Tay Ương Ương đang chuẩn bị mở cửa xe, ngay lập tức động tác cứ như vậy dừng lại. Ánh nắng trong giờ ngọ làm cô có chút chói mắt. Ương Ương cúp điện thoại, nét mặt hiện rõ sự hoảng hốt kinh hoàng, tự đáy lòng cô lúc này cũng trào lên một cảm xúc khó tả, không nói được thành lời. Ương Ương khẽ thở dài một hơi.
Có phải là đời trước cô đã thiếu nợ với Trần Tấn Nhiên không?
Ương Ương lắc đầu một cái, lại một lần nữa cho xe chạy về hướng bệnh viện.
"Trần Tấn Nhiên, vậy đến tột cùng anh còn muốn như thế nào nữa?"
Ương Ương giơ một phần của tờ báo lên, đọc đến miệng đắng lưỡi khô, từ những mẩu quảng cáo trong góc tờ báo cho đến từng mẩu tin tức nhỏ giữa các bài báo, tất cả những gì in trong tờ báo, cô đều đã đọc cho anh hết cho anh nghe rồi. [email protected]dyan(lee^qu.donnn), Nhưng không biết người này đã mắc phải bệnh gì đặc biệt, nhất định nói với cô lại tiếp tục đọc lại một lần nữa, Ương Ương tức giận chỉ muốn hộc máu.
"Ương Ương, anh rất buồn chán, nhưng vì tờ báo chỉ có này một phần thôi, cho nên anh mới muốn em đọc đi đọc lại cho anh nghe."
"Tôi đi lấy Lap top đến đây cho anh đọc nhé!"
"Bác sĩ đã nói hiện tại anh không được phép sử dụng máy vi tính, có bức xạ, không tốt cho sức khỏe."
"Vậy để tôi đi nhờ hộ lý lại muagiúp cho anh vài cuốn sách để anh đọc nhé, có được hay không?"
"Bọn họ đọc không dễ nghe như em đọc đâu."
"Tôi không làm, tôi muốn về nhà." Ương Ương khẽ ho khan mấy tiếng, cổ họng của cô khô rang, bỏng rát.
Nghe thấy giọng nói của cô khàn khàn, Trần Tấn Nhiên có chút đau lòng, nhưng mà, nếu như để cô được nhàn rỗi một chút, thì cô lập tức đòi phải đi về nhà, mà anh, muốn được nhìn cô nhiều hơn một chút nữa.
"Ương Ương, em đi lấy chén nước cho anh đi."
Ương Ương thả tờ báo xuống, đi lấy nước cho anh. Cô vừa mới cho anh uống hết ly nước, còn chưa kịp đặt cái ly lên trên lên bàn, cánh tay của anh còn đang đeo băng, chợt đưa ra, kéo cô lại ôm vào trong ngực mình…
Ương Ương vừa định động đậy, Trần Tấn Nhiên lập tức rên lên một tiếng: "Đừng động đậy, bà xã, vết thương của anh bị đau…"
Ương Ương vừa bực bội lại vừa xấu hổ, nhưng cuối cùng cô cũng không dám cử động nữa. Cô biết khắp người anh đều bị thương, cú va chạm mạnh kia đã làm anh bị gãy ba cái xương sườn!
Trần Tấn Nhiên hơi cúi đầu là có thể ngửi được mùi thơm trên tóc cô. Trong lòng anh ảo não tính toán, sớm biết cái kiểu “Bá Vương ngạnh thượng cung” () kia có thể làm cô ngoan ngoãn, anh đã sớm làm như vậy rồi.
() Bá vương ngạnh thượng cung: là một câu thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông rơi cả cung, tếch thẳng về thành.
Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] âm đọc hoàn toàn giống với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà thời xưa “cưỡng gian” là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn là người “tao nhã vô biên, lịch lãm vô vàn”, đã dùng năm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” để thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
Bàn tay ôm lấy cổ của cô khẽ vuốt nhẹ một đường dọc trên cơ thể của cô. Xúc cảm ấm áp trơn mềm của làn da thịt trắng bóng như ngọccủa cô, làm cho bàn tay anh dường như không muốn rời bỏ ra.
