Kỷ Tiểu Dao đúng là rất nhớ Tiểu Nhị Minh. Về đến nhà, còn chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng Tiểu Nhị Minh sủa, trong lòng vui mừng, vừa xuống xe đã chạy vào trong sân. Nhờ ánh đèn đường sáng rực, Kỷ Tiểu Dao thấy chú chó mập mạp đang dùng hai móng vuốt bám vào cổng nhìn cô vẫy vẫy đuôi, có vẻ rất kích động gọi cô ầm ĩ. Đến gần hơn, cô phát hiện con chó khi đứng lên đã cao tới eo của mình, lớn hơn một chút so với tháng trước. Thầm thở phào nhẹ nhõm: xem ra Kỷ Minh Diệu mặc dù không thích nó, nhưng cũng chăm sóc không đến nỗi nào.
Mở cửa ra, con chó liền chạy tới, hớn hở muốn nhào về phía cô, nhưng đáng thương là chưa chạy được hai bước đã bị một bàn tay hất ra xa.
“Không được lộn xộn, nằm xuống!”
Tiểu Nhị Minh rất không cam lòng, nữ chủ nhân ngày nhớ đêm mong của nó đang ở ngay trước mắt, lại liếm không được, chạm vào cũng không xong. Ấm ức giương mắt liếc nhìn nam chủ nhân một cái, thấy anh lạnh lùng nhìn mình, cuối cùng không dám có động tác gì nữa, thành thật nằm úp sấp trên mặt đất, lỗ tai cụp xuống, ánh mắt đáng thương nhìn nữ chủ nhân.
Kỷ Tiểu Dao thấy vậy thì rất buồn cười, thầm nghĩ: uổng công vừa nãy mình còn khen anh, nhìn mà xem, chắc bình thường ở nhà Kỷ Minh Diệu bắt nạt nó không ít. Đang muốn trách móc anh một hai câu thì cổng lớn chợt mở, người giúp việc thò đầu ra, thấy trong sân có tiếng động nên tò mò ra xem. Vừa thấy Kỷ Tiểu Dao thì ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng mở cửa, ân cần hỏi thăm cô: “Cô chủ đã về!”
Kỷ Tiểu Dao thấy cô giúp việc khoác áo đi ra, chợt thấy áy náy vì đã làm phiền cô ấy nghỉ ngơi, hơn nữa bắt gặp ánh mặt ngạc nhiên của cô ấy nhìn mình, cô chột dạ, ấp úng: “Vâng, cháu chỉ… quay lại một lát thôi ạ!”
Kỷ Minh Diệu nhận ra cô hơi lúng túng, đi đến nắm tay cô kéo vào trong phòng, nói với người giúp việc: “Không có việc gì, trở về nghỉ ngơi đi.”
Người giúp việc đương nhiên luôn miệng nói: “Ôi chao, vâng, cậu chủ có chuyện gì thì gọi tôi nhé!”
Mãi tới khi cổng lớn kêu ‘két’ một tiếng rồi đóng lại, Kỷ Tiểu Dao mới chậm chạp phản ứng, đêm nay cô phải ở lại chỗ này? Không nên như vậy đâu! Cô chỉ định tới đây thăm thú cưng thôi mà.
Kỷ Minh Diệu rất tự nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô thay giày, trong phòng không bật đèn tối đen, vô cùng yên tĩnh. Kỷ Tiểu Dao không nghĩ linh tinh, nhưng không biết vì sao lại không ngăn nổi trái tim mình, tim cứ đập nhanh thình thịch, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của người giúp việc, thật sự cảm thấy lúng túng. Thật ra từ sau khi cô học đại học cứ một tháng mới về một lần, mà đều về ban ngày để lấy quần áo và đồ dùng thôi, chưa khi nào ở qua đêm cả, nghĩ lại thì đây đúng là lần đầu tiên về buổi tối thế này.
Kỷ Minh Diệu cảm thấy phía sau im ắng, quay đầu thấy cô đứng yên trong bóng tối ngơ ngác, không khỏi thúc giục một tiếng: “Sao lại thất thần”.
Kỷ Tiểu Dao cúi đầu, trong bóng đêm chọc chọc ngón tay: “Em chưa nói là tối nay ở lại mà.”
Kỷ Minh Diệu không biết có nghe được hay không, bị khuôn mặt nhăn nhó của cô làm cho mất kiên nhẫn, tiến lên hai bước, vẫn ngồi như cũ, bắt lấy chân cô giúp cô cởi giày.
