Bóng đêm ngoài cửa sổ dày đặc, bên trong phòng bệnh, ánh đèn màu cam ấm áp, một đường ấm đến đáy lòng người.
Ánh mắt Lãnh An Thần vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của Huân Huân, giống như là muốn nhìn ra cái gì, Đoan Mộc Mộc thấy anh như vậy, biết tâm tư của anh.
Đi tới, dựa vào bên cạnh anh, “Đừng nhìn, nếu muốn xác nhận còn không đơn giản? Làm giám định DNA là được.”
Hôm nay lời của bác sĩ làm cho bọn họ kích động quá nhiều, không riêng gì Lãnh An Thần, ngay cả Đoan Mộc Mộc cũng như thế, năm đó cô là bị đẩy lên thụ thai, nhưng bởi vì nửa đường sợ liền chạy trốn, nhưng Lãnh An Thần cũng bị lấy t*ng trùng, bởi vì lúc ấy cô không phối hợp, t*ng trùng liền bị đặt ở kho t*ng trùng trong bệnh viện, sau Lãnh Chấn Nghiệp lấy t*ng trùng của Lãnh An Thần đi.
“Không cần!” Không ngờ Lãnh An Thần cự tuyệt, Đoan Mộc Mộc nhìn anh, nghe thấy anh nói, “Mặc kệ bé không phải con của anh, trong lòng anh đều giống như Tiểu Đường Tâm.”
Câu trả lời này khiến Đoan Mộc Mộc không thể tin tưởng nổi, gương mặt của cô nóng lên, anh hôn tới, “Yêu ai yêu cả đường đi, em hiểu không? Anh muốn em hiểu, anh yêu chính là em, đứa bé chỉ là phụ.”
“Nhưng…” Đoan Mộc Mộc còn muốn nói điều gì, môi bị anh chặn lại.
Nụ hôn triền miên kết thúc, anh ôm lấy cô thở hổn hển nói, “Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh muốn xóa bỏ tất cả, hơn nữa anh không muốn làm cho Huân Huân bị tổn thương nữa, hôm nay em cũng thấy đấy, bác sĩ nói bé và Tiểu Đường Tâm là sinh đôi thì bé rất vui vẻ, nếu bé đã công nhận anh là cha của bé, vậy anh chính là như vậy.”
Đoan Mộc Mộc đã cảm động không nói ra lời, thật ra thì cô hiểu trong lòng Lãnh An Thần, anh đang dùng phương thức của mình bảo vệ cô và Huân Huân, nếu như làm giám định, Huân Huân thật là con của anh còn dễ nói, nếu như không phải, bị đả kích nhất vẫn là mẹ con cô, bây giờ người đàn ông này thật lòng suy tính vì bọn cô.
***
©DĐLQĐ
Nửa năm sau.
Trong bệnh viện, Đoan Mộc Mộc ngồi ở trong phòng làm việc của bác sĩ, nhìn bác sĩ mang mắt kính độ cao, lòng bàn tay cũng rịn ra mồ hôi.
Mặc dù Lãnh An Thần nói không làm giám định cha con, nhưng cô vẫn không nhịn được len lén đi làm rồi, đối với anh mà nói làm như vậy là bảo vệ cô, nhưng nếu như không cho anh một câu trả lời khẳng định, lương tâm cô sẽ lo lắng cả đời, sẽ cảm thấy thiếu anh cái gì.
“Bác sĩ, như thế nào?” Thấy bác sĩ chậm chạp không nói, trái tim Đoan Mộc Mộc cũng treo đến cổ họng rồi.
Bác sĩ đẩy gọng kính ở trên sống mũi một cái, đem báo cáo giao cho cô, rất nhiều số liệu phía trên, Đoan Mộc Mộc xem không hiểu, cũng không có ý định nhìn, trực tiếp lật tới tờ cuối cùng, trên mặt viết: Lãnh An Thần và Lãnh Huân Huân chính là cha con!
Cô có chút không tin tưởng, cho đến khi nhìn ba lần, mới ngẩng đầu hỏi bác sĩ, “Trên báo cáo nói bọn họ là cha con, có đúng hay không?”
