Solo: Loli666
============================
“Cô có mùi như onii-chan.”
Nghe Shizuku nói vậy, cơ thể tôi cứng lại như đang bị trói.
Mùi…..!?
Cái đó cũng làm được hả….!?
Lúc diện đồ, nó đã đạt tới mức cả Yoshizawa cũng duyệt. Nhưng mùi hương?
Tôi không biết bản thân có mùi ra sao. Mà hẳn sẽ rất khó đổi trừ khi sử dụng nước hoa.
Shizuku đã chọc vào đúng cái lỗ hỏng bé như cây kim ấy.
Không, chuyện này bất thường vãi…!
Khoảng cách giữa chỗ Shizuku đứng với cái bàn dài này lên tới hai mét đấy.
Thế quái nào nhận biết được mùi hương hay thế…?!
“Này…Sao cô có mùi của onii-chan trên người? Trả lời ngay…”
Shizuku lầm bầm với đôi mắt đã chẳng còn chút ánh sáng.
Không rõ từ đâu, em ấy móc ra máy khoan cầm tay. Tiếng rít với tốc độ 3000 vòng/giây như thể đang muốn đục lỗ thứ gì đó để cảm thấy tốt hơn.
Tôi chẳng biết phải làm gì nữa.
Ngoài khứu giác nhạy đến bất ngờ của Shizuku, việc duy nhất tôi hiểu là màn cải trang được đầu tư chuẩn bị đã dễ dàng bị một cái ngửi lột trần.
Tiêu rồi…
Não tôi ngập tràn hai chữ đó.
Một khi danh tính thực lộ ra thì chẳng thể biện minh được nữa.
Tôi phải sống nốt quãng đời còn lại…mang tiếng là thằng biến thái thích mặc đồ con gái khi tới buổi ký tặng của chính mình…
Khi tôi đang tuyệt vọng về trận thôi miên kinh hoàng sắp tới, Yoshizawa-san khẽ mở miệng.
“Có phải, em là em gái của Ichigaya-kun?”
“…Đúng.”
Shizuku đưa mắt nhìn chị ấy.
Một trận đại chiến giữa biên tập viên ác quỷ luôn chà đạp tác phẩm của tôi, và cô em gái cọc cằn muốn cưa đổ anh trai bằng thôi miên.
Tóm cái váy lại, tôi muốn chuồn ngay lập tức.
“Chị không biết em là fan của Kataimo. Tiên sinh cũng không biết, đúng không?”
“…Tôi không quan tâm chuyện đó. Giờ giải thích vì sao con ả này có mùi của onii-chan đi.”
“Chà, đành vậy thôi. Đừng nóng vội, chị sẽ giải thích tường tận mọi chuyện.”
Dù cả hai sắp bị thảm họa ập vào đầu, Yoshizawa-san trông vẫn rất tự tin.
…Không thể nào! Vẫn còn cơ hội lội ngược dòng sao…!?
Tôi nghẹn ngào ho một cái và nhìn chị biên tập ranh ma, người cực kỳ có tài trong việc lừa gạt và điều khiển người khác theo ý thích.
“Ừ thì…em hẳn đã đoán được. Cũng không sai khi nói Ichino-sensei đây có quan hệ rất gần gũi với anh trai em, Ichigaya Aoto.”
“Khoan đã, chị đang nói gì thế?”
“Tôi biết mà.”
“Eh… Ah… Cái gì cơ…?”
Tôi không khỏi húc đầu vào biên tập viên vì nói mấy thứ điên khùng. Tuy nhiên, Shizuku bơ đẹp tôi mà liền xác nhận lời tuyên bố của Yoshizawa-san.
“Vậy ra onii-chan không muốn mình gặp người phụ nữ này… lý do ả ta có mùi của onii-chan… hóa ra là vậy…”
Shizuku lầm bầm một mình.
Có vẻ chúng tôi vừa dẫn tới vài suy đoán sai lệch trong đầu em ấy.
Shizuku hẳn đang nghĩ phiên bản hiện giờ của tôi là bạn gái của chính tôi.
“Lời thôi miên được đặt vào onii-chan là ‘yêu em gái hơn bất kỳ thứ gì’… nói cách khác, anh ấy sẽ bán sống bán chết để giấu chuyện có thể khiến tôi ghét anh ấy…ví dụ như ngoại tình… ngoại tình… ngoại tình… đúng chứ?... này…?”