"Ương Ương… Ương Ương."
Trần Tấn Nhiên khẽ thì thầm than thở, khẽ khàng gọi tên của cô. Trái tim của Ương Ương bị tiếng gọi của anh làm cho trở nên mềm mại.
Trên người anh còn mang theo mùi thuốc nồng đậm, Ương Ương hít sâu một cái, tròng mắt của cô không khỏi cảm thấy chua xót.
Dường như cảm thấy trên ngực mình dần dần có cảm giác lạnh lẽo truyền đến, Trần Tấn Nhiên kinh ngạc hơi nhấc người cô lên để quan sát. Vừa nhìn thấy trong tròng mắt của Ương Ương mờ mịt ngân ngấn nước mắt, lòng anh cũng cảm thấy đau xót. Anh ôm cô chặt hơn: "Bà xã, thật xin lỗi…"
"Trần Tấn Nhiên, anh đừng như vậy nữa có được hay không? Chúng ta… bây giờ đã ly hôn rồi…"
"Bà xã, anh thật sự rất hối hận, chúng ta lại hòa hợp với nhau, không bao giờ nữa còn tách ra nữa, có được hay không?"
"Tại sao, tại sao anh lại muốn hòa hợp? Ngày trước, khi mới cưới tôi chẳng phải là anh một lòng chỉ muốn ly hôn đó sao?"
Ương Ương mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn lại anh: "Có phải là hiện giờ Y Lan không nhớ đến anh nữa, cho nên anh mới lại nghĩ đến tôi, đúng không?"
Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Tấn Nhiên không nói được lời nào, mà cánh tay đang ôm Ương Ương, cũng dần dần buông lỏng ra, từng chút, từng chút một.
Mặc dù anh muốn dùng phương pháp này để ép buộc cô ở lại bên mình, nhưng mà nói cho đúng, tự đáy lòng anh quả thật vẫn còn cảm giác thấp thỏm bất an. Anh đã làm những chuyện gì, chính anh đều rất rõ ràng. Ba năm trước đây anh đã hành hạ đối xử với cô như thế nào, ba năm trước đây chuyện hai đứa bé bị chết, tất cả đều trở thành vết thương trong tim anh, khó có thể khép lại thành sẹo được. Cho nên anh càng không dám nghĩ đến cảm nhận trong lòng Ương Ương như thế nào.
Anh không dám cầu mong được cô tha thứ cho tất cả những lỗi lầm kia của mình. Thực sự anh chỉ nghĩ muốn đối xử với cô tốt hơn một chút, sau đó được ở cùng nhau, rồi từ từ sẽ quên dần tất cả những gì đã trải qua.
Nhưng mà xem ra bây giờ, tất cả cũng chỉ là sự tình nguyện đơn phương của một mình anh. Có lẽ Ương Ương đã sớm không còn thương anh nữa rồi… Nếu như cô đã không yêu anh nữa, như vậy anh còn ép buộc cô ở lại bên người anh phỏng còn có ý nghĩa gì nữa đâu!
Anh thậm chí còn nghĩ đến cái ngày cách đây ba năm, cô đã rời đi khỏi thành phố này, ngày hôm ấy, bộ dáng khi cô nói chuyện cùng với người đàn ông kia mới vui vẻ làm sao!. Nụ cười của cô lúc ấy mới tự nhiên làm sao, hình ảnh ngọt ngào an nhiên vui vẻ ngày hôm đó, anh không bao giờ có được…
Nói muốn buông tay với cô, nhưng sao anh cảm thấy khó khăn như vậy. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, cũng chỉ là sự bức bách cô, chung quy đó không phải là tâm nguyện của anh.
"Ương Ương." Chợt Trần Tấn Nhiên bày ra vẻ mặt nghiêm trang, kêu tên của cô. Anh không dám hồ đồ gọi cô là bà xã nữa. Ương Ương thoáng sửng sốt một chút, cô nhìn lại anh, nhưng vẫn không nói gì.
