-Nè tôi có chuyện cần bàn , tui vô nha. Hắn gõ cửa không ai chả lời (người ta chưa có kéo hồn về xác mà hi hi ) tự vặn cửa bước vào
con mắt ếch nhìn nhau khá thân tình , nó cứ nhìn hắn , hắn nhìn nó . Một hồi sau
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA .Nó hét lớn nhanh chân chạy ngay vào nhà tắm khuân mặt đỏ như gấc chín
Hắn ở ngoài khuân mặt cũng đỏ không kém gì nhưng vôn dĩ lạnh lùng lên cũng điều chỉnh được cảm xúc nở nụ cười mỉm
"cạch"
-Nè anh có nhìn thấy gì không hả. Nó ngại ngùng nói
-Thấy rồi thì sao mà không thấy gì sao , dù cô có khỏa thân trước mắt tôi thì cũng chẳng làm cho tôi hứng thú đươc chút nào đâu. Hắn nhếch môi
-Anh anh . Nó đỏ bừng mặt ( nhắc nhở chớ nghĩ nó ngại ngùng) nó đang rất tức giận
-Hì cô đang mong đợi gì hơn sao , người gì đâu mà chẳng có tí hấp dẫn nào cả . Hắn nói rồi bỏ đi
-Grừ grừ grừ dám nói mình không có tí hấp dẫn nào anh hãy đợi đấy . Nó rít khỏi kẽ răng ( anh này mắt có vấn đề)
tiếng sau
Ngồi chửi rủa hắn một hồi nhưng vẫn chưa hả giận , đi lên phòng hắn
Nó không thèm gõ cửa cứ thế mà xông vào nhưng lại đúng vào cảnh hắn đang.....................thay quần (ôi tội lỗi)
-AAAAA sao cô vào mà không gõ cửa. Hắn tay cầm cái quần đang cô kéo lên
-Cứ tiếp tục đi. Nó thản nhiên ngồi lên giường nhìn hắn thản nhiên như không như truyện giữa chợ vậy
-Cái gì. Hắn há hốc miệng
-Dù anh có khỏa thân không mặc quần áo tôi cũng chả thấy chút hứng thú nữa. khoang tay nhếch môi ( a trả thù truyện khi nãy đây)
-Cô , trả thù tôi sao. Cuối cùng cũng mặc xong cái quần hắn đi lại chỗ nó
-Tôi nói sự thật , người gì mà Hấp dẫn cũng chả có một tí. Nó đang lặp lại đầy đủ dụng ý câu nói của hắn giọng điệu đểu chưa từng thấy , nụ cười đúng chất " mỉa mai"
-Cô cô. Vừa nãy là nó lắp bắp nhưng tình hình bây giờ thì đảo ngược lại hoàn toàn
-Tôi đói rồi anh xuống nấu gì cho tôi ăn đi. Nó đứng dậy đi ra khỏi phòng không quên để lại một câu
-Xem lại cơ thể đi nha cứ phẳng như ti vi Sam sung ấy nhỉ hì hì.
-Cô được lắm. Hắn tức giận rít lên
Căn phòng lấy tông màu trắng đen là chính kết hợp hoàn hảo tạo lên vẻ huyền bí của căn phòng , chiêc giưởng nằm ở giữa , ngay trên đâu giường có treo một bức ảnh của một người con gái đẹp mê hồn nhưng rất tiếc nó không được thấy
Hắn nhanh chóng chạy xuống dưới nhà , cảm giác hình như quên thứ gì đó nhưng không quan tâm phải hỏi tội nó đã
Cô gái với mái tóc dài bồng bềnh mềm mượt , khuân mặt thánh thiện thiên thần , làn da trắng như tuyết trên môi nở nụ cười hạnh phúc , trên tay cầm bó hoa hướng dương . Một vẻ đẹp trong sáng thuần khiết , chính vì khuân mặt này đã làm hắn rung động yêu say đắm , hắn có một thói quen thức dậy đều hôn lên bức tranh ấy , nụ cười ấy làm hắn say , và khi vào hay ra khỏi phòng hắn đều phải nhìn lại ngắm một hồi lâu mới ra khỏi phòng thế mà bây giờ hắn lại quên , ánh mắt cô ấy hình như thoáng nét buồn.
Nó khi thấy hắn đuổi theo liền chạy nhanh hơn ,cứ thế người đuổi người chạy hết tầng này đến tầng khác trong lòng nhân vật chính của chúng ta vui không ngớt , Khi trên khuân mặt của nó và hắn là một nụ cười thật sự không giả tạo không đóng kịch, hoàn toàn tự nhiên.
-Phù phù....phù mệt quá không chạy nữa. Sau đúng phút nó + hắn thi "chạy maratông sân nhà" thì ai cũng trong tình trạng " mô hôi tứa lưa sua"
-Hừm phù phù cô ...cô đứng lại , hix mêt quá. hắn nói không ra hơi điều hắn không ngờ là " cô vợ nhỏ " của mình lại có khả năng " điền kinh" như vậy
-Anh đó ai biểu đuổi tui làm chi bắt tui chạy như con điên mệt muốn chết à. Sau khi lấy lại hơi nó liền lộ bản chất " ông trời ta đây cũng không sợ huống chi là ông chồng quý hóa này chứ"
-Nè cô đừng có bắt trước người ta ăn không nói có nha . Hắn điên hết lên khi nó nói ngang chưa từng thấy
-Anh đó cái tên khùng chưa từng thấy. Nó đâu có vừa bốp chát lại
-Cô vừa hay phải thôi , cô dám nói tôi khùng hả cái con điên có level kia . Hắn hét lên
-ANH DÁM NÓI TÔI LÀ CON KHÙNG HẢ TÊN THẦN KINH MÁT TưNG ĐỦ KIỂU . nó quát
-TÔI NÓI VẬY THÌ ĐÃ LÀM SAO HẢ. hắn cũng hét lên có tần suất không kém nó
-Anh được lắm . Nó quét con mắt tức giận chiếu thẳng vào hắn
-Tôi được từ trước tới nay rồi bây giờ cô mới biết hả. Hắn vênh mặt
-ọt ọt ọt. Âm thanh vui tai vang lên không phải từ một phía mà là từ cả phía
Làm nó và hắn đỏ mặt xấu hổ , ai cũng chung suy nghĩ nguyền rủa cái bụng vì " kêu lúc nào không kêu lại kêu ngay vào lúc này"
-Ừm anh vào nấu cái gì đi tôi đói ồi. Nó gãi gãi đầu thẹn thụng nói
-Nè sao cô không nấu mà bắt tôi hả.hắn nói
-Anh vào nấu đi từ nhỏ tới giờ tôi không hề động hay chạm gì tới " bếp " nên làm sao mà biết nấu được . Nó thật tình giải bày
-Con gái tuổi đầu mà không biết nấu ăn tôi đang nghi ngờ không biết cô có phải con gái không nữa . rồi ngước mặt lên trời .-trời ơi vợ tôi
-Anh anh nói ngon quá thì vô nấu đi. Nó lườm một cái sắc lẻm
-Tôi có khác gì cô đâu . Hắn nói
-ANH HAY QUÁ VẬY LÊN MẶT CHửI NGƯỜI TA. Nó bực mình hét lên
-Tôi mặc kệ CÔ VÔ NẤU ĐI. Hắn quát
-ANH VÀO NẤU. nó hét lên cũng không kém
-ZA . người cùng hét lên tay dơ lên chuẩn chờ " nhào vô" thôi
..............................