Kỷ Tiểu Dao bị động tác bất ngờ của anh làm cho hoảng hốt, vội lui về phía sau: “Anh làm gì vậy?”
Kỷ Minh Diệu vỗ vỗ cái chân nhỏ lộn xộn của cô hai cái: “Đổi giày cho em. Đừng ầm ĩ! Muốn đánh thức người giúp việc hay sao!”
Kỷ Tiểu Dao bất động, nhìn người đàn ông cao ngạo lạnh lùng thường ngày đang ngồi xổm trước mặt đổi giày cho mình, ánh mắt nhòe đi, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì. Nhớ kiếp trước ở trên đường gặp cảnh một người lớn ngồi xổm xuống cẩn thận buộc dây giày cho đứa bé, khi đó cô rất hâm mộ, kiếp này cô có rất nhiều thứ, tính cách cũng cởi mở hơn nhiều, không hề suy nghĩ đến những chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt đó nữa. Nhưng hôm nay thật sự có người ngồi xổm trước mặt mình làm như vậy, cô lại phát hiện giờ phút này đầu óc mình trống rỗng đến lạ.
“Anh”.
“Ừ?”
“Anh.”
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, muốn gọi anh thôi!”
Kỷ Minh Diệu đổi giày cho cô xong rồi đứng dậy, thấy cô gái vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích. Trong bóng tối nhìn không thấy biểu cảm, nhưng anh có thể tưởng tượng bộ dáng ngốc nghếch ngơ ngác kia của cô, không khỏi lộ ra chút ý cười, vỗ vỗ mông cô: “Bé ngốc, còn muốn anh phải ôm em đi sao?”
Kỷ Tiểu Dao vừa đắm chìm cho trong xúc động, bị cái đánh mông này của anh khiến cho bốc hỏa: “Lưu manh!”
Bộ dạng có sức sống này nhìn mới thoải mái, Kỷ Minh Diệu nói: “Em lên lầu tắm rửa trước đi, anh đi pha cốc sữa cho em”.
Trải qua một đoạn nhạc đệm như vậy, Kỷ Tiểu Dao đã thoải mái hơn, đây chính là nhà mình, là nơi mình đã ở nhiều năm, có cái gì mà phải hồi hộp chứ. Lên phòng mình ở trên lầu, bật đèn lên, tất cả đều gọn gàng sạch sẽ, không khác gì lúc mình còn ở đây. Nghĩ sáng mai nhất định phải cảm ơn thím giúp việc một chút, cô cầm áo ngủ đi tới nhà vệ sinh tắm rửa.
Nói thật, cô thấy ở đây vẫn thoải mái nhất, không nói tới điều kiện nhà họ Kỷ rất tốt, trong nhà còn có người giúp việc, là một người lười, tất nhiên cô không thích vận động chút nào. Mặt khác, ở nhà họ Kỷ tự do và yên tĩnh hơn so với nhà Kỷ Nghiên Lệ, không cần sợ sẽ gây ảnh hưởng đến việc thân mật của hai người kia, cũng không cần chịu sự tàn phá của tên nhóc ma quỷ kia nữa.
Kỷ Tiểu Dao thoải mái ngâm mình trong bồn tắm lớn, trong nước có pha thêm tinh dầu hoa cỏ, là vì khi thi tốt nghiệp trung học đầu óc căng thẳng, ngủ không yên nên Kỷ Minh Diệu cố ý mua cho cô, có thêm tác dụng hỗ trợ giấc ngủ. Đang buồn ngủ hết sức thì cửa bị gõ vang, sau đó có người tiến vào, cố ý bước mạnh hơn, muốn cho cô tín hiệu: anh là Kỷ Minh Diệu, anh vào đây.
Kỷ Tiểu Dao muốn ngâm mình thêm một lát, nghe bên ngoài nửa ngày không có tiếng động gì nữa, không muốn bò dậy nhưng vẫn phải mặc áo ngủ ra cửa nhìn xem. Kỷ Minh Diệu quả nhiên không đi, đang ngồi trên giường công chúa màu hồng phấn của cô xem tin tức, rõ ràng đang chờ cô. Nếu bình thường thì không có gì phải nói, nhưng mấu chốt là anh mặc áo ngủ màu lam đậm trên người, dù là đứa nhóc không hiểu chuyện cũng biết, đây là quần áo một người đàn ông mặc trước khi đi ngủ.
