Solo: Loli666
=================================
Một tên tóc vàng hoe (không nhớ tên nhưng cậu ta cùng lớp với tôi) đã đưa tôi ra sau trường.
Đúng chuẩn kiểu diễn biến trong mấy bộ tiểu thuyết romcom trên mạng.
Với những thay đổi gần đây của thời đại mới, khá khó để rơi vào mấy tình huống như thế ngoài đời, nhưng tôi, Ichigaya Aoto, có xu hướng vướng vào những việc tồi tệ nhất trong trường, thường là dành cho thành phần bị bắt nạt.
Lý do thì khỏi cần phải nói.
Rõ ràng là vì cô em gái của tôi, Ichigaya Shizuku.
Nếu lại gần Shizuku, một báu vật quốc gia đúng nghĩa vì sắc đẹp, bạn sẽ hứng kha khá trò quấy rối từ mấy tên cuồng em ấy.
Màn chọc phá có thể từ mức âm thầm cho tới trực tiếp giống bây giờ.
Tiện nói thêm, đây là lần thứ tám tôi bị lôi đến nơi vắng bởi mấy tên tóc vàng và đám khác.
Xinh đẹp là một tội ác. Đó là câu tôi thường nói.
Vẻ ngoài đặc biệt của Shizuku khiến đám con trai điên đảo còn con gái phải ghen tị.
Nhưng Shizuku không phải người chịu đòn mà là tôi, một tên rất dễ xơi.
“………”
Đây là một chuyện vô lý nhưng tôi đành phải chấp nhận.
Vì không muốn cô em gái quý báu của mình bị hại, tôi cần cam chịu dù cho nó có vô lý ra sao đi chăng nữa. Nó chính là nghĩa vụ của một người anh.
Dưới bầu trời xám xịt.
Khuất sau bóng nhà học, tôi bị bao vây bởi một nhóm tóc vàng hoe.
Chà chà. Thân là anh trai của Shizuku, tôi cần tỏ ra lạnh lùng và thông minh.
Kiềm chế đôi tay run rẩy, tôi mở miệng khô khốc.
“T-tôi không có tiền đâu…!”
Con diều hâu giỏi là phải biết giấu móng vuốt.
Người đời có câu: người thông minh tài giỏi là người không thích xung đột.
“Tao không cần tiền của mày.”
“Hiii…!!!”
Tên tóc vàng thô bạo nắm lấy ngực tôi.
Cái nhìn sắc lạnh kia đục thẳng vào đôi mắt ảm đạm của tôi.
Mẹ kiếp. Đáng sợ quá đi mất.
“Gần đây mày đi chơi với Shizuku khá nhiều đúng không? Vậy là sao?”
Tên em ấy đã được nhắc tới…
Có vẻ tôi đã đúng…
Tôi định thở dài thất vọng nhưng kịp ngăn lại vì sợ sẽ khiến tóc vàng điên tiết.
“Không...thì…chúng tôi là anh em mà.”
Dù cho có bị bắt gặp đi cùng nhau thì Shizuku và tôi vẫn là anh trai va em gái.
Bỏ qua chuyện thôi miên, tỷ lệ chúng tôi tiếp xúc với nhau tất nhiên là rất cao rồi.
“Đừng có nhờn với tao!”
“…!”
Cú nắm trên áo tôi ngày càng chặt hơn.
Hình như cổ tôi hôm nay hứng đòn hơi nhiều thì phải…!?
“Anh em!? Mày chỉ là thằng anh kế! Sao Shizuku-san lại quan tâm tới đứa khả nghi như mày!”
“K-không, không. Shizuku coi tôi có hơn gì rác rưởi đâu…!?”
“Có ai ra ngoài cùng đứa mà bản thân coi là rác rưởi vào mỗi buổi trưa không?!”
Lươn lẹo éo được rồi.
Đúng là dạo này Shizuku khá gần gũi với tôi trên trường.
Bình thường con bé sẽ chẳng đếm xỉa tới dù là ở trường hay ở nhà.
Lý do vì sao em ấy thay đổi như vậy đã quá rõ ràng.
Thôi miên.
Bởi màn thôi miên thất thường, thái độ của Shizuku thay đổi ngày qua ngày, và em ấy cũng tiếp xúc với tôi nhiều hơn theo cả nghĩa tiêu cực lẫn tích cực.
