Từ từ tắm rửa, sau khi tắm xong, cô quấn kỹ khăn tắm rồi đi ra, thấy Kỷ Minh Diệu đang đứng trước ban công gọi điện thoại: “Buổi tối tổng giám đốc Vu từ Kyoto đến, các cậu nhất định phải ra sân bay đón, tiệc tối ở khách sạn cũng phải chuẩn bị tốt. Nếu ông ta muốn đi chơi chỗ nào, cũng phải làm cho ông ta thỏa mãn… Tôi không đi, hôm nay cũng không về công ty, thay tôi xin lỗi với ông ta. Còn nữa, bất động sản của đại học thành phố nhượng lại bên kia các cậu phái người nắm rõ đi giới thiệu cho tổng giám đốc Tần của Quang Thịnh đi, mang theo luôn mấy hợp đồng gì đó, khả năng ông ta sẽ mua. Ừ, được…Tốt, tôi đã biết, những việc khác ngày mai nói sau.”
Con người của công việc! Kỷ Tiểu Dao chờ anh cúp điện thoại, cúi đầu nhìn mũi chân mình nói: “Anh, em không có việc gì đâu, anh tới công ty đi!”
Kỷ Minh Diệu nhíu mày, lấy chăn trên giường bao người cô lại, bế người ngồi xuống sô pha, hôn hai má cô: “Không được, ở nhà cùng em.”
Mặt Kỷ Tiểu Dao hơi đỏ, bĩu môi: “Cũng không phải con nít, còn phải để cho người khác trông ư?”
Anh cười, xoa xoa đầu cô, chải tóc cho cô: “Kể cho anh, trưa nay xảy ra chuyện gì?”
“Hả?” Kỷ Tiểu Dao bất an quay người: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, mọi người chuyện bé xé ra to, chỉ là không cẩn thận thôi”.
Kỷ Minh Diệu ôm cô chặt hơn: “Nói chuyện đàng hoàng đi, đừng lộn xộn! Cho dù là không cẩn thận cũng phải kể diễn biến.”
Không cho động thì cúi đầu đếm ngón tay, Kỷ Tiểu Dao nhỏ giọng nói: “Chắc anh cũng biết rồi, hôm nay Triển Phi đến trường học tìm em.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Bọn em vào căn tin ăn cơm, cậu ta hỏi em một chút chuyện lúc trước, sau đó rất tức giận. Lúc đi lúc vô tình đẩy em một cái, hất đổ hết bát đũa trên bàn, em không may ngã xuống.”
Còn chưa nói xong, cô cảm giác tay anh đang ôm cô chợt căng thẳng, hơi thở cũng lạnh đi. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác hơi sợ, lập tức bổ sung: “Cậu ta không cố ý, chắc là quá tức giận mà thôi.”
“Cậu ta hỏi em cái gì?”
“Hỏi em vì sao lại từ chối cậu ta, hồi trước có ít hiểu lầm, đại khái gần đây cậu ta mới biết được nên mới tức giận.” Thấy mặt anh vẫn lạnh lùng, không biết nghĩ cái gì, cô vội vàng rướn người hôn lên môi anh.
Kỷ Minh Diệu không ngờ cô lại chủ động thân mật như vậy, trên khuôn mặt hiếm khi hiện lên biểu cảm ngốc nghếch, ngay lập tức bị Kỷ Tiểu Dao bắt được. Lúc này, cô mới ý thức được mình vừa làm cái gì, thầm nghĩ: thật sự là càng sống càng thụt lùi. Đồng thời lại có loại cảm giác ngọt ngào.
Sợ anh nhận ra liền ôm cổ anh, Kỷ Tiểu Dao nhẹ nhàng nói: “Về sau anh không được thân thiết với người phụ nữ khác, mặc kệ là nguyên nhân gì cũng không được. Nếu thật sự không nhịn được thì anh hãy nói cho em biết, em sẽ chủ động từ bỏ, nhất định sẽ không làm cho anh khó xử”. Nói xong, mắt chợt cay xè. Cô nghĩ cô chắc chắn đã bị người đàn ông này làm hư rồi, nếu có một ngày anh không nuông chiều mình nữa, chắc chắn cô sẽ rất đau khổ.
Đây là lần đầu tiên từ khi hai người xác định quan hệ tới nay, Kỷ Tiểu Dao chủ động yêu cầu mình, nội tâm Kỷ Minh Diệu kích động run rẩy, cố gắng kiềm chế thân thể, vững vàng ôm lấy cô gái, hôn lên tai: “Không đâu, anh sẽ không…” Chắc chắn em không biết, anh đã chờ đợi thời khắc này bao lâu, chính anh cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là thật sự vui mừng, vui mừng tới mức không biết nên biểu đạt như thế nào.
Anh không nói thêm gì nữa, nhưng Kỷ Tiểu Dao có thể cảm nhận được anh đang rất vui, sự khó chịu giữa trưa đều tan biến.
