Phía ngoài cửa một cô gái mặc chiếc váy xoè màu trắng dài qua đầu gối, mái tóc màu nâu hạt dẻ được búi gọn chỉ để lại hai gọng tóc uốn lọn phía trước, cả gương mặt đều tươi tắn có thể nói vừa nhìn đã tạo cảm giác gần gũi cho người đối diện.
Đặc biệt là người đàn ông bên cạnh dáng vẻ quen thuộc Mạc Tuyết đứng phía sau bếp mà cũng có thể nhìn thoáng thấy được dáng vẻ ngạo mạn và tạo cảm giác lãnh khốc cho người đối diện, chính là Tưởng Phong.
Tại sao anh ta lại đến đây ? Đây chính là câu hỏi mà Mạc Tuyết muốn biết nhất hiện nay. Tại sao mấy tháng nay anh không xuất hiện mà lại đúng ngay lúc cô phát hiện ra bản thân mang thai con của anh thì anh lại xuất hiện. Rốt cuộc là do trùng hợp hay là do từ đầu đến cuối đều nằm trong kế hoạch của anh ?
Bà Mạc từ khi nào không biết đã xuất hiện ở trước bàn ăn, chỉ còn mỗi Mạc Tuyết đang đứng ngơ người nhìn người đàn ông kia đi vào.
Cô không mong anh sẽ nhận ra cô bởi vì cô không muốn anh và cô có bất kì quan hệ gì cho dù là bạn bè cũng không.
- Tiểu Tâm mẹ thật nhớ con !
Bà Mạc vui mừng khi nhìn thấy Mạc Tâm bước vào nhà, tuy là con gái nuôi của Mạc gia nhưng bà Mạc dành tình yêu của mình cho Mạc Tâm còn nhiều hơn Mạc Tuyết. Đã mấy năm Mạc Tâm đi du học chưa từng về nước, lần này về không biết lại có muốn đi học tiếp hay không nên bà tận dụng cơ hội có hiện tại quan tâm Mạc Tâm.
- mẹ, con cũng rất nhớ mẹ. Dạo này mẹ gầy đi nhiều quá !
- làm gì có, hôm qua vừa cân lại tăng vài cân đấy. Có con mới gầy này, ăn uống có phải là không quen đúng không ?
Mạc Tâm và bà Mạc vừa đi lại bàn vừa nói chuyện mà quên mất sự hiện diện của ông Mạc và Tưởng Phong.
- ba mẹ, em gái đâu ?
Vẫn là Mạc Tâm thương Mạc Tuyết nhất luôn luôn mang tình yêu của chị gái cho cô, đến cả dù ở nước ngoài vẫn luôn luôn gọi điện về thăm cô rồi lại gửi quà sinh nhật mỗi năm cho cô.
Vừa vào nhà thấy không gian yên tĩnh thì Mạc Tâm đã biết không có sự tồn tại của Mạc Tuyết vì Mạc Tuyết từ nhỏ đã quấn quýt lấy Mạc Tâm cho nên vừa thấy cô đi đâu về Mạc Tuyết cũng sẽ chạy ra mừng nhưng hôm nay lại không thấy.
Còn về Tưởng Phong vừa vào đến Mạc gia, đã đưa ánh mắt đảo xung quanh để tìm bóng dáng quen thuộc ấy và từ lâu đã nhìn thấy chỉ là không lên tiếng, cũng không có thái độ gì khác thường.
Mạc Tuyết ở phía sau bếp nãy giờ lúc này lại nhanh chóng xuất hiện nhưng không phải là dáng vẻ xinh đẹp ban đầu mà là dáng vẻ giống hệt một tên trộm, cả người trùm một chiếc áo khoác đen dày, lại đội nón và đeo kính râm.
Mạc Tuyết lướt ngang qua bà Mạc và Mạc Tâm rời đi không nói lời nào.
- em gái, không hoan nghênh chị sao ?
Vừa lướt ngang Mạc Tuyết liền bị Mạc Tâm giữ lại, giọng nói trong trẻo vang lên.
- em có hẹn trễ giờ rồi, tối về sẽ nói với chị.
Mạc Tuyết gỡ tay Mạc Tâm một cách vô tình rồi rời đi, dáng vẻ quả thật là vô cùng vội nhưng không phải dáng vẻ của trễ hẹn mà là dáng vẻ chạy trốn Tưởng Phong.
Suốt quá trình Tưởng Phong đều để ý từng chi tiết của Mạc Tuyết nhưng Mạc Tuyết thì vẫn nghĩ rằng đã thành công trốn khỏi mắt của anh.
~
Mạc Tuyết sau khi rời khỏi Mạc gia liền bắt taxi đến chung cư Tuế Lam mà Hạ Băng bạn của cô đang ở. Dáng vẻ ban đầu của Mạc Tuyết lại xuất hiện khi từ taxi bước xuống.
- Tiểu Tuyết mình đợi cậu cả buổi mà giờ mới đến, mình còn tưởng cậu định làm chuyện gì có hại cho bản thân chứ.
Hạ Băng vừa nhìn thấy Mạc Tuyết liền chạy lại vẻ mặt lo lắng nói.
Mạc Tuyết lúc này không còn dáng vẻ khóc lóc hay thảm thương khi phát hiện ra mình mang thai mà là dáng vẻ thường ngày vui vẻ, linh hoạt.
- cậu đừng lo lắng nữa, chuyện này mình quyết định rồi.
Hạ Băng nghe Mạc Tuyết nói đã quyết định trong lòng có chút lo lắng, không biết rằng hai chữ " quyết định " này mang ý nghĩa là xấu hay tốt. Nhưng cô vẫn sẽ ủng hộ quyết định của Mạc Tuyết vì Mạc Tuyết là cô gái kiên cường trước giờ là chuyện gì cũng chưa từng đưa ra có quyết định bi oan.
- cậu muốn giữ đứa bé lại nhưng không muốn nói với người đàn ông đó, mình nói đúng chứ ?
Mạc Tuyết không đáp lại chỉ nhẹ gật đầu bởi vì đó là quyết định của cô từ khi biết có thêm sự xuất hiện của đứa bé. Cô không phá nó là bởi vì nó là một sinh mạng, lại còn là đứa trẻ vô tội nếu vì chuyện sai lầm của cô mà tước đi quyền được sống của nó cô căn bản không làm được. Cô là mẹ của nó, là người đã đưa nó đến với thế giới này thì cô phải có trách nhiệm với nó cho dù nó cả đời không có cha cô cũng sẽ dùng tình cảm của người mẹ để yêu thương nó.
- mẹ mình đã biết sự tồn tại của nó.
Hết chương