Bác sĩ cười cười, “Nếu như hàng mẫu cô cung cấp không có vấn đề, vậy thì có thể chứng minh bọn họ là cha con.”
Nghe được câu này, Đoan Mộc Mộc thở phào một cái, nửa tháng trước dạ dày của Lãnh An Thần không thoải mái, tới bệnh viện lấy máu để thử máu kiểm tra, cô liền mượn cơ hội giữ lại mẫu máu.
Cầm báo cáo, đi ra khỏi bệnh viện, xe lái vào đường lớn, Đoan Mộc Mộc còn cảm thấy không thành thật giống như mộng.
Không ngờ một trận thụ thai nhân tạo nháo kịch năm đó, thật để cho cô cùng Lãnh An Thần có đứa bé, mặc dù Huân Huân không phải cô hoài thai mười tháng sinh ra, nhưng vẫn là kết tinh của cô và Lãnh An Thần.
Đèn đỏ phía trước sáng lên, Đoan Mộc Mộc cầm lấy báo cáo nhìn qua xem lại lần nữa, mặc dù đây chỉ là mấy tờ giấy bình thường, nhưng đối với cô mà nói ý nghĩa trên đó tuyệt đối không giống, mấy tờ giấy này đem cô cùng Lãnh An Thần, còn có hai đứa con gắn kết chặt với nhau, bọn họ là tổng thể bốn người chặt chẽ không rời.
Đèn đỏ nhanh chóng đổi, điện thoại di động của cô vang lên, Đoan Mộc Mộc đem ống nghe nhét vào trong lỗ tai, nghe giọng nam trầm thấp quen thuộc truyền đến, “Bà xã, anh xuống máy bay rồi.”
Đoan Mộc Mộc kích động vừa muốn mở miệng, lại nghe người bên kia quả nhiên lại nói, “Chẳng qua hiện tại anh không thể trở về đi, Hoàng tổng ở Hongkong tới, tối nay anh phải cùng đi ăn cơm, em và các con ngủ trước, không cần chờ anh!”
Thấy anh nói hết tất cả mà không được xía vào, lời Đoan Mộc Mộc muốn nói liền cắm ở trong cổ họng, lúc anh nói một tiếng gặp lại, hơi mất mác cúp điện thoại.
Liếc nhìn báo cáo giám định trong tay, cô chu miệng lên, một cước nhấn ga, xe chạy nhanh đi.
Đoan Mộc Mộc không biết giờ phút này Lãnh An Thần đang đứng ở trong tiệm công mỹ nghệ thủy tinh, ánh mắt chuyên chú xem xét ly thủy tinh trong tay, cẩn thận kiểm tra.
Bộ ly này là hàng đặt theo yêu cầu, phía trên in hình gia đình, anh và cô, còn có hai bảo bối, chỉ nhìn thôi, cũng làm người ta cảm thấy ấm áp.
Đỗ Vấn ở một bên cong khóe môi lên nhìn anh, không khỏi nhớ tới Lãnh An Thần bốn năm trước, ngang ngược kiêu ngạo thậm chí ương ngạnh, cao cao tại thượng không ai bì nổi, ai có thể nghĩ tới anh cũng có một mặt dịu dàng như hôm nay.
Tình yêu có ma lực như vậy, có thể để cho hai người đã từng như nước với lửa ở chung một chỗ.
“Như thế nào?” Lãnh An Thần đem cái ly đưa cho Đỗ Vấn xem.
Hai người phía trên đương nhiên hoàn mỹ không lời nào để nói, hai đứa trẻ cũng đáng yêu không thôi, Đỗ Vấn cười cười, “Vô cùng hoàn mỹ!”
Lãnh An Thần cũng ngẩn ra, trên mặt khẽ biến, nhưng ngay sau đó khôi phục bình thường, “Cậu có ý gì?”
Đỗ Vấn đi theo anh lâu như vậy, ánh mắt Lãnh An Thần đại biểu cái gì anh đều rõ ràng, mới vừa rồi mình thuận miệng nói bốn chữ, chọc trúng vị tổng tài này.
“Thật xin lỗi tổng tài, tôi không có ý tứ gì khác, tôi…” Đỗ Vấn cố gắng giải thích.