Tôi đoán tên này không thích điều đó.
Nếu biết tình cảnh phải giả vờ bị thôi miên của tôi, dám cá cậu ta sẽ sốc tới mức ngất xỉu vì thiếu máu lên não…
Tuy nhiên, tôi không thể nói ra được.
Nếu tiết lộ sự thật, tin đồn sẽ lan khắp trường suốt cả đêm và sẽ đến tai Shizuku.
Viễn cảnh đó xảy ra thì khác gì vào lòng đất.
Em gái cọc cằn sẽ đục một cái lỗ sâu 20 cm trên bụng tôi cho xem.
Chuyện duy nhất tôi có thể làm bây giờ là cắn răng chịu đựng.
“Tao ưa nhìn hơn, điểm số cao hơn, thậm chí là mạnh hơn mày…! Tại sao Shizuku-san còn chẳng thèm liếc nhìn tao…?!”
“Ý tôi không phải thế…!”
“Câm mồm!”
“Vâng…”
Vô lý vãi đạn…
Sao tôi phải nghe mấy lời cay nghiệt đó chứ...?!
Suýt nữa thì tôi bật khóc nhưng may mà kịp ngăn lại.
Khi đụng phải loại người này, điều quan trọng là nhẫn nhịn bởi họ thường sẽ bình tĩnh lại sau khi phun ra hết những gì muốn nói.
Chứ không phải là tôi không dám bật lại đâu nhé!
“Khốn nạn… tại sao Shizuku lại có người thân là mày…cô ấy hẳn phải cô đơn…rất cô đơn…”
Cậu ta lầm bầm.
Và tôi nghe rõ từng chữ một.
……..à không, phải nói là tôi không thể ngó lơ.
“Cô đơn?”
Trái ngược với suy nghĩ trước đó, giọng tôi trầm xuống và sắc lạnh đến bất ngờ, kể cả với tôi.
“Làm sao…mày có ý kiến gì à…?”
Thấy thái độ chống đối đó, tóc vàng siết chặt cổ áo tôi hơn nữa.
Dù vậy, lửa giận trong tim tôi chẳng chút nào hạ nhiệt.
Cười nhạo tôi cũng được.
Thích hay say mê Shizuku cũng chẳng sao.
Nhưng, tôi sẽ không để ai áp đặt cái ấn tượng ích kỷ rằng em ấy “cô đơn”.
Shizuku thực chất thân thiện hơn bất kỳ ai nhưng lại bị kiềm hãm bởi bi kịch trong quá khứ.
Cậu ta mù quáng trước vẻ đẹp của em ấy mà tự tiện gán cái biệt danh ‘Nữ hoàng cô độc’.
Một ảo tưởng rằng Shizuku như một bông hoa trên đỉnh núi hay một nữ chính bi thảm.
Và tên này đang cố đẩy tôi ra khỏi em ấy.
Còn lâu tôi mới để chuyện đó xảy ra.
“Là anh trai Shizuku, tôi sẽ không bao giờ để em ấy một mình dù cho có bị căm ghét. Bất kể cậu có nói gì thì tôi vẫn sẽ ở bên em ấy.”
Trái ngược với em gái, tôi chỉ là một tên tầm thường nhỏ bé vô tích sự, nhưng tôi vẫn luôn sẵn sàng có mặt bên cạnh Shizuku.
Dù thôi miên là một cách thức kỳ lạ, cảm xúc của Shizuku đã trở nên sống động hơn trước.
Ý muốn cưa đổ tôi hẳn chỉ là tình cảm nhất thời, giống như nữ sinh muốn yêu thầy giáo vậy.
Tôi không bận tâm nếu sẽ có ngày em ấy lãng quên hay ghét tôi, miễn Shizuku có thể mỉm cười nhiều hơn là được rồi.
Đó là những gì một người anh trai muốn làm, kể cả là không cùng huyết thống.
“Mày…..!”
Tóc vàng giơ nắm đấm lên.
Có lẽ tiếp đến, mặt tôi sẽ lãnh cơn đau không nhỏ.
Nếu muốn đánh thì cứ làm đi.
Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ danh dự của một người anh đâu.
“Chết đi!”
Cú đấm lao vụt tới cùng lời nhắn ngắn.
Tôi hơi ré lên và cắn chặt răng lại.