Cô em gái cọc cằn của tôi loạn trí đến nỗi nói ra chuyện thôi miên, thứ vốn phải tuyệt đối giữ kín. Mũi khoan xoay ở tốc độ cao cắm thẳng xuống chiếc bàn mà tôi đang ngồi, như thể để phô diễn sức mạnh của mình.
“Hiya!!?!”
Giiiiiiiii!!!!! Với tiếng ồn lớn và vụn gỗ bay tứ tung, em ấy tạo ra một cái lỗ với bán kính 1.5 cm.
Mùi gỗ cháy do ma sát lan tỏa khắp phòng gặp mặt.
Yoshizawa-san đưa tay lên ngăn người nhân viên lao vào và nói tiếp.
“…Hmm. Em đang hiểu nhầm rồi Shizuku-san.”
“Hiểu nhầm…?”
“Phải. Chị không phủ nhận rằng Ichino-sensei và Ichigaya-kun rất thân thiết, nhưng không phải về mặt thể xác hay lãng mạn đâu.”
Yoshizawa-san tiếp tục không chút ngắt quãng. Tôi chưa từng thấy ai có thể nói dối không chớp mắt cỡ này.
“Thế… rốt cuộc ả ta với onii-chan có quan hệ ra sao….!?”
Sau khi lấy hơi, chị biên tập tự mãn nói, y như trong một bộ phim tâm lý tội phạm.
“Onii-chan của Shizuku-san, Ichigaya Aoto là…..người được phỏng vấn bởi Ichino-sensei, tác giả của Kataimo.”
“ “Huh…..??” ”
Shizuku và tôi cùng bị sốc.
“Có phải vậy không, Ichino-sensei?”
“Eh…ah…phải!?”
Khi còn đang lưỡng lự vù chưa hiểu được cái câu trước đó, tôi cảm thấy mũi chân nhói lên.
Hẳn là nó bị gót chân hay cái gì đó toàn lực giẫm vào.
Khi tôi quay sang Yoshizawa-san, chị ấy đang nhìn tôi với nụ cười thánh thiện trên môi.
Bất chấp khoảng cách của cái bàn dài, cú giẫm lên chân tôi vẫn đủ mạnh để khiến nó muốn gãy luôn… khuôn mặt này…rõ ràng là ác quỷ dưới địa ngục. Em thực sự mong chị xuống địa ngục đấy… à không, cho em về nhà là được rồi.
“E-eh…Eh... Tất nhiên là vậy rồi…ehehe…”
Tôi tuyệt vọng trả lời với nụ cười gượng gạo.
“Người được phỏng vấn…? Vậy là có ý gì?”
“Lời sao ý vậy thôi. Tác giả của Kataimo, Ichino-sensei đã phỏng vấn Ichigaya-kun, người có một cô em gái cực xinh đẹp để lấy cảm hứng. Shizuku-san, em rất nổi tiếng, không chỉ ở trường mà ở cả huyện và tỉnh. Khi nghe rằng em có anh trai, chúng tôi nghĩ rằng có thể tạo ra một tác phẩm chân thực hơn nhờ Ichigaya-kun.”
Shizuku lắng nghe những lời lươn lẹo của Yoshizawa-san.
Ý tôi là, chị đào đâu ra câu chuyện ảo ma vãi chưởng đó thế?
“Vậy là…kinh thánh—…à không, ý tôi là… câu truyện trong Kataimo lấy hình tượng của onii-chan và tôi?”
“Phải, chính xác là thế.”
Em gái tôi có vẻ hoàn toàn tin vào trò bịp ngắn nhưng đầy tinh vi đó.[note38834]
“Bao nhiêu phần trăm là…?”
“Hầu hết đấy em gái.”
“Vậy… vậy…!! Khi bị say do ăn sô-cô-la có cồn, người anh trai trong Kataimo đã lấy quần lót em gái nhúng nước rồi vắt ra, nói rằng ‘quần lót sọc xanh với nước…đây mới là trà xanh đích thực…’…!!”
“Đó là dựa trên trải nghiệm của Ichigaya-kun.”
“Fuahhh!??!”
Một tiếng kỳ lạ thoát ra khỏi họng tôi do bất ngờ lãnh chấn thương tâm lý.
Chết tiệt…! Nếu cứ để yên, họ sẽ tưởng tôi bị ảo tưởng về mấy thứ biến thái trong tác phẩm ở ngoài đời mất…!”
“Không phải, Yoshizawa-san, cái đó….”
“……”
Yoshizawa im lặng lườm tôi.