"Nếu như…" Trần Tấn Nhiên cảm thấy mình như đã sắp sửa không tìm thấy được giọng nói của chính mình nữa rồi. Anh hơi buông rũ ánh mắt, yên lặng nhìn cô, sau đó cố gắng nói ra một câu: "Nếu như… nếu như… em thật sự muốn rời đi, anh sẽ không ngăn cản em nữa."
Mai mắt Ương Ương chợt mở to, trở nên trợn trừng: "Anh nói cái gì vậy?"
"Nếu như em nghĩ muốn đi, không còn muốn phải nhìn thấy anh nữa, không muốn anh cứ quấn quít lấy em không buông, thì bây giờ em có thể rời đi! Vết thương của anh đã không còn nguy hiểm nữa rồi."
Trần Tấn Nhiên nói một hơi hết trọn câu nói. Sau khi nói xong, anh cũng không dám nhìn lại gương mặt của Ương Ương nữa. Anh không biết cô sẽ có biểu cảm như thế nào! Có lẽ là cô sẽ vui vẻ, buông tay với cô, có lẽ, anh sẽ có một chút xíu không đành lòng?
Ương Ương im lặng đứng ở nơi đó một lát. Lát sau, cô lại liếc mắt nhìn sang Trần Tấn Nhiên. Tựa như là anh rất khó chịu, hàng lông mày xinh đẹp cũng nhíu lại thật chặt, mí mắt của anh dường như có chút run rẩy, nhưng mà anh lại không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô.
Từ trong tim của Ương Ương chợt bốc lên sự chua xót không sao nói ra được. Không hiểu tại sao hai người bọn họ lại đi tới mức độ như vậy.
Người làm tổn thương con người của cô chính là anh. Hiện tại anh bày ra cái vẻ mặt người làm sai chính là anh thế kia! Người nói muốn ly hôn chính là anh, nói muốn phục hôn cũng vẫn là anh. Đến bây giờ người nói cô có rời đi như vậy, cũng vẫn là anh. Vậy đến tột cùng anh nghĩ muốn như thế nào?
Ương Ương chỉ cảm thấy bản thân bị áp bức và bị sỉ nhục không nói ra được. Cô cực nhọc ngày đêm, chăm sóc anh lâu như vậy, đến hiện tại anh đã tỉnh, không có di chứng gì để lại, cũng không bị biến thành tàn phế, vì thế, hiện tại cô lại biến thành một người thừa, bị anh thay đổi cách nói muốn đuổi cô đi như thế! Trần Tấn Nhiên, anh vẫn còn có thể tiếp tục vô sỉ đến như vậy sao?
Ương Ương tức giận đến mức người run cầm cập. Cô cố gắng hít sâu một hơi, sau đó đưa tay vớ lấy cái túi, cũng không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, xoay người lập tức đi ra khỏi phòng bệnh.
Trần Tấn Nhiên kinh ngạc ngó theo bóng lưng của cô. Nơi sâu thẳm trong tròng mắt ánh sáng cứ từng chút từng chút mờ dần đi. Rầm một cái, cánh cửa phòng bị đóng mạnh, vang lên một tiếng chát chúa. Cô, đã đi thật rồi.
Anh chán nản ngồi một mình ở trên giường. Cô bỏ đi, ngay đến một câu nói cô cũng không thèm nói, bỏ đi không chút do dự! Xem ra, cô thực sự đã sớm mong đợi đến một ngày như thế này, đã đến lúc cô không thể chờ đợi được nữa.
Trần Tấn Nhiên mêt mỏi nhắm mắt lại. Trước mắt anh là một màn tối đen, dường như, màu đen hắc ám kia đã bao trùm lên khắp nơi, từ đây trời đất sẽ không bao giờ còn thấy ánh sáng nữa.
Thôi quên đi, nếu như trong lòng cô đã nghĩ như vậy, anh cũng chỉ biết tôn trọng quyết định của cô. Chỉ là, anh hi vọng, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ gặp phải một người đàn ông nào giống như anh nữa. Anh cũng hi vọng, người chồng sau này của cô, sẽ thương cô, yêu cô! Hơn nữa, người ấy sẽ không quan tâm đến việc cô đã từng có một cuộc hôn nhân, đã từng có một đứa bé.