Chương : Sự Thất Vọng Tột Cùng
Triết Thành thấy mình như trò đùa nên chuẩn bị một màn bột mì tung tóe tặng cô nhưng không may Tư An lại biết trước nên lúc anh định chào đón cô thì bị cô đẩy sang khiến chân anh chạm vào sợi dây, thùng bột mì từ trên cũng đổ ụp xuống người anh.
Bột mì rơi vào mắt khiến Tuấn Dương bị mất thăng bằng mà cơ thể cứ lung rồi bị va vào Tư An khiến cả hai cùng ngã xuống đất giữa đống bột dưới sàn.
Môi chạm môi, mặt đối mặt khiến cả hai cứ như vậy nhìn nhau mãi đến lúc Lâm Phong trở về.
Hắn mở cửa ra thì thấy nhà mình không khác gì một bãi chiến trường, hắn liền tức giận bỏ hết đồ xuống rồi định lên phòng nhưng Tuấn Dương bỗng đạp trúng thùng bột khiến nó phát ra tiếng hắn cũng từ đó rồi đi xuống.
Nhìn cảnh trước mắt mà hắn càng tức giận hơn bao giờ hết, vợ hắn còn chưa tán đổ mà thằng bạn lại tán được cô bạn thân của vợ…lại còn làm cái việc đáng xấu hổ đấy trong nhà hắn thì còn gì ngoài coi thường hắn chứ?
- T_U_Ấ_N_D_Ư_Ơ_N_G!! Mày…dám làm chuyện đó ở đây?? Vậy thì mày chết chắc rồi! – vừa nói Lâm Phong vừa cầm theo cây chổi lên tay
Hắn vừa nói xong thì một cơn thịnh nộ bay đến nơi với Tuấn Dương, chết thì đúng là không chết được… chỉ là vừa đứng dậy sát khí bừng bừng sau lưng hai người đã được biểu hiện rõ qua làn mây đen bao trùm xung quanh, Tuấn Dương bật dậy trong hoàn cảnh không chê trách vào đâu được…
Tư An xấu hổ tát vào mặt Tuấn Dương rồi chạy đi, để lại anh bơ vơ một mình cùng đám sát khí càng ngày càng dày đặc.
- L..Lâm Phong!! Có gì từ từ nói, đây chỉ là hiểu lầm thôi.
Lâm Phong hoàn toàn coi như những lời nói đó chỉ là gió thỏi ngang tai nên cứ tiếp tục cầm cây chổi quen thuộc đưa Tuấn Dương đi vòng quanh thế giới nhưng cậu ấy đâu có thích..ngược lại còn sợ nữa .
- Tôi bảo cậu trông chừng cô ta thì cậu lại tán luôn!! Nếu nhỡ tôi bảo cậu trông vợ tôi thì chắc cũng tán luôn nhỉ? Này thì đào hoa, này thì chọc giận tôi này….
Hắn cầm chổi đánh từng nhát vào người Tuấn Dương, cậu ấy vừa chạy vừa la hét cầu cứu, nghe thấy Tư An từ trong phòng đi ra… nhìn thấy cảnh tượng đấy bỗng cười khì lên, mặt cũng đỏ hơn lúc trước, biết mặt đỏ hơn nên cô ấy dùng hai tay che lại rồi trốn lui chốn lủi vào phòng.
Ở dưới thì hắn vẫn dùng chiếc chổi kia để đưa cậu đi chơi..
……………………
Nếu ở bên này vui vẻ thì chắc hẳn bên kia lại trái ngược với bên này….
Nhược Thần vì mắc trúng bẫy của hắn mà mất niềm tin vào Triết Thành…
Triết Thành chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ dẫn đến việc này mới xảy ra…
Nhưng có điều, chắc chắn Lâm Phong phải kỹ càng đến mức đoán được ra rằng Triết Thành đã quên rằng cô sợ độ cao nên mới bố trí ra được cạm bẫy dù đơn giản nhưng một khi mắc vào lại như ngàn cân treo sợi tóc vậy.
Nếu Triết Thành vẫn còn nhớ thì cũng đâu đến nỗi sự việc lại sảy ra như này, cũng đâu đến mức lòng tin bền chặt chỉ vì hiểu lầm nhỏ mà đứt quãng.
Nhược Thần cầm đôi giày trên tay, nước mắt cô cũng không còn chảy nữa, giống như lần trước… nỗi đau của cô đã được dồn hết vào trái tim, nhưng… nó vỡ mất rồi! Lần này cô thay máu bằng nước mắt, mỗi một giọt máu chảy xuống cũng như cuộc đời cô cứ mỗi một ngày, rồi một ngày nữa…đến khi nào hết nó sẽ tự động ngừng…Vết thương trên người cô một ngày càng nhiều, máu chảy cũng nhiều thêm, Triết Thành đi sau muốn xin lỗi nhưng anh không dám nói, nói ra anh sợ bản thân sẽ bị cô xem thường, bị cô bỏ qua, bị cô từ chối nhưng đâu ai biết rằng, nếu anh nói ngay từ đầu thì có phải nỗi đau này còn được giảm một nửa,…không! Dù thế nào Triết Thành cũng không nói khiến cô cảm thấy thất vọng về anh.
HẾT CHƯƠNG RỒI NHA CÁC BẠN!! CÀNG NGÀY CÀNG SA SÚT RỒI HUHU!!
CHƯƠNG SẼ ĐƯỢC CẬP NHẬT VÀO TRƯA MAI NHA!! MONG CÁC BẠN SẼ ĐỌC VÀ TIẾP THÊM ĐỘNG LỰC CHO MÌNH...THANKYOU.