“Cô ấy đi tìm cậu?” Lãnh An Thần cắt đứt, hỏi.
Đỗ Vấn gật đầu một cái, “Đúng, cô ấy nói muốn cám ơn anh vì đầu tư vô cùng hoàn mỹ, còn nói muốn gặp anh một chút…”
Tay Lãnh An Thần nắm cái ly bỗng buộc chặt, sương lạnh thật mỏng trên mặt.
Nhìn anh như vậy, Đỗ Vấn vội vàng giải thích, “Tôi từ chối rồi, hơn nữa tôi biết rõ chuyện này nên làm như thế nào, thiếu phu nhân sẽ không biết.”
Lãnh An Thần đem cái ly giao cho nhân viên phục vụ, nhìn họ bọc lại từng món một, vẻ mặt có chút hoảng hốt, “Cô ấy biết cũng không sao, chúng tôi đã trải qua nhiều như vậy…”
Âm thanh phía sau nhỏ xuống, giống như là không nắm chắc.
Đỗ Vấn cười cười, “Vẫn nên không biết cho thỏa đáng, cô gái đều rất keo kiệt.”
Nhà họ Lãnh.
Trong phòng khách rộng rãi, Tiểu Đường Tâm đang ôm Tiểu Cát Mễ ăn kẹo quả, Huân Huân thì vừa hủy lắp ráp người máy.
Đoan Mộc Mộc dựa vào trên ghế sa lon, áo len chữ V màu lửa đỏ hấp dẫn lại quyến rũ, ánh mắt nhìn chằm chằm TV, nhìn tin tức phía trên về Lãnh An Thần.
Hai tay anh cắm ở trong túi quần, dáng vẻ tùy ý mà ưu nhã, lộ ra cơ trí cùng lạnh nhạt, không biết có phải nguyên nhân ánh đèn hay không, ngũ quan lập thể của anh ở dưới ống kính cảm giác cực kỳ mạnh, giống như là điêu khắc, một đôi tròng mắt đen xuyên thấu qua màn ảnh, nhìn sang giống như là nhìn chằm chằm cô trên ghế sa lon.
Cho dù là nhìn phỏng vấn, Đoan Mộc Mộc cũng không không giật mình, bọn họ tách ra một tuần lễ, nghĩ đến tối nay anh sẽ trở lại, máu cô không tự chủ chảy gia tốc.
Anh kết thúc phỏng vấn, mà hai con một nghiêng đầu ngủ, một ấm ức, Đoan Mộc Mộc nhìn tình huống này, vỗ vỗ Huân Huân, sau đó lấy kẹo trong miệng Tiểu Đường Tâm ra, nhẹ giọng nói, “Nên đi ngủ rồi!”
Huân Huân rất hiểu chuyện, gật đầu một cái, theo mẹ lên lầu.
Dẫn bọn trẻ đến gian phòng, cởi quần áo cho con, đứa bé ngủ rất nhanh, không cần mấy phút, liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, Đoan Mộc Mộc nhìn bọn trẻ, nhớ tới báo cáo cha con hôm nay, khóe môi giương lên nụ cười hạnh phúc.
Cửa phía sau bị đẩy ra khi nào, cô đều không có phát hiện, cho đến khi hơi thở hơi lạnh chui vào gáy, một đôi bàn tay có lực chơi ác thăm dò vào cổ áo cô…
Cô kinh hãi vừa muốn há mồm, trên môi liền nóng lên, hơi thở của người khác chui vào, hôn đến khi thân thể cô bủn rủn, té ở trong ngực của anh.
“Không phải anh nói xã giao sao? Sao sớm như vậy?”Khuôn mặt Đoan Mộc Mộc đỏ bừng, ở dưới ánh đèn đặc biệt mê người.
Lãnh An Thần cười cười, “Cố ý nói như vậy, xem em có chờ anh hay không?”
“Em mới không đợi anh… A…” Cô vừa mới nói xong, thân thể liền bị anh ôm lấy bay lên không.
“Anh làm gì thế? Mau buông em xuống…” Đoan Mộc Mộc vỗ anh, sau đó nói, “Anh cũng không nhớ con sao?”
