Lẽ nào thứ này chỉ biết nói bốn chữ kia hay sao? Cô ta vươn tay về phía tôi, chiếc nhẫn Li Long bị thương sáng đỏ rực, như thể đang bảo vệ khỏi sự cô ta tấn công bất ngờ.
Cô ta sợ hãi rụt lùi thành một đống, bắt đầu nhỏ giọng khóc lóc.
Tôi phát hiện cô ta chỉ có phần trêи cơ thể lộ ra, không có bất kỳ sợi nào, các bộ phận quan trọng khác cũng bại lộ, nhưng làn da của cô ta đầy những đường nứt nẻ, không có lấy nửa điểm thu hút còn không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút ghê tởm.
Tôi lùi lại phía sau từng bước, đột nhiên sau lưng đụng mạnh vào một người.
Quay đầu nhìn lại, Mộ Vân Giang đang nhìn tôi đầy âm u...
"Lan Lăng, đã, lâu, không, gặp..."
Anh ta vươn tay, khóa chặt cổ họng và thắt lưng của tôi.
Anh ta là da người! Tôi đã tận mắt nhìn thấy thi thể của anh ta! Một thí thế máu chảy đầm đìa đã bị lột da! Ngay cả mí mắt cũng không còn, con mắt lồi ra! Lúc này anh ta lại ở cùng tôi, gần trong gang tấc! Tôi bàng hoàng đến nỗi da đầu tê rần rần, không phải nói linh thai trong bụng tôi không bị tà ma xâm nhập hay sao? Tại sao anh ta lại có thể bắt ép tôi như vậy chứ? "Đừng đừng...
Tôi liêu mình giãy dụa, hai cánh tay anh ta càng siết chặt hơn.
"Hừ...Cô muốn bị chẹt chết sao?"
Anh ta ở phía sau đầu tôi nhẹ nhàng hỏi, loại hơi thở lạnh lẽo và giọng nói quỷ dị này khiến cả người tôi run rẩy.
"Rất tốt, rất tốt...Cảm giác sợ hãi như vậy rất tuyệt vời."
Anh ta thấp giọng cười cười: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không giết cô, yên tâm đi...
Tôi sởn cả gai ốc, rốt cuộc kẻ này là quái vật gì vậy chứ "Có phải đang suy nghĩ tại sao linh thai không bị tà ma xâm nhập không bảo vệ được cô đúng không?"
Anh ta cười lạnh nói: "Bởi vì tôi là người thân của cô mà...Cô quên rồi à, lúc ở nhà cũ của nhà họ Mộ, người đánh ngất cô là tôi chứ không phải là hành thi của Quỷ vương.
Làm sao linh thi có thể thông minh như vậy, phân biệt được quan hệ thân thích của cô chứ? Ha ha...
Tấm da Mộ Vân Giang vẫn rất có ích."
Anh ta vừa nói tay vừa dùng sức bóp chặt tôi.
Tuy rằng cách lớp quần áo và nội y, nhưng sức lực này giống như đã nhéo vào trong da thịt, tôi đau đến nỗi trong cổ họng phát ra những tiếng gầm nhẹ, nước mắt tuôn rơi lã chã.
"Nhìn thấy chưa? Cho dù ngược đãi có như vậy, linh thai cũng không phân biệt được...
Huống chỉ tôi cũng không có tà khí, hết hy vọng rồi chứ? Có thể ngoan ngoãn đi theo tôi được chưa?"
Sự sợ hãi cùng nỗi đau đớn khiến cho tôi sắp đứng không vững.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Một tay tôi bảo vệ bụng, một tay gạt bàn tay của anh ta đang bịt miệng tôi.
Anh ta lại dùng lực tóm chặt hơn một chút khiến tôi đau đớn đến nỗi mồ hôi lạnh trêи trán túa ra không ngừng.
"..
Chà, cảm giác của bàn tay thật sự không tệ.
Chẳng trách trong đầu Mộ Vân Giang toàn là ngực của cô...
Chắc cô không biết mình là đối tượng cho những tưởng tượng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của anh ta nhỉ? Cả ngày anh ta đều nghĩ muốn cọ cái thứ đó của mình lên ngực cô...
Đáng tiếc anh ta chỉ là một kẻ nhát chết, có suy nghĩ mà không có gan làm, có cơ hội cũng không dám đè cô ra"
Sức lực đôi tay của người đứng sau lưng khiến đầu tôi như muốn nứt ra, còn bị bịt mũi miệng.
Cái loại cảm giác hít thở không thông này khiến tôi nhớ lại lúc bị giam cầm bên trong mộ thất, liều mạng muốn giãy dụa rêи rỉ.
"Đi thôi...
tới nơi này tùy cô làm loạn thế nào thì làm...
Mộc Mị, đi mau"
Anh ta kéo cố tôi, lôi tôi đi vào trong ngõ nhỏ tối tăm phía sau.
Trước mắt tôi nhìn thấy một hình ảnh cuối cùng, là nữ quỷ da mặt nứt nẻ, đang kéo mái tóc vô cùng đài được gọi là Mộc Mị đang ở trêи mặt đất bò đuổi theo hướng tôi đi...
Âm u lạnh lẽo tối tăm, bên tai còn nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau rất nhỏ.Giọng nói lanh lảnh yêu mị "Đế Quân đại nhân..."
kia vẫn luôn quanh quẩn bên tai tôi, khi xa khi gần khiến tôi buồn bực đến không thể chịu được.
"Đừng gọi nữa!"
Tôi vô lực hét lên một câu.
"..A? Cô tỉnh rồi à?"
