Hai chân Kỷ Tiểu Dao run run, suýt nữa không đứng được, sau khi xuống xe bị Kỷ Minh Diệu bế vào nhà. Cô chột dạ nhìn người giúp việc ra mở của, lại ngạc nhiên phát hiện đó là một người chưa từng gặp, liền nhỏ giọng hỏi anh: “Quản gia Lưu đâu?”
Kỷ Minh Diệu vừa đi vừa đáp lời cô: “Về nhà chăm cháu!”
Trước cô cũng có nghe nói, con dâu quản gia Lưu sinh con nhưng không quá để ý.
Hai người trở về phòng, sau khi tắm rửa xong liền sóng vai nhau nằm trên giường. Kỷ Tiểu Dao tựa vào vòm ngực rộng lớn của Kỷ Minh Diệu, đùa nghịch những ngón tay của anh, hỏi: “Anh không phải làm việc à?” Anh là một ông chủ chăm chỉ, mỗi buổi tối đều ở thư phòng làm việc đến mười một mười hai giờ cơ mà.
Kỷ Minh Diệu kéo chăn lên, hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng trả lời: “Chờ em ngủ trước đã.”
Trong lòng Kỷ Tiểu Dao cảm thấy ấm áp, cọ lên người anh: “Anh hai à, sao lại tốt như vậy chứ?”
Kỷ Minh Diệu hơi cười, kéo cô lại gần hơn, rồi hôn lên bờ môi: “Chỉ tốt với một mình em mà thôi.”
Hai người hôn nhau một lúc, Kỷ Tiểu Dao thở phì phò đẩy anh ra, vùi đầu vào cổ anh, hai tay ôm cổ anh, hơi thở vẫn chưa trở lại bình thường: “Em…em muốn nói với anh một chuyện.”
Kỷ Minh Diệu nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Ừm.”
“Em muốn trở về ký túc xá.” Cô nghĩ, thứ nhất là vì ở nhà dù sao cũng có người giúp việc, thể nào cũng để lộ bí mật. Thứ hai, cô không có xe, dù nhà không xa trường lắm, khoảng một tiếng đi xe buýt, nhưng nếu buổi sáng hôm nào có tiết, cô phải dậy sớm, mà xe buýt vào giờ cao điểm cực kỳ đông, phải chen chúc. Đến lúc đó, anh sẽ nhất quyết muốn đưa cô đến trường rồi mới vòng lại đến công ty. Nếu vậy cũng phải mất tầm hai tiếng đồng hồ, cho dù không tắc đường thì anh cũng muộn giờ làm. Và cuối cùng, là suy nghĩ của riêng cô, Kỷ Minh Diệu đang ở thời kỳ tinh lực tràn đầy, nhu cầu về sinh dục tương đối mạnh mẽ, cô có chút sợ.
Vốn tưởng rằng phải phí nhiều công sức nói chuyện để thuyết phục anh, không ngờ anh lại nhanh chóng gật đầu: “Cũng được.”
Kỷ Tiểu Dao vui sướng, đang chuẩn bị ngẩng đầu hôn anh, lại nghe thấy anh nói: “Bên thành phố chỗ trường học em, nhà trọ cũng khá tốt, mai em đi chọn một nhà, chũng ta chuyển tới đó ở.”
Bông hoa còn chưa kịp nở rộ đã héo tàn, Kỷ Tiểu Dao rầu rĩ nói: “Phải chuyển nhà, rất phiền phức.”
Kỷ Minh Diệu nhẹ nhàng vuốt ve tai cô: “Không phiền, có thể chọn phòng đã được trang trí sẵn. Đương nhiên nếu em không thích thì có thể tự mình trang trí.”
Kỷ Tiểu Dao ghé vào người anh im lặng hồi lâu, Kỷ Minh Diệu nhìn lại, thấy cô bé nhắm hai mắt, hô hấp vững vàng, có quy luật, rõ ràng là đã ngủ.
Cẩn thận để cô nằm ngay ngắn trên giường, thấy cô không có dấu hiệu tỉnh lại, Kỷ Minh Diệu cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cô, đóng cửa tắt điện đi ra ngoài.
Đêm còn dài, anh nên vì tương lai của hai người bọn họ mà cố gắng.
Kỷ Tiểu Dao cuối cùng vẫn giữ vững nguyên tắc lười vốn có, chọn một căn nhà đã được trang trí sẵn, tầng ba, cũng ngày hôm đó đã chuyển đồ đến.
Kỷ Minh Diệu làm việc hiệu suất luôn rất cao, khi Kỷ Tiểu Dao vào phòng đã thấy một người phụ nữ trung niên chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, cô thậm chí còn ngửi thấy cơm thơm ngào ngạt tỏa ra từ phòng bếp.
