Lúc Hứa Vy Lương tỉnh lại đã là nửa đêm.
Ngoài cửa sổ mưa đập vào cây chuối, cửa thủy tinh bị gió thổi phát ra âm thanh đồm độp vang dội.
Cô vừa mở ra mắt thì thấy Lệ Hàn Quân đang canh giữ ở đầu giường cô, hắn vẫn mặc bộ vest màu đen nhưng râu ria xồm xoàm, hốc mắt lõm sâu, đáy mắt ứ đọng màu đen nhàn nhạt, tựa như rất lâu rồi hắn không có một giấc ngủ ngon vậy.
Hứa Vy Lương vén chăn lên muốn xuống giường.
Hai tay Lệ Hàn Quân ấn cánh tay cô cô xuống: “Đừng động đậy.”
“Buông ra, tôi muốn đi thăm Tiểu Bảo.” Hứa Vy Lương trừng mắt nhìn Lệ Hàn Quân.
“Hứa Vy Lương, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi.” Lệ Hàn Quân đưa tay che đôi mắt cô, giọng nói xen lẫn hối hận: “Là tôi không bảo vệ được Tiểu Bảo, cũng là tôi không sớm phát hiện ra Hứa Uyển có dã tâm với Tiểu Bảo. Nhưng tôi thề, Tiểu Bảo không hề mất tro cốt, đó đều do Hứa Uyển khiêu khích... cho tôi một cơ hội, chúng ta lại sinh thêm một đứa bé đáng yêu như Tiểu Bảo có được không? Tôi sẽ bù đắp tất cả cho em.”
“Tôi muốn mạng của Hứa Uyển, anh có cho không?”
Lệ Hàn Quân ôm lấy thân hình cứng ngắc của cô, biểu cảm có chút phức tạp: “Tôi nợ cô ta một mạng.”
Hứa Vy Lương liều mạng cắn môi dưới, nhìn Lệ Hàn Quân với ánh mắt vừa căm ghét vừa khinh bỉ.
Nợ Hứa Uyển một mạng sao?
Nhưng hắn nợ cô tận hai mạng cơ mà!
“Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, nhìn mặt anh khiến tôi buồn ói, khiến tôi ăn không nổi.”
Lệ Hàn Quân muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống. Cuối cùng chỉ đành im lặng thở dài, hắn sửa góc chăn giúp cô: “Nếu em không thích tĩnh dưỡng ở bệnh viện, vậy ngoan ngoãn ở đây đi, còn về chuyện ngôi mộ tôi sẽ đích thân chứng minh cho em thấy.”
Hứa Vy Lương xoay người trên giường rồi nằm bất động.
Cô cảm thấy như đang lăn xuống vực núi ngày hôm đó...
Thậm chí giây phút Tiểu Bảo rơi xuống, nó còn đang cười, nó cho rằng người ta đang chơi với nó!
Cổ họng nghẹn ngào, trong miệng tràn ngập vị gỉ sắt nhàn nhạt.
Cô gắng sức đè nén tức giận trong người xuống, bấm số điện thoại của Dung Thành...
Hôm sau.
Truyền thông toàn thành phố không hẹn mà cùng đưa tin...
[Nội tình trong vụ tiểu thiếu gia nhà họ Lệ bị rơi xuống vực núi sẽ được đưa ra ngoài ánh sáng, hung thủ chính là tình nhân được Tam thiếu gia nhà họ Lệ bao nuôi – Hứa Uyển.]
[Lịch sử đen tối của Hứa Uyển bị đào lên, trước khi cưới kết giao với đám người xấu nên trước đêm cử hành hôn lễ bị người ta cưỡng dâm.]
[Diệp Cẩn ngồi lên vị trí người thứ ba, Hứa Uyển là con gái của người thứ ba, thủ đoạn của người thứ ba đầy mình...]
