Không phải Phổ Sầm Tư không tính tới chuyện sẽ bị tổ chức tìm được.
Lúc ấy cuộc điện thoại hắn nhận được ở trong cửa hàng.
Là của Hồng Du gọi tới.
Ông bảo hắn hãy rời khỏi nơi đó, mau tìm chỗ ẩn nấp khác.
Phổ Sầm Tư từ chối.
Nếu cứ tiếp tục trốn tránh, sớm muộn tổ chức cũng sẽ dời sự chú ý sang Tứ Mộc, đó không phải là chuyện tốt.
Tứ Mộc có một thân phận không thể công bố ra ngoài.
Phổ Sầm Tư chọn đi theo đám viện trưởng, cũng coi như là cung cấp manh mối cho phía cảnh sát.
Bọn họ đã từng nghĩ tới kế hoạch này, nhưng độ nguy hiểm quá cao, nên không sử dụng.
Phổ Sầm Tư lại thấy chẳng sao hết.
Bởi vì những chuyện này không thể lựa chọn.
Nếu như trở lại một năm trước, ai đó nói với Phổ Sầm Tư rằng hắn sẽ vì một con người mà làm đến mức này, chắc chắn hắn sẽ không tin.
Có điều, quái vật nhỏ cũng không hẳn là con người.
Câu trả lời Phổ Sầm Tư cho những kẻ đó, đều là vật thí nghiệm đã chết.
Tổ chức nửa tin nửa ngờ, tin là vì Phổ Sầm Tư thật sự có thể làm được chuyện này, nghi ngờ là vì lục soát khắp căn nhà của hắn cũng không tìm được xác của vật thí nghiệm.
và đều là sinh vật bắt giữ được trên thiên thạch, rất quý hiếm.
Nên nhóm viện trưởng cực kì coi trọng hai sinh vật này.
Nếu không thì cũng không rủ lòng từ bi cho điều dưỡng cơ thể.
Đổi thành vật thí nghiệm khác, có chết mười con ở phòng thí nghiệm, đám viện trưởng cũng không thèm chớp mắt lấy một cái.
Chỉ trong những ngày vừa qua, số nhân viên nghiên cứu chết trong tay lại có thêm một.
Là người phụ trách cũ của .
Phổ Sầm Tư thờ ơ lạnh nhạt, đến phút cuối cũng chỉ nhắc nhở Quế Điền Lương vài câu.
Bọn họ hoàn toàn không biết gì về mức độ nguy hiểm của .
Tiểu Tứ Mộc khóc rất nhiều, đây là điều Phổ Sầm Tư biết được sau khi trở về.
Hắn thật sự không hiểu lắm, vì sao trong con mắt kia lại có nhiều nước mắt trong suốt long lanh đến như vậy?
Vứt bỏ thân phận nhà nghiên cứu cao cấp, hắn chỉ là một con người bình thường.
Tứ Mộc bỏ đi gông xiềng của vật thí nghiệm, cũng coi như là một con người.
Hắn và Tứ Mộc đều không thích nghĩ về những chuyện không vui trong quá khứ, điểm ấy thật giống nhau.
Chuyển đến nhà mới, mở phòng khám thú cưng, hắn phát hiện khuyết điểm của Tứ Mộc vẫn rất nghiêm trọng.
Ví dụ như em luôn dùng khuôn mặt vui vẻ nói chuyện với những con người kia.
Rõ ràng hắn chỉ dặn là không được làm tổn thương con người, chứ chưa từng nói là phải dùng nụ cười để tiếp đón.
Có mấy lần hắn đã ám chỉ với Tứ Mộc về chuyện này, Tứ Mộc lại cười nói với hắn: Vì họ mà khách hàng mà, cái này rõ ràng gọi là tận tụy với công việc, hừ, người phụ trách đúng là so đo từng tí một.
Cái cách gọi người phụ trách này, xuất phát từ miệng Tứ Mộc, luôn có một sự nũng nịu nồng đậm.
May mà Tiểu Tứ Mộc chỉ lộ dáng vẻ đáng yêu này với hắn.
Nếu Tiểu Tứ Mộc dám làm nũng với người khác, hắn nghĩ là mình sẽ không nhịn được mà lôi Tiểu Tứ Mộc về, hung hăng dạy dỗ lại một trận.
Tứ Mộc của hắn rất cố gắng làm một con người.
Ban ngày làm việc, Tứ Mộc từ sáng sớm đã đeo chiếc tạp dề màu xanh nhạt, kiểm tra tình trạng của những con thú cưng kia, chủ động nhận lấy việc mà Phổ Sầm Tư không muốn làm.
Phổ Sầm Tư không thích chạm vào mấy con thú đó.
Nhưng lại không muốn Tứ Mộc mệt mỏi như vậy.
Nên thỉnh thoảng vẫn sẽ đè xuống sự khó chịu trong lòng, tắm cho những con chó con mèo kia.
Nếu có lông chó dính vào mặt, Tứ Mộc sẽ luôn mặt mày cong cong cười hắn, hắn chỉ cần ra vẻ mất kiên nhẫn, Tứ Mộc sẽ vội vàng chạy tới ôm hắn.
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ cho rằng quãng thời gian bình yên này thật nhàm chán, nhưng giờ đã trải qua, hắn chỉ muốn một lòng một dạ chìm đắm trong đó.
Tứ Mộc có thêm mấy người bạn, mặc dù hắn không hài lòng lắm, nhưng vẫn thấy vui thay cho Tứ Mộc.
Thế nhưng, hắn đã yên tâm quá sớm.
Hắn đã quên rằng, tổ chức sẽ không bao giờ để yên cho kẻ phản bội.