“Tiên sinh chắc chứ?”
Chị ấy chỉ đáp lại như vậy.
Tôi cũng không ngu đến độ không hiểu ngụ ý đằng sau. Nếu phủ nhận cái kịch bản kia thì sẽ không thể lừa Shizuku được nữa. Nói cách khác, Yoshizawa-san đang nói rằng: ‘Cứ phủ nhận nếu thích, nhưng làm thế thì con bé sẽ phát hiện ra màn hóa trang cũng như hiểu rằng cậu không hề bị thôi miên đấy *cười lớn*’.”
“…P-phải, đúng là như vậy. Mình đã phỏng vấn Ichigaya-kun và dùng trải nghiệm của cậu ấy để viết Kataimo….”
Tôi trả lời, cố giấu đi khuôn mặt đau khổ của mình sau mái tóc.
Thích làm gì thì làm…!
Tôi đây đã từ bỏ trước màn kiểm soát tâm trí không lối thoát của Yoshizawa-san.
“Thế còn, người anh yêu em gái đến mức ước rằng có thể dùng bàn chải của em nhúng vào ‘trà xanh’ và uống nó…!!”
“Trải nghiệm của Ichigaya-kun đấy.”
“Ggahhh!!!!!”
“Và cả, cảnh người anh yêu em gái đến mức, cố đấm tên người Mỹ đang tỏ tình với em ấy nhưng cuối cùng lại bị cho no đòn…!!!!”
“Trải nghiệm của Ichigaya-kun đấy.”
“Agahhh!!!!”
“Người anh yêu em gái đến mức nhảy vào đệm của em ấy để ngửi…!!!”
“Trải nghiệm của Ichigaya-kun”
“Hagghh!!!”
Tôi choáng váng, nửa tinh nửa mê bởi trận tra tấn tinh thần với những hành động kinh khủng tởm của nam chính được cho là dựa trên tôi.
Làm ơn, giết tôi đi…!!!
Tôi éo thể chịu được nữa…!!!
Tôi nhìn về phía Yoshizawa-san với khuôn mặt đau đớn, còn chị ấy đang đáp lời Shizuku với nụ cười tươi chưa từng thấy.
Rõ ràng biên tập viên chết tiệt này đang rất chi là tận hưởng….!
“Tóm lại, lý do em ngửi thấy mùi Ichigaya-kun trên người Ichino-sensei là bởi họ vừa gặp nhau vì tác phẩm mới đó.”
“Oh… vậy nên onii-chan vẫn không tới sau khi nói đi vệ sinh…”
“Chị không biết cậu ấy hiện đang ở đâu, nhưng chắc Ichigaya-kun sẽ dám nói ra vì sợ sẽ bị em ghét bỏ khi biết cậu ấp ủ một tình yêu quá lớn so với tư cách một người anh trai. Xin hãy tha thứ cho điều đó nhé.”
Hai má Shizuku ửng đỏ và cúi mặt.
“R-ra anh ấy kháng cự lại việc thôi miên và khăng khăng không muốn mình đến buổi ký tặng là vì vậy…Thật tình….! Onii-chan là đồ siscon…!!!”
Với những lời thì thầm đó, có vẻ màn kẹp đôi hẹn hò và ký tặng cuối cùng đã đi tới hồi kết.
Tôi không bị lộ tẩy, có thêm một lý do khác để chống lại thôi miên, đồng thời cũng không làm Shizuku nghi ngờ chuyện thôi miên.
Ngoại trừ tinh thần tôi bị tổn thương sâu sắc, đây quả thực là một kết quả lý tưởng.
Biên tập viên ác quỷ, Yoshizawa-san.
Nếu màn tra tấn tinh thần đó vốn nằm trong kế hoạch của chị thì nó hiệu quả hơn em tưởng đấy. Nhưng nghiêm túc này, nhanh trở về địa ngục giùm đi.
“U-um…um… em xin lỗi vì đã làm phiền… và um… chị cứ thoải mái dùng onii-chan tham khảo nếu muốn…”
Lấy lại tâm trạng tốt, Shizuku đưa cuốn truyện cho tôi trong lúc cựa quậy một cách đáng yêu.
“Vâng…. Cảm ơn em nhiều…”
Cùng cảm xúc hỗn độn, tôi nhanh chóng ký tên.
Cô em gái nhẹ nhàng rời đi với nụ cười tươi rói mà không biết rằng anh trai của mình đang giả gái và chứng kiến từ đầu tới cuối.