Chiếc xe rẽ vào khu căn hộ Hải Long.
Khu căn hộ tư nhân cao cấp nhất thành phố Kinh Hoa.
Đông Thanh thế nào cũng không nghĩ tới, Thần thiếu nhà bọn họ thế nhưng lại một đường ôm cô gái nhỏ không an phận này lên lầu.
Đưa cho Thần thiếu rất nhiều người phụ nữ, nhưng không có một người nào, không có một người nào có thể để anh tự mình ra tay, người phụ nữ này tuyệt đối là ngoại lệ!
Đông Thanh là trợ lý bên người kiêm vệ sĩ, muốn giây phút bảo đảm an toàn cho Thần thiếu, không thể không khẽ quát Vũ Tiểu Kiều một tiếng.
"Làm càn! Biết Thần thiếu là ai không?!"
Thần thiếu, Tịch Thần Hãn, tổng tài của tập đoàn Thiên Quang, một trong tứ thiếu đứng đầu thành phố Kinh Hoa, giống như đỉnh Kim Tự Tháp, một cái dậm chân đều có thể làm cho cả thành phố Kinh Hoa thậm chí cả nước run lên, uy danh hiển hách, được xưng là "Kinh Hoa Thần thiếu".
Vũ Tiểu Kiều sớm không còn ý thức, như trước dùng bàn tay nhỏ bé nóng bỏng của mình vuốt ve khuôn ngực cứng rắn của người đàn ông.
"Thần thiếu, hay là đưa cô ấy trở về đi." Đông Thanh nói.
Tịch Thần Hãn nở nụ cười, cười đến mê hoặc chúng sinh, thanh âm lại lạnh tới tận xương tủy.
"Đông Thanh, cậu đang lo lắng cái gì?"
"Tôi..." Đông Thanh do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Cô ấy không rõ lai lịch, còn họ Vũ, tôi lo lắng vụ tai nạn xe cộ này không phải ngẫu nhiên, mà là sớm có tính toán."
Khóe môi Tịch Thần Hãn, nâng lên một chút khinh thường, u quang đáy mắt càng thêm lãnh.
"Bản thân tôi là muốn nhìn xem, một người phụ nữ, có thể làm ra vở kịch gì."
"Thần thiếu..."
Tịch Thần Hãn chỉ phất tay với Đông Thanh, Đông Thanh đành phải câm miệng.
"Còn sợ cô ta không thể làm được!"
Tịch Thần Hãn khẩu khí chắc chắn, đối với Vũ Tiểu Kiều tràn ngập khinh thường, còn đối với định lực của bản thân thì vô cùng chắc chắc.
Nhưng là anh cũng không gần nữ sắc "Kinh Hoa Thần thiếu"!
Đông Thanh cúi đầu rời khỏi phòng, làm việc quan trọng.
Vũ Tiểu Kiều cả người nóng bỏng, gắt gao bám lấy cỗ khí mát ở bên cạnh, mới có thể làm cho thân thể cực nóng của cô thoáng giảm bớt.
Nhưng mà chỗ khí mát ấy, không đủ để tiêu diệt trong ngọn lửa đang cháy hừng hực trong cơ thể cô, cô càng nhanh dựa vào trong ngực Tịch Thần Hãn, nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Tôi rất khó chịu..."
Tịch Thần Hãn đem vật nhỏ quanh thân nóng bỏng, không chút dịu dàng ném lên trên sô pha.
Anh mơ hồ có điểm hiểu được, vì sao cô gái này lại trở thành như vậy, vì sao lại có hành vi phóng đãng như vậy.
Hiện tại ở trên chợ có rất nhiều loại thuốc này, có thể làm một cô nữ sinh ngây ngô non nớt, nháy mắt trở nên nóng bỏng.
Hơn nữa lại ở một nơi như hộp đêm Kim Sa, loại thuốc này lại càng trở nên không đếm xuể.
