Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

chương 152: không thấy huân huân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có cảnh cáo của anh, hơn nữa vật nơi bụng thật mất thăng bằng chọc lên, Đoan Mộc Mộc thật không dám lộn xộn, nhưng cô thuận theo cũng là cho người khác thừa cơ lợi dụng.

Nụ hôn của anh lại rơi xuống nữa, từ gương mặt đến cái trán, rồi đến mang tai, cuối cùng là xương quai xanh, một đường đi xuống…

Không biết là sức nước quá tốt, hay là trong một ngày cô cũng mệt mỏi, giờ phút này lại mềm yếu không thôi, căn bản không thể động đậy, tay muốn đẩy anh ra cũng không làm được gì.

Nụ hôn của anh dừng ở trên xương quai xanh của cô, đầu lưỡi một sâu một cạn trêu chọc.

4 năm rồi, thân thể của cô giống như là bị bụi phủ, không phải là không có khát vọng, cũng đã làm mộng xuân, nhưng so với chân thật giờ phút này, những thứ kia cũng quá hư ảo, cô giống như là một khối kem bị phơi nắng ở dưới ánh mặt trời, đang tan ra từng chút xíu…

Lãnh An Thần gặm cắn môi dưới mềm mại, mặc dù động tác của anh vô cùng vô cùng nhẹ, nhưng vẫn để lại từng chuỗi gợn.

Anh thật dịu dàng, hình như chưa từng có, thật ra thì Đoan Mộc Mộc không biết anh dịu dàng như thế, là bởi vì anh cho là mình đang nằm mơ, bởi vì chỉ có ở trong mộng, anh có thể chân thật chạm được cô gái này.

Anh không dám dùng sức, sợ thức tỉnh mộng đẹp như vậy.

Đoan Mộc Mộc giống như là hoa bị gió mùa xuân thôi, một chút xíu nở rộ, cuối cùng đến cực hạn, những cánh hoa kia cũng bị gió thổi đi, chỉ còn lại trống không cần bị lấp đầy, loại cảm giác này để cho cô sợ, một đôi tay cô không ngừng nắm trong nước, muốn bắt được cái gì dựa vào, nhưng căn bản không bắt được, chỉ có anh…

“Lãnh An Thần…” Cô gọi anh, giọng nói đã trở nên khàn khàn.

“Anh đây” Anh đáp lại, bàn tay dọc theo đường cong của cô, dò xét người cô, sau đó bỗng dưng tiến vào.

Đột nhiên bị lấp đầy, cho dù lấp đầy cô tựa như không muốn, nhưng cô còn phát ra tiếng ưm thoải mái.

Ngón tay của anh nhanh chóng chuyển động, chọc cô chỉ có thể vịn gáy anh thật chặt, mở mắt ra nhìn cô, anh thỏa mãn lộ ra một tia mỉm cười, cô rốt cuộc chịu phụ thuộc anh!

Cảm giác này thật tốt!

Anh hôn lên môi đỏ thẫm của cô lần nữa, đầu lưỡi của anh linh hoạt chui vào trong miệng cô, cùng với cô dung hợp tại một chỗ, hạ thân càng thêm dán chặt cô, cho đến khi không nhịn được nữa, thâm thiết tiến vào.

Nước lũ khổng lồ vui vẻ bổ nhào cuốn tới, hai người đều thở thật dài, mang theo chờ đợi đã lâu, thật sâu thỏa mãn.

Giờ phút này Đoan Mộc Mộc biết mình nhất định là say, mặc dù cô không dính giọt rượu nào, nhưng trong nụ hôn của anh, trong hơi thở của anh, cô đã sớm say rồi, bằng không cô cũng sẽ không để mặc cho mình như thế.

Nhưng giờ khắc này, cô chợt cảm thấy để mặc cho cũng là một loại giải thoát.

Thân thể của bọn họ bị nước nóng ấm áp bao quanh, khi đụng nhau, cả người cô đều giống như bèo tung bay ở trên nước, nhẹ nhàng sờ không đến đáy, rồi lại không cần lo lắng sẽ rớt xuống.“Mộc Mộc… Mộc Mộc…” Anh động mỗi một cái, cũng gọi cô một tiếng, hình như xác định là cô, không phải là mộng, cũng không phải là người khác.

Cô không biết nên đáp lại anh thế nào, còn là động tình ngâm lẩm bẩm, chỉ cảm thấy đáy lòng trống vắng bốn năm nay cũng bị lấp đầy.

“Mộc Mộc, gọi anh… Gọi tên anh…” Anh thô thở gấp thì thầm ở bên tai cô.

Đoan Mộc Mộc cắn môi, mới đầu không chịu, nhưng trải qua đụng nhau cùng anh, cô rốt cuộc khẽ mở môi hồng, “Lãnh An Thần… A… An Thần…”

Động tác của anh dừng lại, tiếp càng thêm điên cuồng, là cô, không sai!

Chỉ có cô có thể đem gọi tên anh uyển chuyển mềm mại như thế, “Mộc Mộc, ôm chặt anh, ôm chặt…”

Cảnh giới tối cao, vui vẻ lại tới, anh muốn mang theo cô cùng lên đám mây.

