ngoài cửa chờ, thế mà ngài ý còn chẳng tức giận chút nào. Lý Trạch Ngữ thật sự cảm thấy hôm nay bầu trời có phải hay không gió xuân tới rồi.
Thay xong quần áo, Lãnh Nặc Băng mới lại mở cửa, đứng dựa vào cánh cửa, một chút cũng không muốn mời Nam Cung Tước vào nhà. Mà đôi mắt trong như nước mới vừa rồi còn hiện lên tia căm phẫn, hiện tại đã muốn bình tĩnh xuống. Ngước mắt, Lãnh nặc Băng bình thản nói:
”Anh tới nơi này làm cái gì?”
Nam Cung Tước nhìn nữ nhân ra vẻ bình thản kia, không khỏi muốn đùa giỡn một chút. Tuy rằng, Lãnh Nặc Băng đang cố gắng kìm nén sự phẫn nộ của mình, nhưng là vẫn bị Nam Cung Tước nắm bắt được đáy mắt nàng hiện một chút lo lắng.
”Cô gái này, trước hết em nên mời tôi vào ngồi một chút mới phải?”
Nam Cung Tước vuốt vuốt môi một cái, đầy mị hoặc nói. Nhìn nam nhân yêu nghiệt cười cười đầy ẩn ý kia, Lãnh Nặc Băng cố gắng kìm nén xuân tâm nhộn nhạo, ra vẻ lạnh lùng nói:
”Đừng có mơ.”
Không chút nghĩ ngợi, Lãnh Nặc Băng liền lập tức cự tuyệt. Bởi vì, phòng trọ này là của cô, cô không thích trước mặt ngoài ngoài đề cập quá nhiều vấn đề riêng tư của mình.
Bởi vì như vậy sẽ làm nàng cảm thấy bất an, rất bất an, rất bất an. Cô cũng không biết mình bất an vì điều gì, là từ đâu mà đến. Chính là, cô muốn thuận theo ý nghĩ của mình trước mặt người đàn ông này từ chối hắn.
Nam Cung Tước biết người con gái trước mặt này luôn luôn bảo vệ bản thân vô cùng tốt, vững chắc, Nam Cung Tước cũng không muốn bức bách cô quá nhiều làm gì. Cho nên, nữ nhân này cự tuyệt thẳng thừng, hắn cũng đoán được mấy phần. Vì thế, lúc nghe cô ấy cự tuyệt mình, Nam Cung Tước cũng không có tỏ ra sự phẫn nộ.