Kỷ Minh Diệu không nói gì, chỉ hôn cô, từ bên tai cho tới hai má, lại đến môi, xúc cảm mềm mại kia tựa như tâm trạng anh bây giờ. Anh thầm nghĩ phải lưu giữ loại cảm giác này thật dài thật lâu. Cảm xúc trằn trọc, dịu dàng lưu luyến, ngọt ngào từ sự gắn bó của hai người chậm rãi lan tràn, sưởi ấm cả căn phòng.
Không biết qua bao lâu, rời môi, Kỷ Tiểu Dao nhìn vẻ mặt say mê của Kỷ Minh Diệu, cũng thấy được bộ dáng thẹn thùng của mình từ trong mắt anh, lại ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào hõm vai anh. Toàn bộ đều là mùi hương thoang thoảng của anh, vẫn luôn khiến người ta an tâm như thế.
Kỷ Tiểu Dao nghĩ: có lẽ mình đã thật sự thích anh.
Gió xuân khẽ khàng lay động rèm cửa, chuông gió phát ra tiếng leng keng, hai người lẳng lặng ôm nhau, hưởng thụ thời gian tĩnh lặng ấm áp của buổi chiều. Qua một hồi lâu, không có ai nói chuyện, cánh tay đặt ở trên cổ anh dần dần buông lỏng, Kỷ Minh Diệu quay đầu nhìn, đôi mắt cô gái đã nhắm lại, lông mi yên lặng.
Hóa ra bé con của anh đang ngủ.
Nhẹ nhàng ôm người lên giường, đắp chăn cho cô, Kỷ Minh Diệu vén tóc trên trán cô, rồi cúi người hôn lên đó: “Bé con, ngủ ngon.”
Lặng yên không một tiếng động ra khỏi phòng, anh trở lại thư phòng của mình, gọi điện thoại cho một người, là người tường tận mọi tin tức – Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn mới từ chỗ cha anh lái xe về nhà, tâm trạng khá tốt, nhận được điện thoại của Kỷ Minh Diệu thì vui vẻ nghe máy: “Hi, con người bận rộn, hôm nay sao lại rảnh gọi điện thoại cho tớ thế?”
“Dao Dao bị thương, tớ ở nhà trông em ấy”.
“Tớ đã nói sao có thể nhàn rỗi như vậy chứ, hóa ra là nhờ ánh sáng của cô bé kia, ha ha. Đã lâu rồi không gặp, cô nhóc kia chắc đã trưởng thành rồi nhỉ!” Tiếng cười của cậu ta nghe rất bỉ ổi, Kỷ Minh Diệu chỉ nghe tai trái lại chuyển sang bên tai phải, làm như chưa nghe thấy gì, hỏi cậu ta một chuyện: “Cậu có biết đại tá Triển ở bộ quốc phòng không?”
“Tất nhiên biết chứ. Không phải tớ khoe khoang, ở cái thành phố X này có quan chức nào mà tớ không biết chứ. Nói đi, cậu muốn biết chuyện gì?”
“Ông ta có một cậu con trai tên Triển Phi, cậu có tin gì của cậu ta không?”
Lâm Tuấn vừa nghe liền hưng phấn, vuốt tóc mái của mình lên: “Nếu hai ngày trước cậu hỏi tớ, chắc tớ không trả lời được. Nhưng vừa khéo, tối hôm qua ở quán bar gặp được cậu ta, mang theo một đám binh tôm tướng cá trong quân khu tới uống rượu, trong lúc đó còn đánh một người, ông chủ quán bar sợ gây chuyện nên gọi tớ đến nói giúp hai câu. Mà tên nhóc kia cũng thật sự đáng đánh đòn, cho dù chưa từng nghe qua đại danh của tớ, ít nhất nói chuyện với người xa lạ thì cũng phải khách khí một chút, đằng này cậu ta không hề, nói còn chưa nói đã động thủ trước đẩy tớ ra. Người lăn lộn ở hai giới hắc bạch nhiều năm như tớ cũng không phải hạng vừa, lập tức gọi đám đàn em đệ tử…”
Cậu ta có cái tật xấu này, nếu đã buôn chuyện, nhất định sẽ con cà con kê kể lảm nhảm, Kỷ Minh Diệu không đợi cậu ta nói xong liền ngắt lời: “Cuối cùng có xử lý sạch sẽ không?”
“Tớ làm việc cậu còn không biết ư? Dù sao cũng phải có đường lui, nói mấy tay chụp ảnh bên cạnh chụp lại mấy tấm ẩu đả, tên nhóc kia không hổ là từ trong quân đội ra, đánh nhau cũng ngon phết, sắp vượt qua được xã hội đen của Hong Kong rồi!”
“Ừ, tốt lắm, tớ đã biết, bảo mấy tay chụp ảnh đó gửi ảnh tới điện thoại của tớ!” Kỷ Minh Diệu quyết đoán, cúp điện thoại.
Lâm Tuấn buồn phiền. Mình đang nói hăng say mà, cái tên này lại cúp điện thoại, đúng là qua sông đoạn cầu! Miệng mắng “fuck”, nhưng tay vẫn gửi ảnh qua cho người ta.