Mộ Vân Giang cất lời.
Tôi giống như bị dội một chậu nước đá vào đầu, tỉnh táo lại trong nháy mắt, mở mắt ra, trước mặt có vài ngọn nến, ngọn lửa đều màu xanh âm u chứng tỏ quỷ khí ở nơi này cực kỷ nặng.
Tôi nhìn xung quanh, Mộ Vân Giang đang cúi đầu làm cái gì đó, ánh lửa xanh biếc chiếu vào khuôn mặt anh ta có vẻ vô cùng quỷ dị, loại tử khí kia từ trong ra ngoài.
Ban ngày anh ta luôn mồm luôn miệng còn không cảm thấy là cái túi da.
Lúc này khuôn mặt anh ta không biểu cảm đang làm việc, thoạt nhìn giống như một khối hành thi chết mà không cứng lại.
Ngoài ánh lửa màu xanh biếc là một khoảng bóng tối không nhìn thấy biên giới, dày đặc ngột ngạt khiến cho người ta hít thở không thông.
"Hôm nay người của nhà họ Thẩm sẽ qua đây.
Những oan hồn bị chôn vùi ở đây lặp lại cảnh bị giết chết khi còn sống, lặp lại không biết bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng giải thoát rồi...
Chỉ là còn có một vài lệ quỷ chết trêи dụng cụ tra tấn vân chưa được đi...
Đương nhiên, đợi nhà họ Thẩm đổi thành một người giỏi hơn đến đây, đám lệ quỷ kia cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào Minh Phủ chịu phạt..."
Khi Mộ Vân Giang nói chuyện, vẻ mặt của anh ta hầu như không cử động.
Lúc này tôi mới biết được chỗ này là nơi nào.
Đây là một pháp trường rất lớn mà chúng tôi đã đào ra ở dưới đất nhà ông chủ Chung.
"Cô có biết đây là nơi nào không?"
Anh ta ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, da mặt cứng nhắc khiến cho nụ cười nhìn có vẻ càng thêm âm trâm khủng bố.
"...Pháp trường trước kia à?"
Tôi trâm giọng trả lời.
Anh ta lắc đầu, tiếp tục cúi đầu làm tiếp chuyện trong tay mình, chậm rãi nói: "Pháp trường cũng không đáng sợ bằng nơi này...
Cô đã từng nghe nói đến "trại xay nghiền"chưa?"
Anh ta đang nói chuyện phiếm với tôi đấy à? Có thể trì hoãn được chút này hay chút đó, tôi nhẹ nhàng ho một tiếng, nhẹ giọng nói: "Tôi chưa từng nghe thấy..."
Khuôn mặt cứng ngäắc của anh ta hơi động đậy, dường như đang cười: "Chính là...nơi chế biến người thành đồ ăn...
Cô xem, cối xay đá ở nơi này là để lóc thịt người rồi cho vào xay nhỏ.
Còn có cối giã đá khổng lồ này là để phân chia xác và đẩy nó về phía trước, dùng chiếc chày dây kéo kia giã thành thịt băm nhỏ.
"
Tôi run rẩy hỏi: "Anh...Sao anh lại biết những cái này?"
Anh ta cười lạnh nói: "À, tôi học khá giỏi môn lịch sử..."
"Vậy...anh nói với tôi những cái này để làm gì?"
"Trong khi thiên tai nhân họa, cũng xảy ra những vụ ăn thịt đồng loại.
Tại sao vụ việc ở thôn Hoàng Đạo lại trở thành một tội ác bôi tro trát trấu vào bộ mặt đất nước, phản nhân loại phản xã hội chứ?"
Anh ta còn thật sự bày ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi tôi.
Cái này...
Tôi nên trả lời sao đây.
Tôi mới là sinh viên vừa bước chân vào cổng trường đại học, lấy đâu ra bản lĩnh trao đổi với anh ta loại vấn đề cao thâm xen lân đạo đức xã hội, hệ thống pháp luật văn minh và bản chất con người này? Nhưng vì để kéo dài thời gian, tôi cũng kiên trì nói: "Có thể là vì không phải ở trong thời loạn lạc...
Đặt dưới tình hình có đất nước và chính quyền, giết người còn ăn thịt...chắc chắn là phạm tội..."
"Có lý, cô cũng khá thông minh đấy."
Anh ta khen một câu.
Cả người tôi phát run, anh ta ở trong loại nhà xưởng chế tạo thịt người này trao đổi với tôi chuyện thôn hoàng đạo, lẽ nào anh ta là con dân thôn Hoàng Đạo sao? Khoác lớp da người tiếp cận tôi là vì điều gì? "Vậy...
sau đó ăn thi thể, có lẽ không tính là phạm tội nhỉ? Cũng đâu có tổn thương đến người nào đâu...
Cô có biết chân tướng của việc toàn dân trong thôn Hoàng Đạo bị diệt sạch không?"
Đôi mắt anh ta phản chiếu lại ánh sáng xanh biếc âm ụ.
Tôi sợ đến nỗi trào nước mắt, chỉ dám cần môi lắc đầu.
".Đó là vì vi rút bệnh dại."
Anh ta cười đây quỷ dị: "Cô có biết quá trình trước khi chết, một người dương tính mạnh với vi rút bệnh dại sẽ xảy ra chuyện gì không? Nếu như là đàn ông, anh ta sẽ trở nên sợ ánh sáng, vừa nhìn thấy nước liên nôn ọe, sẽ kϊƈɦ thích điên cuồng, sùi bọt mép, còn sẽ liên tục xuất tinh..."