Kỷ Minh Diệu đơn giản giải thích với cô một câu: “Đây là người giúp việc tạm thời, cuộc sống sau này vẫn là em giải quyết mọi việc.”
Kỷ Tiểu Dao chu miệng, rõ ràng là bất mãn, nhưng để một người xa lạ thường xuyên ra vào nhà mình, cô cũng cảm thấy không quen.
Người kia rất nhanh đã dọn dẹp xong mọi việc, nhận tiền rồi rời đi.
Cũng không biết có phải nguyên nhân mấy ngày hôm nay phải hoạt động nhiều hay không, sức ăn của Kỷ Tiểu Dao cũng trở nên lớn hơn. Chưa đến giờ ăn cơm cô đã sớm đói bụng, người vừa đi khỏi liền nhào đến bàn ăn, tuy hương vị không bằng ở nhà nhưng có thể no bụng là tốt rồi.
Sau khi ăn xong, cô ngồi dựa vào ghế tựa, đánh giá không gian của căn phòng mới. Đột nhiên, cô bị người bế lên, mang vào trong phòng ngủ, quăng lên trên giường lớn cỡ lớn. Khi cô mới vào nhà đã phát hiện ra cái giường này, rất lớn, cũng đoán được mục đích người đàn ông này định sử dụng, nhưng không nghĩ lại bắt đầu dùng thử nhanh đến thế.
Kỷ Tiểu Dao bị anh đè lại không thể trốn được, lợi dụng thời gian rảnh chỉ về ánh sáng phía cửa sổ: phải kéo rèm lại.
Vì vậy, hai người tại hoàn cảnh mới này, bắt đầu vận động tiêu cơm đến vài giờ sau.
Bị ép buộc rất lâu, Kỷ Minh Diệu ôm Kỷ Tiểu Dao cùng nhau ngủ. Mãi đến khi tiếng chuông đồng hồ vang lên, Kỷ Tiểu Dao mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, lay Kỷ Minh Diệu: “Anh, mau dậy đi.” Mặc dù cả người cô đều đau đến mức không muốn động đậy nhưng cô cũng không quên buổi chiều mình có tiết học mà Kỷ Minh Diệu cũng phải đi làm.
Kỷ Minh Diệu nhíu mày, trước tiên hôn nhẹ lên mặt cô một cái sau đó mới mở mắt ra, nhìn đến đồng hồ đã là hai giờ chiều, cũng nên dậy rồi. Kỷ Tiểu Dao nhìn thấy mắt anh có quầng thâm, không khỏi đau lòng: “Tối hôm qua anh thức rất khuya ư?” Kỷ Minh Diệu lắc lắc đầu, chuyển sang chủ đề khác: “Cũng được, đứng lên đi, anh đưa em đến trường.”
Hai người rất nhanh mặc xong quần áo, ra khỏi nhà, đi thang máy xuống tầng dưới, không ngờ lại gặp người quen. Kỷ Tiểu Dao vô cùng ngạc nhiên gọi: “Bội Bội, cậu cũng ở đây à?”
Lạc Bội vô cùng kinh ngạc, sau đó lại trở thành xấu hổ. Cô không tự nhiên đẩy đẩy bàn tay người đàn ông đang khoác trên vai mình ra, cúi đầu trả lời Kỷ Tiểu Dao: “Tớ ở chỗ này.”
Kỷ Tiểu Dao nhạy cảm phát hiện ra người đàn ông bên cạnh Lạc Bội chắc chắn có quan hệ không bình thường với cô ấy. Khuôn mặt anh ta trắng giống như con gái, cười như không cười mang theo tà khí, cảm giác đầu tiên chính là: Người đàn ông này không phải người tốt. Sau đó lại cảm thấy đã gặp ở đâu rồi. Cuối cùng nhìn bộ dáng anh ta thân mật với Lạc Bội, tám phần chính là kim chủ bao nuôi Lạc Bội.
Kỷ Tiểu Dao đưa ra kết luận này, không biết phải nói gì, không khí hơi xấu hổ. Vẫn là Kỷ Minh Diệu lên tiếng đầu tiên, anh vươn tay đến trước mặt người đàn ông đối diện, lên tiếng chào hỏi: “Xin chào, tổng giám đốc Tần, anh có vừa lòng với phòng ở hay không?”
Tổng giám đốc Tần? Trong đầu Kỷ Tiểu Dao chợt lóe lên, thảo nào cô cảm thấy quen quen, hóa ra là người mà Quan Đồng luôn miệng nói, tình nhân trong mộng, thiên tài trẻ tuổi, giám đốc Tần Thiên Kỳ. Nói đến người này ở thành phố X chính là một nhân vật hô mưa gọi gió, là đại thần trong miệng của Quan Đồng, là thiên tài nghe nói chỉ số IQ lên đến . Đây là biệt danh bên ngoài của anh ta. Song kỳ lạ là, biệt danh của anh ta không giống như Lâm Tuấn khiến người ta chửi mắng, mà lại khiến anh ta càng thêm có mị lực. Thật giả trong chuyện này, cứ nhìn Quan Đồng hằng ngày đem ảnh anh ta nâng niu là có thể biết được.