"Muốn vụng trộm trái cấm, lại không thể làm được, A! Đê tiện!" Tịch Thần Hãn lại càng thêm khinh thường Vũ Tiểu Kiều.
Anh rót một chén rượu đỏ, im lặng ngồi ở trên sô pha đối diện, hai chân vắt chéo, sắc mặt lạnh lùng nhìn Vũ Tiểu Kiều thống khổ giãy dụa.
Anh nhưng thật ra muốn nhìn, cô gái nhỏ này đêm nay còn thể diễn vở kịch nào.
"Thật ngứa, nóng..."
"Tôi rất khó chịu..."
Vũ Tiểu Kiều ở trên sô pha không nhịn được lăn lộn, chiếc váy ướt trên người, gắt gao bọc cô, dinh dính khiến cô hận không thể xé nát, cô dùng sức xé rách cổ áo, phong cảnh trước ngực càng thêm bại lộ.
Yết hầu Tịch Thần Hãn căng thẳng, tức thì không nhịn được đứng lên.
Cô gái này...
Nếu đây là diễn thì thật là có tâm sắp đặt, như vậy cũng quá coi khinh đinh lực của Tịch Thần Hãn.
Anh một ngụm uống cạn chén rượu đỏ bằng thủy tinh, dễ chịu tỏa ra yết hầu.
Càng là người kiêu ngạo thì càng thích khiêu chiến. Càng là trò chơi nguy hiểm, càng có thể khơi mào hưng trí mãnh liệt.
Anh mỏi mắt mong chờ, nhưng là...
"Thật là khó chịu..."
"Nóng, nóng quá..."
Vũ Tiểu Kiều tiếp tục dùng sức xé rách váy trên người, đôi chân dài trắng nõn như ngọc hoàn toàn bại lộ, ở sâu trong màu hồng nhạt như ẩn như hiện, nhanh chóng bao vây lấy cặp mông mượt mà của cô.
Cả người Tịch Thần Hãn đột nhiên căng thẳng, xông lên đè lại bàn tay nhỏ bé của Vũ Tiểu Kiều, ngăn cản cô tiếp tục xé rách quần áo.
"Đủ rồi! Tỉnh lại!" Anh khẽ quát một tiếng.
Anh không muốn chạm vào một cô gái không rõ lai!
Anh là người nghiện sạch sẽ, tính đề phòng cực cao, nhỡ cô gái này không đủ sạch sẽ, hoặc là có người muốn hại anh!
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy cánh tay anh, thân thể nóng bỏng trực tiếp dựa vào.
Tịch Thần Hãn nắm lấy chai nước trên bàn, nắm lấy cằm của Vũ Tiểu Kiều rồi cường ngạnh rót hết.
"Tỉnh táo lại cho tôi!"
Vũ Tiểu Kiều bị nghẹn không nhịn được ho khan, tuy rằng khô nóng giảm bớt, nhưng nước cũng không phải thuốc giải thật sự nên cô vẫn khó chịu như trước, thân thể cũng càng ngày càng nóng.
Cô bỗng nhiên ôm lấy cổ của Tịch Thần Hãn, hai chân mềm mại trực tiếp leo lên, bám lấy khuôn ngưcj gợi cảm của anh.
Tịch Thần Hãn ngẩn ra, quanh thân nhất thời cứng lại, nơi nào đó đột nhiên to ra...
"Thật là khó chịu, giúp giúp tôi..."
Vũ Tiểu Kiều nỉ non, ở trên người anh cọ xát qua lại, mị nhãn như tơ.
Cô có một đôi con ngươi ngập nước bẩm sinh, giống như một hồ nước sâu, nhộn nhạo gợn sóng, rốt cục đánh cho anh một mảnh giáp cũng không còn.
Trong con ngươi tối tăm như mực của Tịch Thần Hãn dâng lên một ngọn lửa bất diệt, một cái xoay người, đem Vũ Tiểu Kiều đặt ở trên sô pha.
"Cô gái, nghịch lửa cần chịu trách nhiệm."