-Kí ức ấy theo như tôi suy đoán là rất khủng khiếp nên tiểu thư mới ngất đi như vậy. Ông bác sĩ nói rồi chỉ vào ảnh chụp X-quang cho hắn xem
-Mất chí nhớ tại sao lại như vậy. Hắn hét lên tức giận lật đổ cái bàn ,ông bác sĩ xanh mặt sợ hãi cầu xin
-Chủ tịch tôi xin ngài cái bệnh viện bé nhỏ này là chén cơm của gia đình tôi , xin hãy rủ lòng thương. Ông bác sĩ quì xuống cầu xin hắn
Hừ một cái hắn bỏ đi , đến lúc này ông bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm
-Haiz tí nữa là chết , già rồi mà cũng không tha nữa
Hắn bước đi trên dãy hành lang của bệnh viện mang một ít cháo cho nó
Ngồi lại bên giường ngắm nhìn gương mặt thánh thiện như thiên thần , câu nói của ông bác sĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu hắn
-Mất trí nhớ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Hắn thầm nghĩ
Nhìn nó hắn chợt dáy lên một chút rung động , lại thêm một gia vị cho tình cảm của hắn dành cho nó
Bây giờ hắn đã biết chắc rằng hắn thích nó
Chưa có thể gọi là yêu vì ....................hắn đã từng yêu sâu sắc một người con gái
Nhưng cũng chỉ là sớm muộn chỉ là vấn đề thời gian
Có lẽ anh đã thích em tiểu yêu à !
Hôn nhẹ lên vầng tráng cao tinh ranh hắn bước ra khỏi phòng
Bây giờ hắn phải làm sáng tỏ
-" ba mẹ à con muốn gặp người"
-" Hàn Phong hả con , có chuyên gì vậy Tiểu Vi làm sao à"
-" Con muốn gặp người bây giờ con sẽ tới được chứ"
Nói rồi hắn phóng xe vào màn đêm tĩnh mịch