Nghe cô nói như vậy, Lãnh An Thần mới nhớ tới cái gì, ngượng ngùng cười một tiếng, “Nhớ, nhưng nhớ em nhiều hơn.”
Một câu nói của anh giống như chất xúc tác, để cho trái tim cô nhảy loạn, mà anh đã cúi người hôn hai tiểu bảo bối.
Có lẽ là râu mép của anh dài, hai tiểu bảo bối bị anh hôn, đều không thoải mái nhăn mày lại, nhưng anh tựa như không để ý, lại hôn, mắt thấy sắp đánh thức bọn trẻ, Đoan Mộc Mộc vội vàng kéo anh, “Đừng làm rộn, đánh thức chúng anh phụ trách dỗ.”
Lãnh An Thần chau chau mày, gật đầu một cái, “Anh biết, em sợ anh đánh thức bọn trẻ, tối nay không thể cùng em sao?”
Bản lãnh bẻ cong sự thật, anh đứng thứ nhất, Đoan Mộc Mộc đấm anh một quyền, “Lưu manh!”
Anh ôm cô, mập mờ nói nhỏ, “Bà xã, chúng ta không có ở cùng nhau một tuần lễ, anh muốn hay không muốn đùa bỡn lưu manh cũng bình thường, chẳng lẽ em không muốn?”
Đoan Mộc Mộc thật sự không chịu nổi lời nói rõ ràng như vậy của anh, trừng anh, “Em không có đói khát như anh?”
“Thật?” Lãnh An Thần dùng cằm vuốt ve cổ của cô.
Cô bị anh làm ngứa ngáy, “Thật, thật…”
Lãnh An Thần mới không tin, mặc dù nói trong loại chuyện này dục vọng đàn ông vẫn mạnh hơn so với nữ, nhưng anh cũng không tin cách một tuần lễ, cô không muốn chút nào, vì vậy ôm lấy cô đè hướng trên giường lớn, âm thanh khàn khàn, “Vậy để cho anh kiểm tra một chút, xem em rốt cuộc có muốn hay không?”
Đoan Mộc Mộc bị anh đè ép, giữa hai người chỉ cách vật liệu may mặc thật mỏng, nhiệt độ của anh truyền cho cô, để cho tim cô đập nhanh hụt hơi, “Đừng làm rộn, thật là càng già càng không đứng đắn…”
“Già sao?”Anh hôn cô, từ gương mặt đến xương quai xanh, da thịt mềm nhẵn đến độ khiến anh yêu thích, “Dám nói anh già, tối nay nhất định làm cho em không thể rời giường.”
Cảm thấy tay của anh dò xét đi vào từ dưới quần áo, Đoan Mộc Mộc vội vàng bắt được, “Đừng, em có chính sự nói với anh…”
Động tác của Lãnh An Thần dừng lại, cau mày nhìn cô, “Cái gì?”
Cô vươn tay từ trên tủ bên giường cầm lấy báo cáo bệnh viện, “Anh tự nhìn!”
Lãnh An Thần hồ nghi, lật nhìn mấy tờ, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, “Không phải nói không làm sao?”
“Không làm thì em cảm thấy không an lòng, cảm giác thiếu anh cái gì đó” Tay Đoan Mộc Mộc vuốt ve mặt anh, nhớ tới thấy anh ở trong TV, tay của cô liền dọc theo mặt anh miêu tả từng cái, “Bốn người chúng ta, chính là một thể, anh nói đi?”
Nhớ tới cái ly mang tới, Lãnh An Thần thở dài, ngắt cái mũi của cô, “Coi như không làm, bốn người chúng ta cũng là một thể.”
Cái ly đặt trước mặt Đoan Mộc Mộc, nhìn ảnh gia đình phía trên, Đoan Mộc Mộc kích động khịt lỗ mũi, cuối cùng ôm lấy cổ của anh, “Ông xã, cám ơn anh!”
Thấy cô cảm động, Lãnh An Thần lại nhìn cái câu trên báo cáo ––Lãnh An Thần và Lãnh Huân Huân là cha con, sau đó hôn cô, “Cám ơn không phải chỉ dùng miệng nói, phải có hành động thực tế.”