Kỷ Tiểu Dao cảm thán anh tắm rửa thật nhanh, đồng thời trong lòng không khỏi bồn chồn: trước khi ngủ lại chạy tới phòng cô, không đơn giản là muốn xem tin tức như vậy chứ. Đang nghĩ đâu đâu, chợt nghe Kỷ Minh Diệu nói: “Lại đây, sữa còn ấm đó, uống đi”.
Kỷ Tiểu Dao nhìn theo ngón tay anh chỉ đi đến bàn đặt cốc thủy tinh cạnh ti vi, uống hết một hơi, uống xong cốc sữa liền bĩu môi: không có mùi vị gì cả. Cô vẫn thích bỏ thêm đường.
Có vẻ nhìn ra sự bất mãn của cô, Kỷ Minh Diệu thản nhiên nói: “Em không sợ phải nhổ răng sao?”
Anh lời ít ý nhiều nói một câu, Kỷ Tiểu Dao nghe xong cũng hiểu được, trước khi ngủ ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng, lúc còn nhỏ buổi tối đi ngủ cô hay chui vào trong chăn ăn vụng kẹo một thời gian dài, nên bị sâu hai cái răng. Lúc đi bệnh viện nhổ răng, cô kêu gào khóc lóc thảm thiết, hàng xóm bị kinh động cũng chạy sang xem. Sau đó, Kỷ Minh Diệu phải giữ chặt cô, quá trình mới được hoàn tất.
Đó là chuyện từ bao giờ rồi, vậy mà người bận rộn như anh vẫn còn nhớ kỹ, Kỷ Tiểu Dao lơ đễnh dùng khăn tay lau miệng, nghe thấy tiếng trong ti vi thay đổi, giống như đổi sang một kênh tổng hợp.
Kỷ Tiểu Dao lập tức ló đầu ra nhìn, đúng là chương trình do danh hài có tiếng cô thích. Cô liền hớn hở, đang muốn tìm một chỗ ngồi xuống xem, chợt nghe Kỷ Minh Diệu mở miệng: “Lại đây!”
“Dạ?” Kỷ Tiểu Dao theo bản năng nhìn anh, thấy trên tay anh không biết từ khi nào thì xuất hiện một cái khăn bông trắng khô ráo.
“Anh lau tóc cho em” Kỷ Minh Diệu vỗ vỗ chỗ trống cạnh chân mình ý bảo cô ngồi xuống.
Trước kia cũng không phải chưa từng lau qua, Kỷ Tiểu Dao không nghi ngờ anh, vả lại còn có chương trình TV hay, liền ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh ngồi xuống. Động tác của người đàn ông rất thành thục, nhanh nhẹn mà không mất sự dịu dàng, cẩn thận giúp cô lau tóc, thỉnh thoảng còn dùng tay giúp cô mát xa da đầu một chút, cơ thể cô rất thoải mái, còn được xem chương trình của ngôi sao mình yêu thích, sung sướng không còn gì bằng.
Kỷ Tiểu Dao thả lỏng dựa vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông phía sau, đáy lòng vô cùng kiên định: nếu cuộc sống vẫn mãi như thế này thì thật tốt.
Nhưng thực đáng tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang, người đàn ông phía sau thực chất là chính là một con sói to ba đuôi, không bao lâu sau liền thay tay bằng môi. Trên ti vi, người dẫn chương trình nói một tràng dài vô cùng hài hước, khiến không khí trường quay cũng trở nên vui nhộn. Kỷ Tiểu Dao cũng cười mặt mày giãn ra, nên xem nhẹ đôi môi ấm nóng đang không ngừng dao động trên cổ mình.
Loại hành động vô cùng thân thiết đối với Kỷ Tiểu Dao mà nói là thấy nhưng không thể trách, mỗi khi hai người ở cùng một chỗ Kỷ Minh Diệu luôn đùa giỡ lưu manh, lúc đầu cô không quen nhưng dần tự nhủ xem nó như không tồn tạo là được rồi. Nhưng giả vờ thì vẫn mãi là giả vờ, hô hấp dần dần trở nên hỗn loạn đã làm bại lộ đáy lòng cô.
Môi ấn xuống da thịt còn thoảng hương thơm của tinh dầu. Kỷ Minh Diệu yêu thích không thôi, đôi môi ma sát trên làn da, đồng thời thỉnh thoảng còn dùng răng khẽ cắn một cái. Mỗi lúc như vậy, anh đều có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể cô gái khẽ run, ngẩng đầu nhìn cô, thấy ánh mắt của cô tuy chăm chú nhìn vào ti vi nhưng hai gò má lại ửng hồng bất thường, tai còn đỏ hồng như máu.
