Còn ai nhớ truyện này hông?
Chương : Không Thể Giở Trò
Vừa nói hắn vừa dùng nắm đấm đấm liên tục xuống đất, đôi mắt như khóc ra máu…nó chứa đầy oán hận không thể hóa giải.
Lâm Phong tiến lại gần hắn, môi nhẹ nhàng nhếch lên, anh hỏi
-Cậu biết tại sao tôi luôn thắng cậu hay không?
Hắn ngước lên, nhìn anh với ánh mắt như không còn gì để mất nói
-Ha, đương nhiên muốn! Trước đó điều tôi muốn nhất là giết anh, nhưng nhìn lại xem…bao nhiêu lần tôi cũng sẽ thua thôi, vậy thì cũng không cần biết nữa
Dứt lời hắn từ từ đứng dậy, oán hận thì vẫn còn nhưng hắn cũng đã chán ngấy với việc giết người trả thù mà không có kết quả này nữa rồi, đã thế còn đem họa vào thân, thà ở nhà sống một cuộc sống hạnh phúc cùng vợ và hai đứa con thì có phải sẽ tốt hơn không.
Lâm Phong nhìn hắn, nói
-Vậy tôi cũng không cần nói nữa! Tôi cũng biết cậu cũng không muốn trả thù, nhưng cậu nghĩ những gì vừa nãy cậu làm với vợ tôi thì không chắc được đâu.
Nói đến đây hắn mới nhận ra vừa nãy đã sơ ý khứa lên cổ Nhược Thần một vệt dài, nhưng may mắn nó chỉ là vết thương nhẹ nhưng đối với Lâm Phong mà nói nó cũng như khứa lên trái tim của hắn vậy
-Rồi anh làm gì tôi! Khứa cũng khứa rồi, không lẽ khứa thêm phát nữa
Mặc dù cả hai đang là kẻ thù với nhau nhưng cách nói chuyện của cả hai cũng chả khác gì bạn bình thường, càng nói càng nhờn.
Nhưng nhờn nhiều nhất cũng chỉ có hắn
-Tôi cũng không muốn thêm nhiều chuyện với cậu! Chuyện này tôi cũng không muốn làm to, nên đừng có dại xuất hiện trước mặt cô ấy thêm lần nào nữa, nếu không người chịu không ai khác ngoài người vợ và hai đứa con của cậu đâu!
Xong việc Lâm Phong bỏ mặc hắn ở lại mà quay lưng đi, trước đó không quên ra hiệu cho Tuấn Dương thu xếp nốt những chuyện còn lại cho gọn gang và thật sạch sẽ.
_________
Lúc này Nhược Thần cũng đã bắt xe đi đến Lâm Gia.
Đúng là từ đầu cô không có mất trí nhớ, nhưng làm vậy cũng chỉ vì muốn tìm ra bằng chứng xác thực nhất chứng minh người đứng đằng sau không ai khác là người chị em song sinh của cô Lâm Nhược Vân.
Đứng trước cửa nhà của mình, Nhược Thần dường như có cảm giác sợ sệt gì đó mà không dám bước vào, cô đứng một lúc lâu rồi tự nhủ với bản thân nhất định phải trả lại cho cô ta đúng cái giá mà cô ta phải trả cho những chuyện cô ta đã gây ra.
Vừa lúc Nhược Thần bước vào thì Lâm Nhược Vân bước ra, vẻ mặt của cô ta đối mặt với Nhược Thần có chút hoảng loạng, hai tay cử động loạn xạ vì ánh mắt lúc này của cô nhìn cô ta thực sự chứa rất nhiều sát khí
Bằng giọng nói đầy sự bất ngờ cũng xen lẫn sự tức tối, cô ta hỏi cô
-M.
.
Mày! Mày vẫn chưa chết sao?
Nhìn biểu cảm của cô ta, Nhược Thần cũng không nhịn được
-Sao? Nhìn thấy tôi vẫn bình an vô sự chắc trong lòng chị đang tức lắm nhỉ?
Bỗng lúc này Lâm Phong xuất hiện đằng sau lưng Nhược Thần, cô ta thấy vậy liền ngay lập tức chạy đến nắm tay cô nhẹ nhàng nói một cách miễn cưỡng
-Em bình an là chị vui lắm rồi chứ sao lại có chuyện em như này chị lại tức được cơ chứ? Đúng không ?
Da gà trên người Nhược Thần nổi hết lên vì sự ghê tởm này thực sự đến người bên cạnh nghe thôi cũng không chịu được rồi.
Nhược Thần hất bàn tay giơ bẩn ấy ra rồi nói
-Tôi biết chị đang nghĩ gì, đừng hòng giở trò thêm với tôi nữa!
HẾT CHƯƠNG RỒI NHA CÁC BẠN!
CHƯƠNG SẼ ĐƯỢC CẬP NHẬT SỚM NHẤT NHÉ! HẸN GẶP LẠI