Cứ theo lẽ thường, Đồng Lôi vừa chuẩn bị bữa ăn tối ở phòng bếp vừa chờ Lục Tử Hiên trở lại.
"Brừm ——" Chỉ nghe được tiếng động cơ xe hơi, cô chưa kịp phản ứng, Lục Tử Hiên đã trực tiếp kéo cô ra cửa, xe thể thao thật nhanh lao vụt trên đường phố rộng rãi.
Đồng Lôi cau mày, tất cả hình như xảy ra quá nhanh, cho đến khi xe dừng lại ở sân bay cô còn chưa kịp phản ứng.
Bởi vì là ban đêm, sân bay không có nhiều người lắm, có vẻ trống rỗng.
"Tử Hiên. . . . . ." Trác Nhiên cười khanh khách ôm Lục Tử Hiên một cái, sau đó kín đáo đưa cho anh hai tờ vé máy bay và hộ chiếu, vừa cười vừa nháy mắt với Lục Tử Hiên mấy cái, vỗ vỗ bờ vai của anh: "Bên kia tớ đã sắp xếp xong xuôi, hi vọng lần này cậu có thể thành công."
"Các người đang nói cái gì?" Mặc dù Đồng Lôi nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Nhưng cảm giác giữa bọn họ có âm mưu gì đó, hơn nữa âm mưu đó còn có quan hệ với bản thân mình.
Lục Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, khoác vai của cô, chậm rãi nói với cô: "Có một số việc, anh cảm thấy không thể không nói được." Nếu chuyện đã như vậy, vậy thì thản nhiên tiếp nhận.
Đồng Lôi sững sờ, hôm nay Lục Tử Hiên rất không bình thường, ánh mắt đột nhiên sáng lên, chẳng lẽ anh đã nghĩ ra được?
"Chuyện gì?" Sắc mặt Đồng Lôi trắng bệch, mặc dù sợ lời anh nói ra sẽ không phải điều mình muốn, nhưng cô vẫn muốn biết.Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, Lục Tử Hiên đau lòng, cô cũng không kiên cường như trong tưởng tượng vậy, cô cũng sẽ sợ, bàn tay lau gò má của cô, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên, một hồi âm thanh thân mật tràn đầy lỗ tai.
"Tử Hiên ——"
Kinh ngạc quay mặt sang, một người cao gầy, một cô gái diện mạo xinh đẹp cười khanh khách đi tới, thậm chí trực tiếp bỏ quên sự tồn tại của người khác, tiến vào trong ngực Lục Tử Hiên.
"Tiểu Mạt ——" Giọng nói đầy từ tính vang lên, trong lòng Đồng Lôi ngẩn ra, cô có thể thấy rất rõ sự dịu dàng trong mắt anh mà cô chưa từng thấy qua.
"Tử Hiên, em rất nhớ anh!" Âm thanh mảnh mai quyến rũ làm trái tim Đồng Lôi đau nhói.
Dưới chân lảo đảo ngã xuống, không thể tưởng tượng nổi nhìn đôi bích nhân đang ôm nhau trước mặt, tim giống như bị xé toạt ra.
"Tiểu Mạt, rốt cuộc em đã về rồi, anh thật lo lắng." Không biết là thói quen hay là yêu, Lục Tử Hiên rất tự nhiên nói ra đoạn văn này, tựa như mỗi ngày trước kia đều đã luyện tập .
Nước mắt Đồng Lôi không chịu thua kém chảy xuống, nếu là oanh oanh yến yến* trước kia, có lẽ cô có thể hợp tình hợp lý mà đẩy bọn họ đi, nhưng cô ấy không giống vậy, cô ấy là Tô Mạt.