Cô nghe lời ôm chặt anh, một giây kế tiếp, phía dưới nặng nề căng thẳng, cô thét chói tai ra tiếng, sau đó trước mắt trắng đen thay đổi liên tục, móng tay trên vai anh bấm thật sâu vào da anh.

Hơi cảm giác đau cũng không thể ngăn cản cái gì, mà nhắc nhở anh, 4 năm rồi, anh rốt cuộc lại có cô lần nữa, mặc dù quá trình này tràn đầy máu cùng nước mắt, nhưng bọn họ lại đang cùng nhau.

Thật tốt!

Từ bồn tắm đến phòng ngủ, anh cũng không biết thoả mãn muốn cô mấy lần, Đoan Mộc Mộc cuối cùng bị mệt làm cho bất tỉnh.

“Đồng ý anh, đừng xa cách, cũng không cần rời khỏi anh” Lãnh An Thần thì thầm ở bên tai cô.

Trong lúc mông lung, cô hình như thấy được nước mắt của anh, còn có dáng vẻ yếu ớt, lòng của cô chợt đau, nhìn anh như vậy, để cho cô nhớ lại đứa bé, cảm giác người mẹ chợt xông tới, cô ôm lấy đầu của anh vùi sâu vào lồng ngực mình, “Được, không rời đi!”

Cô đồng ý rồi, ở thời khắc như vậy, khi giữa bọn anh còn có rất nhiều vắt ngang thì cô đồng ý.

Người đàn ông ở bên ngoài đội trời đạp đất, nhưng vào lúc không người, tựa như đứa bé cần người thương, nếu như cô có thể làm cho anh ít khổ sở, như vậy cô nguyện ý thương yêu anh.

Chỉ cảm giác sau khi đồng ý anh, lại bị anh hung hăng xâm chiếm, nhưng đã không quan trọng, cô đồng ý cùng với anh, chính là ngầm cho phép tất cả.

Có lẽ là quá mệt mỏi, có lẽ là rốt cuộc nhanh chóng buông xuống tất cả vướng mắc, một đêm này, cô ngủ rất thoải mái, thân thể mềm nhũn, thủy chung giống như là phiêu du trên mặt nước.

Đoan Mộc Mộc tỉnh lại, toàn thân chua xót đau đớn giống như mệt rã rời, cô vừa mới động, cũng cảm giác cánh tay ngang hông căng thẳng, một tay đang lộn xộn, hình như hô hấp cũng không dám.

Anh thế nhưng lại dính sát chặt hơn, đôi môi rơi vào cột sống của cô, một khỏa một khỏa hôn đi xuống, giống như là đứa bé yêu thích liếm láp kẹo cầu.

“Đừng…” Tiếp tục như vậy, khẳng định là không được, huống chi trời đã sáng hẳn.

Cô ngăn cản cũng không khiến anh dừng lại, tay anh để ngang trên eo cô dời đi, cuối cùng cầm tiểu bạch thỏ của cô, vân vê nhào nặn.

Không phải như thế…

Cô kêu gào ở trong lòng, tuy nhiên nó không ngăn cản được động tác, chỉ vì hiện tại cô thật sự cảm thấy không cách nào đối mặt với anh.

4 năm rồi, bọn họ ở cùng một chỗ, mặc dù tối hôm qua cả người giao dung, có thể có bóng đêm che giấu, có rượu cả gan, nhưng bây giờ là ánh nắng trong sáng ban ngày, cô cảm giác tất cả lại trở về chỗ cũ.

Không cách nào đối mặt, cũng không dám đối mặt.

Cảm thấy thân thể cô bị anh vặn quá, cô lại không ngóc đầu lên được, ngón tay của anh dịu dàng rơi vào trán cô, vì cô vén sợi tóc ra rồi buông xuống dưới, sau đó giọng nói hơi khàn khàn vang lên, “Mệt không?”

Rõ ràng bao hàm hai chữ quan tâm, giờ phút này nghe cũng mập mờ, Đoan Mộc Mộc cắn môi, mặt cơ hồ vùi sâu vào trong ngực anh.

Nhìn cô ngượng ngùng như vậy, anh đột nhiên cười, “Ngay cả đứa bé cũng đều sinh cho anh rồi, còn xấu hổ như vậy?”

Nghe được hai chữ đứa bé, Đoan Mộc Mộc như bị kim châm, lại hướng nhìn ngoài cửa sổ, cô ảo não nhắm mắt lại.

Trời ạ, cô làm sao lại quên mất chuyện đứa nhỏ, làm sao lại cả đêm không có về?

Tiểu Đường Tâm còn dễ nói, nhưng Huân Huân? Nếu bé không có cô ở bên người cũng sẽ không ngủ!

Cảm thấy sắc mặt của cô biến đổi, Lãnh An Thần cũng phát hiện ra cái gì, bưng lấy mặt cô, “Thế nào?”

“ Huân Huân…” Cô mới vừa mở miệng, liền bị tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt đứt.

