Vào lễ Cửu Trùng tháng , những chiếc lá cây được trồng trêи núi đã trở nên vàng rực.
Thẩm Thanh Hà mỉa mai đứng dưới gốc cây đợi tôi.
"Cô cho rằng bản thân có thai nên rất tự đắc phải không?", Cô ta lạnh lùng nói: "Cô tứ trụ thuần âm, hơn nữa còn được coi là một chiếc quan tài.
Nói đơn giản thì cô chính là một vật chứa vô cùng tốt đối với người âm'.
"Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô này, mặt mày thanh tú, dáng người yểu điệu, đôi mắt thì ngấn lệ.
Không biết cô đã lừa dối bao nhiêu người đàn ông rồi? Các cô nàng tứ trụ thuần âm đều vô cùng yếu đuối và đa cảm.
Nhưng mặt khác ai nấy đều rất xinh đẹp.
Với diện mạo này của cô...thì bên địa phụ cũng không thể tìm thấy được mấy người hấp dẫn hơn đâu".
"Cô nghĩ Đế Quân đưa chiếc nhẫn này cho cô để làm gì? Ngài ấy sợ mạng cô quá ngắn, không trụ được đến ngày sinh con! Miếng ngọc đỏ này là để đề phòng tai nạn bất trắc cho cô.
May mãn là hiện giờ cô đã mang thai được linh thai...
Hừ, cô cũng sắp hoàn thành được nhiệm vụ rồi".
Người tôi khẽ run lên, dù đã biết trước mình là vật hy sinh, nhưng không ngờ bản thân lại có "giá trị sử dụng" nhiều nhự vậy.
Tôi cố kìm nước mắt của mình lại.Hãy click vào đây để ủng hộ click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Thẩm Thanh Hà mỉa mai tôi mau nước mắt, nên tôi không muốn khóc trước mặt cô ta.
"Thực sự cô quá ngu ngốc...cô không nghĩ ra được ngọn nguồn mọi chuyện sao?", Thẩm Thanh Hà nghiêng người lại gần mặt tôi, cô ta lạnh lùng nói: "Một khi linh thai âm dương này thành hình thì nó có pháp lực bẩm sinh rất lớn, chỉ đứng sau Đế Quân thôi.
Linh thai này chưa thành hình đã có thể ngăn ngừa các ác linh xâm chiếm cơ thể.
Sau khi thành hình thì nó có thể dễ dàng trấn áp tà khí ở thôn Phong Đô, sau đó phong ấn các vết nứt không gian ở đó, rồi đóng Quỷ Môn trong dương gian lại".
Tôi không hiểu, nếu tôi có ảnh hưởng lớn như thế thì tại sao anh trai tôi và Giang Phong lại không nói cho tôi biết? "Nếu tôi có tác dụng như thế thì tại sao lại giấu diếm không nói cho tôi biết?" Thẩm Thanh Hà khinh thường chế nhạo: "Mộ Lan Lăng, tôi đã nói nhiều lần rằng không phải cô hữu dụng, mà là linh thai trong bụng cô.
Đương nhiên bọn họ không muốn nói cho cô biết rồi, khi linh thai này thành hình thì bọn họ sẽ moi nó từ trong bụng cô ra để làm mắt trận của trận pháp Phong Tài Nếu cô biết rồi thì cô vân sẽ ngoan ngoãn bảo vệ linh thai này sao?" Tai tôi như ù đi, giống như đang chìm sâu trong nước vậy.
Thẩm Thanh Hà đang nói gì thế? Tại sao biểu hiện của cô ta lại kinh khủng như vậy? Tại sao cô ta vẫn có thể cười được? "Moi nó ra khỏi bụng" nghĩa là gì? Chẳng lẽ lần này không phải là một cuộc sinh con bình thường sao? Cảnh tượng trước mắt bỗng trở lên mơ hồ, tôi ấn mạnh vào thái dương, giữ cho bản thân tỉnh táo: "Thẩm Thanh Hà, đây là con của anh ấy, sao các người lại dùng một phương pháp độc ác như vậy..." Thẩm Thanh Hà sững người một lúc, đột nhiên cô ta bật cười: 'Mộ Lan Lăng, cô thật sự quá ngu ngốc! Đương nhiên đây là quyết định của Đế Quân rôi! Đế Quân đã nghĩ ra rất nhiều cách, cuối cùng ngài ấy chỉ có thể dùng linh lực của chính mình là vật dẫn, khiến cho cô thụ linh thai, sau đó mượn sức mạnh bẩm sinh của linh thai đế giữ vững trận pháp".
"Chúng tôi giúp sức nhiều năm như vậy, chỉ là để chờ cô sinh con!" "Hai năm trước lẽ ra nên để cho cô mang thai! Nhưng Đế Quân nhân từ, thấy cô ốm yếu như thế thì sợ cô không thể chịu nổi được bảy ngày! Vì thế ngài ấy mới trì hoãn tận hai năm! Hai năm này đã là giới hạn rồi, cô cũng thấy bố cô đi tới trận pháp Phong Tà rồi suýt chết rồi đấy.
Vì thế cô nên biết những người duy trì trận pháp như chúng tôi mỗi ngày phải chịu đựng như thế nào!" Đâu tôi đau như búa bổ, nước mắt tôi không ngừng chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trêи ngực, cả người tôi run lên vì đau đớn.
Đúng thế, đó là lý do tại sao Giang Phong lại tức giận như thế khi anh ấy thấy tôi uống thuốc để tự làm tổn thương bản thân mình.
