Không khí trên bàn ăn có cái gì không đúng, rất đè nén.
Đồng Lôi nhất thời hoảng hốt, giống như lại trở về trước kia, thời điểm mới vừa kết hôn, tối hôm qua bọn họ còn chia phòng ngủ, quả thật giữa bọn họ cần suy nghĩ thật kỹ một lần.
Lý Cẩm thỉnh thoảng liếc mắt, giờ phút này ngồi cùng hai vợ chồng nhỏ, có chút biểu lộ khác thường, ngẩng đầu nhìn mẹ Ngô đứng bên cạnh, hiển nhiên bà cũng phát hiện không khí khác thường.
Mẹ Ngô sáng tỏ, khóe miệng lộ ra mỉm cười thản nhiên, nói với hai người bọn họ: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão gia hi vọng phu nhân có thể mau trở về, cho nên hôm nay chúng ta muốn đi."
"Hôm nay?" Lục Tử Hiên hiển nhiên rất kinh ngạc, xấu hổ nhớ tới mẹ tới nơi này cũng một thời gian dài rồi.
"Sao lại đột nhiên như vậy?" Lục Tử Hiên vừa uống sữa tươi vừa nghi ngờ hỏi, sao lúc trước không nghe nói, không phải mẹ ở đây rất tốt sao, thế nào nói đi thì đi!
Lý Cẩm cũng là nụ cười nhạt nhòa, giọng ôn hòa vang lên trên không trung: "Mẹ tới đây đã một thời gian dài, tối hôm qua ba con hi vọng mẹ có thể mau trở về, ông ấy nói ở nhà một mình không thú vị, Minh Hạo đi làm không ai ở cùng ông ấy." Thật ra thì bà cũng muốn để lại không gian riêng cho con trai mình và con dâu chung sống .
Mặt Đồng Lôi lộ vẻ mỉm cười, có chút hâm mộ nhìn Lý Cẩm, thật tốt, lúc nào thì mình mới có thể có một tình yêu như vậy, có thể bên nhau đến già như vậy.
Lục Tử Hiên lại có vẻ hết sức lạnh nhạt, vẻ mặt vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào, vừa ưu nhã lau miệng vừa nói: "Mẹ, vậy con lái xe đưa mẹ về."
"Không cần, tài xế trong nhà đã đợi bên ngoài, con còn phải đi làm, không nên vì chuyện của mẹ mà trì hoãn." Lúc này mẹ Ngô đã thu thập xong hành lý ra ngoài.
Đồng Lôi đỡ Lý Cẩm đi từ từ ra biệt thự.
Lý Cẩm âm thầm than thở, vừa đi vừa nói: "Lôi Lôi, giữa các con có phải lại xảy ra chuyện gì hay không? Sao tối hôm qua lại chia phòng ngủ vậy?"
Đồng Lôi ngớ ngẩn, hiển nhiên lấy làm kinh hãi, khi nhìn thấy đôi mắt quan tâm của Lý Cẩm, cười gượng gạo: "Không có đâu mẹ, giữa chúng con rất tốt."
"Cái đứa bé này!" Lý Cẩm thở dài, chuyện gì đều không nói.
"Mẹ, mẹ hãy yên tâm đi, chúng con sẽ rất tốt." Nói xong ngước mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt thâm thúy ngay cả một gợn sóng cũng không có, hình như đối với tất cả trước mắt cũng không cần thiết chút nào.
Vì không biết gì, anh cứ như vậy làm cho cô không khỏi hoảng hốt.
"Tử Hiên, phải chăm sóc Lôi Lôi thật tốt, nếu ngày nào đó mẹ nghe nói con bắt nạt nó, mẹ nhất định sẽ không tha cho con: " Lý Cẩm uy hiếp Lục Tử Hiên, con dâu tốt như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm, con nhất định phải quý trọng thật tốt.
"Đã biết!" Vẫn là âm thanh lạnh lẽo như cũ.
Lý Cẩm và mẹ Ngô đi rồi, cả biệt thự chỉ còn lại hai người Lục Tử Hiên và Đồng Lôi.
Không khí có chút cổ quái: "Lời nói vừa rồi của mẹ, em không cần để ý." Đồng Lôi có chút xấu hổ, biết lời nói của Lý Cẩm vừa rồi là muốn giúp cô, nhưng quan hệ bây giờ của bon họ hình như không thích hợp nói lời này chút nào.
Mặt Lục Tử Hiên không có bất kỳ biểu tình gì, không khí xung quanh càng thêm kỳ quái, cảm giác hít thở không thông, Đồng Lôi chậm rãi đứng lên, dịu dàng nói với anh: "Em còn có chuyện, em đi ra ngoài trước."
Tay đột nhiên bị kéo lại, Đồng Lôi cả kinh, quay mặt sang nhìn về phía Lục Tử Hiên.
Chỉ thấy mặt anh không có vẻ gì muốn đưa cô đi ra ngoài, lạnh lẽo quẳng xuống một câu nói: "Anh đưa em đi."
"Cám ơn anh!" Giữa bọn họ lại lạnh nhạt như vậy.
Trong lòng Lục Tử Hiên hơi chậm lại, không có ai biết tâm tình của anh tối hôm qua, đã bao lâu anh không còn nhớ tới cô gái kia, nhưng bây giờ chuyện hình như càng ngày càng phức tạp.
Bên trong xe hai người đều yên tĩnh với nhau, trầm mặc một lúc lâu, Đồng Lôi không nhịn được gọi: "Lục Tử Hiên. . . . . ."
Bốn mắt nhìn nhau, xen lẫn quá nhiều tình cảm, Lục Tử Hiên không nói lời nào, lẳng lặng nghe cô nói.
"Em có thể chờ đợi, nhưng sự chờ đợi của em có thời hạn, em không hy vọng chờ đợi quá lâu, quan hệ hiện tại của chúng ta anh cũng rất hiểu, chúng ta lại trở về ngày trước, nhưng lại không giống như vậy. Bởi vì chúng ta cũng đã thay đổi, anh hiểu chưa?"
Cô không xác định được, tựa như trong khoảng thời gian này tất cả đều là giả, tất cả ân ái, tất cả lời ngon tiếng ngọt đều là giả, tất cả giống như là một giấc mộng, rất xa không thể chạm tới, đáng tiếc mình đã hãm quá sâu, không thể tự thoát ra được rồi.