*oanh oanh yến yến: các cô gái vây quanh Lục Tử Hiên
Thì ra cuối cùng là mình vọng tưởng rồi, Đồng Lôi dùng sức lắc đầu, tại sao? Lục Tử Hiên tại sao? Tại sao anh phải nhục nhã em như vậy, hoặc là nói từ đầu chí cuối anh đều nhục nhã em, tựa như những gì cô gái kia nói trong bữa tiệc lần trước, người anh yêu chỉ có Tô Mạt, em chỉ là một công cụ giả trí lúc anh buồn chán.
"Không phải lo lắng, không phải em đã trở về rồi sao?" Tô Mạt kéo cánh tay của anh làm nũng, cô mặc kệ đây là nơi nào, trong lòng Lục Tử Hiên chỉ có một mình cô, những vấn đề khác rất dễ giải quyết.
Lục Tử Hiên, đây chính là sự lựa chọn của anh, mình giống như một chú hề, mọi thứ hạnh phúc đều là giả.
Bước chân từng bước từng bước lui về phía sau, cô biết nơi đó căn bản không có đất cho cô đặt chân, từ đầu tới cuối cô chỉ là đối tượng bị người cười nhạo, kể từ khi Tô Mạt xuất hiện, mọi ánh mắt của Lục Tử Hiên đều tập trung trên người của cô ấy.
Đồng Lôi, lần này ngươi nên hết hi vọng rồi.
"Tử Hiên, em nghe nói anh kết hôn, là thật sao?" Ôn tồn trong chốc lát, Tô Mạt đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi anh, trong mắt phiếm nước mắt, có khuynh hướng nếu anh gật đầu thì sẽ khóc.
Thân thể Lục Tử Hiên cứng đờ, theo bản năng quay đầu lại, bóng dáng vốn nên đứng ở phía sau mình đã biến mất rồi, tim bỗng nhiên bóp chặt, không nói chuyện liền đẩy Tô Mạt ra.
Tô Mạt không ngờ sẽ bị anh đẩy ra, thấy anh giống như đang tìm cái gì, lông mày nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhướng lên: "Tử Hiên, sao vậy? Anh tìm cái gì ở đây?"
Không phải cô ấy đều thấy được chứ?
Tô Mạt căn bản không có nghĩ đến sẽ gặp được Lục Tử Hiên ở sân bay, nhưng hình như là ông trời ưu ái cô, mới xuống máy bay, liền gặp được người đàn ông ưu tú này, cho nên cái gì cô cũng không nhớ, liền trực tiếp nhào tới trong ngực của anh, trong lòng cô cho là anh chắc chắn sẽ không ngại, bởi vì bọn họ đã từng yêu nhau như thế, cho nên cô căn bản không có nhìn thấy sự tồn tại của Đồng Lôi.
"Tiểu Mạt, bây giờ anh còn có chuyện nên đi trước." Nói với Tô Mạt một tiếng, sau đó vội vã chạy ra ngoài, anh sợ cô hiểu lầm cái gì?
Tô Mạt kêu mấy tiếng, anh cũng không quay đầu lại, cô giận đến dậm chân, cô rõ ràng cảm thấy, Lục Tử Hiên đã thay đổi, nếu là trước kia, đã trễ thế này, anh nhất định sẽ đưa cô về nhà, nhưng hôm nay anh lại bỏ mình ở nơi này.
Lục Tử Hiên sải bước bước ra, nhưng cửa sân bay trống rỗng chẳng có cái gì cả.
"Lôi Lôi. . . . . ." Ở trong lòng vô lực hô to, cô nhất định đã hiểu lầm, chuyện ngày hôm nay làm sao sẽ biến thành như vậy, anh không nghĩ tới, hơi sức cả người liền giống như bị hút hết, thân thể xụi lơ.
Cô có thể đã về nhà hay không, con ngươi căng thẳng, lập tức nhảy lên xe thể thao, dưới chân hung hăng đạp chân ga, đồng thời một tay móc điện thoại ra, đè xuống một chuỗi số quen thuộc.
Nhưng trong điện thoại đều là thông báo tắt máy, làm anh vô cùng phiền não, tim giống như rơi vào địa ngục.