[Tin tức bất ngờ về nhà họ Hứa! Chuyện con riêng của Hứa Châu lần đầu tiên được công bố...]
Lúc đó, dư luận sôi nổi trở lại, chĩa mũi súng chỉ trích thủ đoạn độc ác của mẹ con Hứa Uyển, mẹ con nhà họ bị người người mắng chửi là bồ nhí, nhưng trong màn mắng chửi đó, thứ khiến Hứa Uyển và Diệp Cẩn tức giận nhất không phải những thông tin đen kia mà là tất cả những thứ liên quan đến chuyện con riêng!
Gia nghiệp của nhà họ Hứa không hề nhỏ, nếu như con gái được thừa hưởng sản nghiệp của ba thì đương nhiên toàn bộ những sản nghiệp này sẽ thuộc hết về Hứa Uyển, nhưng hiện tại đột nhiên lại xuất hiện một đứa con riêng, nếu như Hứa Châu trọng nam khinh nữ...
Rõ ràng số tiền này đều là của mẹ con cô!
Diệp Cẩn và Hứa Uyển không cam lòng.
Hứa Châu cũng không ngờ rằng chuyện đời tư của ông lại bị công bố như vậy, rõ ràng ông che giấu rất kĩ mà, bình thường đến ngay cả số lần đi tìm con trai cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, thật không ngờ lại bị Diệp Cẩn và Hứa Uyển phát hiện.
Có tính toán thế nào cũng không tránh khỏi bị Hứa Uyển và Diệp Cẩn phát hiện, lại còn bị truyền thông lột trần như vậy.
Con riêng của Hứa Châu còn nhỏ, chỉ mới ba tuổi.
Trang Dung ôm Hứa Á chạy ra từ cổng sau của một khu nhà, Hứa Châu đích thân lái xe đến đón mẹ con họ: “Nhanh lên đi, cũng không biết tên khốn nạn nào tung tin đồn nữa, mụ sư tử Diệp Cẩn đó nhất định cũng biết chuyện rồi...”
Trang Dung trừng mắt liếc ông: “Tôi đã bảo ông sớm ngày ly hôn với Diệp Cẩn rồi mà, bà ta không sinh được con trai, sau này nhà họ Hứa sẽ thuộc về Hứa Uyển, không phải vẫn về tay bà ta sao? Chỉ có giao cho Hứa Á mới thuộc về tay chúng ta...”
Trong lúc Trang Dung ôm Hứa Á chạy về phía chiếc xe đang dừng, đột nhiên một chiếc xe cách đó không xa nổ máy, lao đến đâm thẳng vào mẹ con Trang Dung.
“Trang Dung cẩn thận...” Hứa Châu ngồi trong xe hét to.
Trang Dung cũng sợ đến ngẩn người, vội ôm Hứa Á tránh sang một bên, chiếc xe lao vào khoảng trống thì mấy người họ mới thở phào. Nhưng chiếc xe đó lại quay lại, đâm thẳng vào mấy người bọn họ...
Nói đúng hơn là đâm thẳng vào mẹ con Trang Dung!
Ầm…
Tốc độ lao đến của xe vô cùng nhanh, nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt, đợi lúc mọi người phản ứng lại thì Trang Dung và Hứa Á đã bị đâm bắn ra xa mấy mét rồi xoay tròn độ trong không trung, sau đó ngã “bụp” một tiếng xuống mặt đất.
Toàn thân hai mẹ con Trang Dung đều là máu, hôn mê sâu ngay tại chỗ.
“A, con của tôi...”
Hứa Châu vội xuống xe, vừa gào thét tìm người cứu giúp vừa nhìn theo chiếc xe kia, nhưng sau khi chiếc xe kia đâm người xong thì lập tức tăng tốc đến tối đa rồi tháo chạy, từ đầu tới cuối Hứa Châu không nhìn thấy rõ gương mặt của tài xế.
Hình như tài xế đeo khẩu trang, thân hình nhỏ bé.