Kỷ Minh Diệu nhận được ảnh chụp, gọi điện thoại về công ty xác nhận một chuyến, sau đó lại gọi tới một số máy khác, người này là Tần Thiên – tổng giám đốc của tập đoàn truyền thông Quang Thịnh. Hai người nói ngắn gọn mấy câu, đạt thành hiệp định, trao đổi điều kiện.
Ngày hôm sau, trên trang nhất của báo và Internet của nhiều tòa soạn đồng loạt đăng cùng một tin tức, Quý tử của đại tá Triển của bộ quốc phòng ở thành phố X tụ tập ở quán bar khiêu khích đánh nhau, làm trọng thương một người đàn ông, hiện đang trong tình trạng nguy kịch. Một số người bị thương nhẹ, nhưng sợ đắc tội với người có quyền thế nên không dám công khai, con số cụ thể không thể thống kê được.
Buổi sáng Triển Quang Quốc vừa thấy tin tức này trên báo liền nổi giận, trước đó ông đã ưng ý một chức vị trong quân đội, đang tìm cách cho con, lại không tới lại xuất hiện một tin tức tiêu cực như vậy. Đừng nói chức vị khó có được, nếu sự việc này ầm ĩ lên, đăng báo đến đảng uỷ, gạch cho con ông một bút, tương lai của nó sẽ khó khăn.
Triển Quang Quốc tức giận đỏ bừng mặt, xông lên lầu gọi Triển Phi tối hôm qua không biết lại say rượu ở đâu từ trên giường dậy, cầm tờ báo đập thẳng lên mặt cậu: “Mày nhìn xem chuyện tốt mày làm đây này! Lúc trước đưa mày về làm cái gì hả! Là để cho mày ở thành phố X ăn chơi đàng điếm gây chuyện thị phi hả?”
Mẹ Triển nghe tiếng chạy tới, lập tức vội vàng kéo ông: “Ông làm cái gì vậy, tâm trạng con không tốt không phải ông không biết, thông cảm cho nó một chút không được hay sao!”
Nói đến đây, Triển Quang Quốc càng tức giận, trưa hôm qua Triển Phi chạy về, trước mặt sĩ quan phụ tá lớn tiếng chất vấn ông về bức thư ba năm trước. Đúng là quá mất mặt, đường đường là đàn ông nhà họ Triển, ngày nào cũng làm mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt gây tổn hại tổ chức kỷ luật, vứt hết mặt mũi họ Triển! Đẩy vợ của mình ra, chỉ vào Triển Phi ngã trên mặt đất mắng: “Mày nói đi, rốt cuộc mày muốn thế nào, nếu muốn chết thì tao cho mày chết ngay!”
Triển Phi liếc mắt nhìn lên tờ báo, ảnh chụp bên trên khá được, nhân vật rõ ràng, cậu chỉ cần nhìn thoáng qua là biết rõ chuyện gì, khó trách ông già cậu tức giận như vậy, đúng là mất mặt thật! Phá bình phá ngã cũng tốt, cậu cũng chịu đủ rồi, nói: “Vậy đánh chết con đi!”
Phá bình phá ngã (破罐子破摔): chỉ thái độ bất cần
Cái này thì tốt rồi, Triển Quang Quốc tức đến run lên, cầm kiếm gỗ treo trên tường quất lên người cậu: “Thằng nghịch tử, tao cho mày chết!”
Mẹ Triển thấy ông đánh mạnh như vậy, không lưu tình chút nào, chạy đến che trước người con bảo vệ, nước mắt lã chã: “Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng hay sao? Mỗi ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, ông cũng giết tôi luôn đi!”
Triển Quang Quốc thấy vợ mình nhào lên liền dừng lại, lồng ngực phập phồng vì tức giận: “Con hư tại mẹ! Đều là do bà che chở nó như vậy, mới khiến nó không coi ai ra gì. Bà nghĩ lại xem, từ nhỏ đến lớn nó gây ra bao nhiêu tai họa rồi!”
Hai mắt mẹ Triển rưng rưng, quỳ trên mặt đất giằng lấy kiếm gỗ trong tay chồng: “Phải, phải, đều là tại tôi. Lần này ông tha cho nó đi, chúng ta chỉ có một con trai, ông muốn đánh chết nó thật hay sao?” Thấy chồng không buông tay, bà khóc cầu xin: “Ông cho tôi chút thời gian, để tôi nói chuyện với Tiểu Phi trước, coi như tôi xin ông!”
Triển Quang Quốc thấy vợ quỳ gối trước mặt mình, cắn chặt hàm răng: “Được, tôi cho nó một cơ hội cuối cùng. Nếu vẫn không biết hối cải, tôi đánh gãy chân nó còn tốt hơn để nó ra bên ngoài làm chuyện mất mặt xấu hổ!” Dứt lời, quăng mạnh kiếm gỗ, vung tay bỏ đi.