Chương : Giao Lại
( Mình đang muốn thử viết một bộ trọng sinh trả thù không biết các bạn có thích không? Nhưng mình sẽ cố gắng để truyện hay nhất có thể..
)
Khi Tuấn Dương tỉnh lại thì Tư An đã đi được một đoạn rồi, cậu biết mình sẽ sắp phải đối mặt với cơn thịnh nộ còn ghê hơn vừa nãy nên anh dùng con xe riêng của mình đuổi theo xe của Tư An, theo được đến đoạn đó thì cũng bị cô ấy phát hiện, Tư An liền đẩy nhanh tốc độ của xe nhanh nhất có thể nhưng chiếc xe cô đang ngồi bỗng dưng dừng lại, kiểu này ăn chắc xe đã hỏng, cô liền mở cửa xe ra rồi chạy, nhưng trước đó cô dùng sức lực của mình để chiếc xe đã hỏng đó chặn đứng đường làm cho Tuấn Dương không thể đi qua, anh cứ đứng đấy nhìn chiếc xe rồi lại dùng tay đập vào đầu.
Lúc này Lâm Phong cũng đến được nơi mà tên trợ lí đưa, lúc đến may sao tên trợ lí kia vẫn giữ được Triết Thành và cô đến bây giờ, hắn nhìn họ rồi nói :
- Được rồi! Giờ là lúc chúng ta nên cạnh tranh công bằng.
Triết Thành nghe thấy nhưng anh không cam tâm, rõ ràng là anh đến trước, rõ ràng cô ấy phải là của anh, không có ai được giành… nhất là hắn!
Cứ như vậy anh ôm cô đi, hắn thấy liền giơ khẩu súng lên, Triết Thành nhìn thấy nhưng bằng giọng khinh bỉ vầ thách thức anh nói
- Bắn đi! Tôi thách cậu đó.
Cậu cũng biết gia tộc của cậu lúc này không được động chạm đến tôi rồi đó.
Bằng….
Coi như câu nói của Triết Thành như không, hắn vẫn cứ dùng khẩu súng trên tay mà bắn thẳng vào hai chân của anh, Triết Thành cứ thế khụy xuống đất, cơ thể của cô cũng suýt nữa bị rơi khỏi đôi tay của anh, cũng lúc đó mắt của Nhược Thần cũng dần dần như mở được ra nhưng đầu cô đang rất đau…thật sự không thể hình dung lúc này ra sao nữa…
- Anh đừng quên, gia tộc mà tôi đặt chân sai là Tư Gia chứ không phải Triết Gia.
Cũng nên nhớ gia tộc cậu còn cách mấy bước nữa mới có thể đối đầu với gia tộc của tôi.
Nghe đến đây Triết Thành không dám nói thêm lời nào nhưng chỉ cần anh còn sống thì không ai có thể làm hại cô ấy, không ai có thể cướp cô ấy từ anh…
Chuẩn bị xong Triết Thành quay người lại nhìn Lâm Phong, anh biết anh của hiện tại cũng chỉ mạnh hơn xưa có một chút, dù thế nào cũng không thể đấu lại với hắn…chỉ còn cách giao cô ấy lại cho hắn nhưng thật sự anh không nỡ…mười mấy năm rồi, cướp lại được nhưng cuối cùng lại phải trả lại thật sự khiến anh cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Quyết định cuối cùng anh vẫn phải giao lại cô ấy cho hắn, còn một chút giây phút cuối cùng anh được nhìn thấy cô, điều này làm anh cảm thấy hối hận vì không đến sớm hơn, anh nhìn Nhược Thần rất lâu,
- Tôi giao cô ấy lại cho anh nhưng anh nhất định phải đảm bảo với tôi rằng cô ấy không được xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì kể cả có phải bất chấp tính mạng của cả gia tộc tôi cũng không tha cho anh.
Hắn nhìn anh rồi gật đầu, tiến lại gần Triết Thành, cúi người xuống rồi nhẹ nhành ôm Nhược Thần khỏi người anh...!Cảm giác mất mát này mấy ai hiểu được chứ? Biết là cảm giác đấy rất đau nhưng nó còn đau hơn tưởng tượng, đau đến mức mà bây giờ không hề cảm nhận được cơn đau đó nó như nào nữa rồi...!Từng giây phút cô rời khỏi hai bàn tay anh là giây phút mà Triết Thành coi như đây sẽ là lần cuối cùng anh phải từ bỏ cô, cũng là lần cuối cùng anh tự hứa với bản thân nhất định phải cướp lại cô ấy trong cuộc đời này.
HẾT CHƯƠNG RỒI NHA CÁC BẠN! DO CHƯƠNG HÔM NAY HƠI NGẮN VÌ MÌNH HƠI BẬN NHƯNG SẼ CỐ GẮNG RA SỚM NHẤT NHÉ
CHƯƠNG SẼ ĐƯỢC CẬP NHẬT VÀO NGÀY MAI! MONG CÁC BẠN ĐỌC VÀ ỦNG HỘ Ạ