Linh thai này rất quan trọng, vô cùng quan trọng...Cái thai này không phải kết tinh từ tình cảm, cũng không phải để duy trì huyết thống của Tôn Thần.
Một người sánh ngang với trời đất, quan sát nhân loại sinh ra rồi chết đi như anh ấy thì cân nối dõi huyết thống làm gì chứ? Đó là lý do tại sao ánh mắt anh ấy nhìn tôi lại phức tạp như thể.
Là lý do anh ấy nhìn tôi với vẻ thương cảm khi tôi cảm nhận được hơi ấm của một sinh mạng trong bụng mình! Đại từ đại bi sao? Đúng là vô cùng nực cười.
"Mộ Lan Lăng, cô đừng cảm thấy bản thân bị lợi dụng hay là không cam lòng.
Có bao nhiêu người muốn được Đế Quân sủng ái chứ? Cô nên cảm ơn cái bụng mình đi, nếu không làm sao cô có thể lọt vào mắt xanh của Đế Quân, làm sao có thể leo lên giường ngài ấy được chứ?", Thẩm Thanh Hà nói vào tai tôi một cách đầy ghen tị: "Ngay cả khi tôi được lệnh đầu thai chuyển thế thì ngài ấy cũng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt tôi! Nhưng ngài ấy ngày nào cũng ở với cô, hừ...
"Với khuôn mặt yêu kiều của cô...thân hình quyến rũ của cô...thì cô thật sự nghĩ ngài ấy sẽ yêu cô sao? Theo như tôi biết thì chưa ai có thể ở trêи giường của ngài ấy quá một lần.
Được ngài ấy ân sủng mỗi ngày một đêm nên cô rất tự hào sao? Nhưng...sau khi hết giá trị lợi dụng thì cô cũng chỉ có thể bị ném vào một góc như chiếc giẻ rách đã dùng mà thôi, ha ha ha..." Lời nói của cô ta giống như lưỡi dao cắt vào da thịt tôi.
Tôi chỉ biết cản môi chịu đựng.
Không phải tôi thường nhắc nhở bản thân rằng phải hiểu rõ thân phận của mình sao? Tại sao chỉ cân Giang Phong nói vài câu nhẹ nhàng vui tai thôi đã khiến tôi giống như bị ma xui quỷ khiến, thật sự nghĩ bản thân mình khác biệt? Một cơn gió thổi tới khiến lá cây xào xạc, mang đến cái lạnh thấu xương.
Tôi không thể nghe thấy âm thanh ồn ào bên tai mình nữa, cũng không thế nhìn thấy rõ ràng gương mặt người phụ nữ đang mỉm cười trước mặt tôi.
Dù tôi có mở to mắt như thế nào thì cuối cùng vẫn chỉ nhìn thấy một màu xám hỗn loạn...
Khi tôi tỉnh lại, điều đầu tiên tôi nghe thấy là giọng nói của Thẩm Thanh Hà, nhưng lúc này cô ta không còn kiêu ngạo nữa, mà thay vào đó là giọng khóc lóc nức nở.
",..Tôi chỉ nói sự thật thôi huhu" Tôi nghe thấy một cái bạt tay giòn giã, sau khi mở mắt thì nhìn thấy Giang Phong đang đứng trêи ban công, quay lưng về phía chúng tôi, anh ấy chấp tay vào phía sau rồi lắng lặng đứng đó.
Anh tôi cũng im lặng ngồi bên giường tôi, nhìn về phía góc phòng.
Thấm Thanh Hà quỷ ở đó, trước mặt cô ta là hai con ma mặt đen mặc áo choảng.
Cô ta lặp đi lặp lại: "Tôi không biết cô ấy lại yếu đuối như thế, chỉ nghe tôi nói sự thật thôi đã ngất xỉu rồi, tôi..." "Bốp", Con ma cầm một tấm lệnh bài trong tay tiếp tục vả vào miệng cô ta.
Anh trai tôi không nhìn thấy được ma, anh ãy chỉ nhìn thấy khóe miệng Thẩm Thanh Hà đang rỉ máu, khuôn mặt vô cùng đau đớn.
Thẩm Thanh Hà run rẩy, cô ta khóc lóc bò trêи mặt đất: "Đế Quân, xin hãy tha thứ cho tôi..." Giọng nói của Giang Phong vô cùng trâm thấp: "Đừng cầu xin tôi tha tội, giờ cô là người thường, tôi không thể hủy hoại tuổi thọ của cô...Có phải cô đến dương gian quá lâu nên đã quên lời răn dạy của tôi rồi không hả?" "Luôn lấy tam bảo làm trọng, cách xa lục thân.
Không được nuối tiếc, không được tự câu xin tha thứ.
Không được một dạ hai lòng, nói năng dối trá.
Nếu phạm tội sẽ phải chịu hình phạt dưới địa ngục..., Thẩm Thanh Hà lẩm bẩm.
"Vậy cô còn tiếp tục nói dối sao?" "Tôi không như thế.
Tôi chỉ ghen tj cô ta được Đế Quân sủng ái nên mới nói vài câu ghen tuông mà thôi..." Giọng của Giang Phong lại vang lên: "Ghen tuông sao? Mộ Lan Lăng bây giờ là vợ tôi, là chủ mâu của cô.
Vậy mà cô lại ghen tuông với cô ấy sao?" Con ma mặt đen lại giơ tay tát một cái, máu bản ra tung tóe.
Anh trai tôi nhìn thấy miệng Thẩm Thanh Hà sưng lên, máu me chảy dài xuống cổ thì không khỏi vỗ tay đứng dậy nói: "Đủ rồi…”