So với cảm xúc của thân thể mình, Kỷ Minh Diệu lại càng thích xem biểu cảm ẩn nhẫn này của Kỷ Tiểu Dao, anh phát hiện điều này khiến anh càng thêm hưng phấn. Thân thể hướng về phía trước một chút, càng dán sát vào cô gái, hai tay ôm cô thật chặt không chừa một khe hở, môi di chuyển lên trên, ngậm vành tai đỏ hồng kia. Đây là chỗ mẫn cảm nhất của cô.
Quả nhiên, giây tiếp theo chợt nghe thấy cô không nhịn được rên “ưm” một tiếng, cơ thể cứng lại một chút rồi lập tức mềm nhũn.
Dùng răng nanh nhẹ nhàng nhay cắn tai của cô, cô gái run rẩy, mắt ánh nước, đôi mắt mờ sương nhìn về phía anh, mềm nhẹ cầu xin tha thứ: “Ưm… Anh… Đừng làm loạn.”
Tiếng nói vừa yêu kiều lại mềm mại khiến cho người nghe run rẩy, Kỷ Minh Diệu rời tai cô, chuyển hướng về phía đôi môi đỏ mọng phát ra âm thanh mê người kia, phía trên còn lưu lại vị sữa, hương vị hơi ngọt ngào. Anh say mê không thôi. Cảm giác thiếu nữ mềm mại trong tay, không khỏi muốn càng nhiều, không biết từ lúc nào bàn tay đã luồn vào trong quần áo của cô.
Bàn tay đàn ông nóng bỏng, mang theo độ ấm dao động trên thân thể cô, chạm lên ngực của cô, vừa xoa vừa nắn, có chút ngứa có chút tức lại hơi đau. Đầu óc Kỷ Tiểu Dao hỗn loạn, cảm thấy nếu cứ như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện, cô bắt đầu xoay xoay người, ý đồ thoát khỏi loại tra tấn này của anh. Song, hiển nhiên cô không hiểu rõ phản ứng cơ thể của đàn ông, động tác như vậy sẽ chỉ làm ham muốn của anh càng thêm mãnh liệt.
Trời đất xoay chuyển, anh không kìm nổi xoay người đè lên người cô, dễ dàng áp chế chân tay cô thành hình chữ đại, hoàn toàn mở ra mặc anh hái. Nụ hôn càng trở nên kịch liệt, đôi môi chậm rãi chuyển xuống cần cổ trắng nõn ngẩng cao của thiếu nữ, lại lướt qua xương quai xanh tới bộ ngực phập phồng dồn dập của cô. Kỷ Minh Diệu dùng răng nanh cắn nút thắt của áo ngủ, cảm giác quá chậm không đủ kiên nhẫn, anh dùng tay xé rách.
Trên người chợt lạnh, nghe tiếng xé áo, Kỷ Tiểu Dao bắt đầu hoảng hốt, đầu óc nổ vang một tiếng, hơi thở gấp gáp, hai tay dùng sức đẩy anh ra: “Không được…”. Nhưng không đấu lại được với cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông, bị anh dùng một tay nắm lấy hai cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu.
“Dao Dao, bảo bối của anh, ngoan, không nên cử động.” Giọng nói khàn khàn trầm ấm của anh rất nhanh trấn an cô gái, nghe qua vô cùng gợi cảm.
Kỷ Tiểu Dao hô hấp càng dồn dập, rõ ràng cảm giác được phía dưới anh đang gắng gượng chậm rãi cọ xát bên dưới của mình. Cô làm sao có thể chịu được loại tra tấn này, trong lòng càng nóng nảy, cổ họng mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh! Em sợ! Thật sự… Dừng lại đi!”
Người đàn ông dường như không nghe được, tiếp tục làm càn.
Tim Kỷ Tiểu Dao đập như trống đánh, cô cảm giác được cái thứ kia đã chạm vào mình, sợ hãi như có mây đen trên đầu, cô rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi khóc nấc lên.
Tiếng khóc vang lên, lộ ra sự bất lực cùng sợ hãi của cô gái. Kỷ Minh Diệu không thể lờ đi được. Súng đã lên đạn lại không thể bắn, dừng lại động tác, rồi ngồi dậy khỏi người Kỷ Tiểu Dao, ôm lấy cô, thở dài: “Được rồi, đừng khóc, anh không làm là được.”