Nhìn ánh lửa toát ra trong mắt anh, Đoan Mộc Mộc dĩ nhiên biết hành động anh muốn là cái gì?
Lông mi dài khẽ rũ xuống, đầu nâng lên, cuối cùng môi của cô in lại anh, sau đó tay nhỏ bé cởi nút áo của anh…
Đêm chia ra sau gặp lại, luôn cực kỳ ngọt ngào mà kiều diễm…
Đều nói cô gái được người đàn ông thương yêu là đẹp nhất, lời này một chút cũng không giả, Đoan Mộc Mộc đưa Huân Huân cùng Tiểu Đường Tâm, liền gặp được Lam Y Nhiên, hơn nữa bị cô ấy giáp mặt liền khen, “Ah, không phải nói chồng cô đi công tác trở lại sao, cô xem mặt đầy hoa đào, giấu cũng không che giấu được.”
Trước kia không biết, hiện tại làm quen, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện Lam Y Nhiên rất cởi mở, tính tình có chút giống bé trai.
“Cái gì chứ” Đoan Mộc Mộc bị cô ấy nhạo báng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, càng thêm xinh đẹp không gì sánh được.
“Còn không thừa nhận?Xem dâu tây lớn trên cổ cô kìa, cũng sắp vào kỷ lục Guinness thế giới rồi, không ngờ họ Lãnh càng già lượng hô hấp càng lớn” Lam Y Nhiên nói xong, Đoan Mộc Mộc liền chột dạ kéo cổ áo.
Nhìn cô che giấu như vậy, Lam Y Nhiên không nhịn được bật cười, “Trêu chọc cô, nhìn là biết chột dạ.”
Sáng sớm Đoan Mộc Mộc đã bị trêu chọc, cáu thẹn cầm túi đập tới, “Về sau còn như vậy, tôi sẽ không đi tới chỗ cô.”
Hiện tại Đoan Mộc Mộc là khách hàng VIP của Lam Y Nhiên, y phục của cô đều được Lam Y Nhiên chọn mua.
“Đừng mà!” Lam Y Nhiên kéo cô, “Hôm nay tôi có một nhóm style mới, giữ lại cho cô, buổi chiều sang đây xem nhé!”
Đoan Mộc Mộc gật đầu, hiện tại cô vì có thể xứng với người đàn ông kia, bất luận mặc quần áo ăn mặc đều có đoàn thiết kế chuyên nghiệp.
Hai giờ chiều, Đoan Mộc Mộc ngủ dậy, lái xe đi tiệm của Lam Y Nhiên, quả nhiên như cô ấy từng nói, rất nhiều style mới.
“Cái này tôi mặc như thế nào?” Đoan Mộc Mộc cầm một áo dệt kim hở cổ màu củ sen ướm thử lên người mình.
“Không tệ!” Lam Y Nhiên gật đầu.
“Còn cái này?”Đoan Mộc Mộc cầm một cái khác hỏi.
“Cũng OK!”
Nghe thấy đáp án, Đoan Mộc Mộc bĩu môi, “Tôi thấy cô đều Ok với y phục trong cửa hàng mình, cô đều sẽ không nói một câu khó coi.”
“Đó là đương nhiên, tôi hận không thể lấy sạch túi bên eo cô” Lam Y Nhiên trêu chọc.
Cửa tiệm bị đẩy ra, một bóng dáng cao gầy thanh lệ từ từ mà đến, váy dài màu hồng nhạt làm nền cho thanh xuân của cô, cả người tản mát ra khí chất mỹ lệ bức người.
Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy cô gái này kinh ngạc, hơi cười, nụ cười trên mặt Lam Y Nhiên bên người cô đã từ từ tắt.
“Đã lâu không gặp!”
Cô gái đứng ở trước mặt họ, đưa tay mảnh khảnh ra hướng về phía Lam Y Nhiên, mà phản ứng đầu tiên của Lam Y Nhiên chính là nhìn về phía Đoan Mộc Mộc.
Kinh ngạc, giống như là trên mặt Đoan Mộc Mộc dính vi khuẩn.