Lãnh An Thần kéo tốt chăn cho cô, từ mình trong quần áo xốc xếch lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn mã số phía trên, anh nghe, đầu kia truyền đến giọng nói lo lắng của Đỗ Vấn, “Tổng tài, Huân Huân không thấy!”

Trong phòng yên tĩnh, hơn nữa Đoan Mộc Mộc cách Lãnh An Thần rất gần, cô cơ hồ cũng nghe được.

Tâm, lộp bộp một tiếng, tựa như dây cung cắt đứt.

Cô làm sao mặc y phục cũng đều quên, cho đến khi ngồi lên xe, mới phát hiện ra mình cực run, không ngừng lôi người đàn ông bên cạnh, lẩm bẩm nói, “Huân Huân không bị làm sao, bé không bị làm sao.”

Mặc dù đứa bé này chung đụng cùng cô không lâu, nhưng mẫu tử liên tâm, bé đã sớm xâm nhập vào máu mủ cô.

Có lẽ là biết tiểu Huân Huân không phải con của Lãnh Chấn Nghiệp, giải trừ cực kỳ khó chịu băn khoăn, trong lòng Lãnh An Thần cũng lo lắng, nhưng đối mặt với Đoan Mộc Mộc hốt hoảng, anh chỉ có thể an ủi, “Không có việc gì, không có việc gì.”

Lãnh An Thần đem Đoan Mộc Mộc tới một căn hộ, đây là lúc anh nghe bọn họ không đi được thì đặc biệt vì họ an bài chỗ ở, bởi vì cũng không thể ở trong khách sạn, không an toàn không nói, cũng không thích hợp.

Đỗ Vấn ôm Tiểu Đường Tâm chờ ở lầu dưới, gương mặt gấp gáp còn có lo lắng, nhìn thấy Lãnh An Thần câu thứ nhất nói chưa nổi.

“Lúc nào thì không thấy Huân Huân?” Đoan Mộc Mộc mở miệng liền hỏi, “Tại sao bé biến mất?”

Giọng chất vấn có chút sắc lạnh, Tiểu Đường Tâm sợ co lại hướng ngực Đỗ Vấn, sau đó vội vàng giải thích, “Mẹ, con không có gây gổ cùng Huân Huân…”

Tối hôm qua Đỗ Vấn nhận được lệnh của Lãnh An Thần bảo anh phụ trách chăm sóc hai đứa bé, nhưng bây giờ mất một, anh từ trách không ngớt, vội vàng nói, “Thiếu phu nhân thật sự xin lỗi, là tôi không trông nom bé cẩn thận!”

Mặc dù Đoan Mộc Mộc nôn nóng không xong, nhưng không nên trách người khác, là cô không tốt, cô đồng ý trở về, nhưng không có, cô dùng móng tay bấm bấm mình, ép buộc mình trấn định lại, lại hỏi, “Lúc nào thì anh phát hiện bé không thấy?”

“Là buổi sáng hôm nay, nhưng thông qua màn hình giám sát phòng an ninh, mười hai giờ tối hôm qua Huân Huân rời đi…” Đỗ Vấn mới vừa nói xong, thân thể Đoan Mộc Mộc liền lảo đảo liền lui về phía sau một bước dài.

Quả nhiên là như vậy, Huân Huân nhất định cho là cô không cần bé nữa, mới có thể chạy ra ngoài!

Đoan Mộc Mộc ơi, mày thật đáng chết!

Cô tự trách mắng mình.

Lãnh An Thần đỡ cô, “Đừng có gấp, một đứa bé sẽ không chạy xa.”

Nói xong, anh nhìn về phía Đỗ Vấn, “Chung quanh đây tìm chưa? Bảo an ninh xem lại màn hình giám sát, nhìn xem bé đi hướng nào? Sau đó triệu tập mọi người đi bãi đỗ xe, phi trường…”

Đỗ Vấn gật đầu liên tục, Lãnh An Thần nhận lấy Tiểu Đường Tâm, sau đó ôm Đoan Mộc Mộc, an ủi, “Bé nhất định không có việc gì, nhất định sẽ không.”

“Đều tại anh, đều là anh…” Quả đấm của Đoan Mộc Mộc đập tới, từng phát từng phát rơi vào trên người anh.

Lãnh An Thần nhắm mắt lại, mặc cho cô đánh, anh cũng không nghĩ đến chuyện này, hơn nữa, tối hôm qua anh thật sự quá khổ sở mới uống rượu, về phần chuyện xảy ra khi say rượu, thuần túy là anh không có dự liệu đến.

“Bé thật đáng thương, anh đều không biết mỗi đêm bé sẽ nằm mơ, sợ… Em vừa đi ra, bé đều sợ em không trở lại, bé lo lắng nhất chính là em không cần bé… Đứa bé đáng thương hiện tại ngay cả cha ruột của mình là ai cũng không biết? Đây đều là em tạo nghiệt, là em…”

Đoan Mộc Mộc vừa khóc vừa quở trách, một tiếng một tiếng giống như chùy đầu đánh vào trong lòng Lãnh An Thần.

Truyện Chữ Hay