Những tin đồn này Kỷ Tiểu Dao đều nghe được từ miệng của Quan Đồng, cô chưa từng chú ý đến, nhưng chỉ như vậy cũng đủ khiến cô ghét. Phong lưu, đa tình, lăng nhăng.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô nhìn Lạc Bội càng thêm thương xót, Lạc Bội càng cúi đầu thấp hơn.
Tần Thiên Kỳ vẫn luôn giữ vẻ mặt cười như không cười, ánh mắt đảo qua Kỷ Tiểu Dao, lại nhìn về phía Kỷ Minh Diệu: “Phòng ở tốt lắm.” Sau đó, anh ta quay sang Lạc Bội, một tay khoác vai cô, một tay nâng cằm cô ấy lên: “Em yêu, em thấy có đúng không.”
Lạc Bội không vui tránh né nhưng không tránh thoát được đầu vẫn bị nâng lên, ánh mắt lại cúi xuống: “Đúng vậy, em ở rất thoải mái.”
“Ừm, ngoan.” Tần Thiên Kỳ hôn lên môi cô ấy một cái, làm như không có người lạ. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, nụ cười trên môi càng hiện rõ hơn, lần này anh ta nhìn thẳng vào Kỷ Tiểu Dao nói: “Tổng giám đốc Kỷ, em gái anh thật đáng yêu.”
Kỷ Minh Diệu nhíu mày: “Hai cô ấy ở cùng một ký túc xá ở trường.”
Tần Thiên Kỳ như hiểu được chuyện gì, khẽ cười một tiếng: “À, như vậy lần khác gặp lại nói chuyện tiếp, đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi.”
Kỷ Minh Diệu gật đầu: “Đó là điều đương nhiên.”
Kỷ Tiểu Dao nhìn thấy hai người đi vào trong thang máy mới quay đầu lại, rầu rĩ nói: “Anh đã sớm biết hai người bọn họ có phải không, lại còn ra vẻ không biết.”
“Đúng vậy, lên xe trước rồi nói.”
Ở đây nhiều người qua lại cũng không tiện nói chuyện, Kỷ Tiểu Dao cũng không phản đối theo anh lên xe.
Sau khi lên xe, Kỷ Minh Diệu vừa thắt dây an toàn cho Kỷ Tiểu Dao vừa giải thích: “Em có nhớ lần trước lúc đi du lịch ở núi, anh đã nói với em, bạn gái một người bạn bỏ trốn, cuối cùng bị Lâm Tuấn tìm được ở thôn đó không?”
Kỷ Tiểu Dao gật đầu, lập tức hiểu ý anh, ngạc nhiên nói: “Ý anh là, người bạn kia là Tần Thiên Kỳ? Còn người bạn gái chạy trốn là Lạc Bội.”
Kỷ Minh Diệu kéo kéo dây an toàn, xác nhận đã đeo ổn rồi mới gật đầu: “Chính là cô ta.”
“Vì sao cô ấy lại bỏ trốn?”
“Khi đó cô ta mạng thai đứa con của Tần Thiên Kỳ nhưng lại không muốn sinh, nên bỏ trốn.”
“Vậy sau đó đứa bé thế nào?” Kỷ Tiểu Dao vô cùng khiếp sợ, một cô gái trẻ như vậy, hơn nữa nhìn cô ấy cũng không giống như đã từng sinh con.
“Bị sảy.” Kỷ Minh Diệu thản nhiên nói, mày nhíu lại, hiển nhiên không muốn nói tiếp chuyện này nữa: “Quan hệ của bọn họ rất phức tạp, em chỉ cần lo cho bản thân mình là được rồi.”
Kỷ Tiểu Dao vẫn còn chưa kịp hiểu thông tin vừa rồi, trong đầu cô hỗn loạn, theo bản năng gật gật đầu: “Vâng.”
“Ngoan.” Kỷ Minh Diệu xoa đầu cô: “Vài hôm nữa anh phải ra ngoài, chỉ sợ một hai tháng mới có thể về. Em ở nhà một mình, không có chuyện gì đừng ra ngoài, biết chưa?”
Kỷ Tiểu Dao đột nhiên cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, căn bản là không theo kịp tiết tấu của anh, quay đầu sang hỏi anh: “Anh phải ra ngoài?”
“Ừm, đồng ý làm giúp một người bạn một việc.”