Cái từ này nghe có chút cao thâm, nhưng mà trêи thực tế lại là chuyện vô cùng chán ghét.
Triệu Khánh Như tương đối thoải mái, những động tác không thể chịu nổi đập vào mắt kia lại được cô ấy làm hết sức tự nhiên.
Ông già phe phẩy kinh luân trong tay, màu sắc nhợt nhạt kia khiến cho tôi nghĩ ngay tới một bộ xương người.
"Bố của cô ta đem toàn bộ tài sản cung phụng cho Bồ Tát, cuối cùng con gái mình đem ra hiến tế.
Thật là một người thiện tin, nhất định sẽ siêu sinh về cõi cực lạc Shambhala..."
Lúc này Triệu Khánh Như đột nhiên lại phát ra tiếng gào rú không chừng mực kia...
"A a...
Pháp sư, nhanh lên một chút ban cho tôi được cực lạc đi...
hu hu hu..."
Tôi nháy mắt với anh tôi, anh ấy đã len lén chuẩn bị xong lá bùa từ sớm rồi.
Tôi móc bùa trấn hồn ra đi dán một cái trêи trán của Triệu Khánh Như.
Lập tức khói đen lách tách bốc lên...
Quả nhiên, chỉ có lúc này người nữ quy kia mới xuất hiện! Toàn thân Triệu Khánh Như co quắp, ông già nổi giận quát một tiếng: "Người làm nhiễu loạn lễ cúng, sẽ bị phanh thành tám mảnh, rút thân hồn, đọa làm nô bộc!"
Ngay lập tức có hai người tà sư xông lên bắt tôi.
Anh tôi vung mạnh cái ghế lên, đánh với bọn họ.
Triệu Khánh Như nhào tới hướng tôi, ánh sáng màu đỏ đột nhiên tăng vọt...
Cô ấy bị bản ra, tôi cùng anh tôi lưng tựa lưng, được quầng sáng đỏ nọ bảo vệ.
"Đó là cái gì..."
Ông già đột nhiên trợn to đôi mắt tà ác của mình, tự lẩm bẩm nói: "Thế mà lại có âm dương thai...
Trêи đời này thật sự có âm dương thai...
Ôi trời...
Nếu như có thể ăn được bảo bối này sẽ có được tu hành rất dài..."
Cái gì? Ánh sáng màu đỏ là linh thai đang bảo vệ tôi? Tôi vẫn cho là chiếc nhẫn mà Giang Lãnh cho tôi đang bảo vệ tôi.
Bây giờ suy nghĩ kĩ một chút, sau khi yêu quái dân đần thành hình, chiếc nhẫn này mới phát ra ánh sáng đỏ.Hãy click vào đây để ủng hộ click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Mỗi khi tôi bị tà vật đánh, chiếc nhẫn này sẽ bảo vệ tôi.
Tôi đưa tay lên xoa xoa bụng.
Trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên lại có cảm giác không nỡ xa rời không thể nói thành lời.
Ông già cười tà nói: "Thấy mấy người bên trong tủ lạnh rồi chưa? Thi thể bị làm thức ăn cho Thánh nữ, hồn bị bắt tới làm nô ɭệ cho tôi, các người cũng hay giao mình nộp mạng cho tôi địU Ông ta giơ cái kinh luân màu trắng trong tay lên, toàn thân Triệu Khánh Như co quắp ngã xuống đất tựa như bị điện giật vậy, một quỷ nữ trôi ra từ trêи người cô ấy.
Đây chính là Thánh nữ của tà phái.
Số mạng của các cô ấy phần lớn là bị hành hạ đến chết, chẳng có bất kì niềm vui nào trong cuộc đời.
Nhưng hồn của nữ quỷ đêm đó bị cắn là ai? Ngày đó chính mắt tôi nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài si ngốc ngơ ngác nhô ra từ trêи thi thể nữ học sinh trung học cấp hai.
"Đó là hôn luyện của nữ học sinh trung học cấp hai...
Tóc ngắn của cô ta là tóc giả.
Vốn cô ta có mái tóc dài...
Sợ bị người quen thấy mới đội tóc giả lên."
Quỷ nữ có lòng tốt giải thích: "Tôi tu luyện hơn hai trăm năm rồi..
Làm sao có thể yêu như vậy...
Bị một tà sư thông thường điều khiến? Chỉ có Quỷ vương mới có thể điều khiển tôi."
Khuôn ngực khô đét của ông già đột nhiên chuyển động, từng cục u như cái bánh bao hiện lên, mặt quỷ màu máu đỏ kia lại lần nữa xuất hiện.
Cặp mắt khinh thường kia nhìn chằm chặp vào tôi, nhưng cũng chẳng lên tiếng gì.
Cũng không nhúc nhích.
Ông già sờ ngực mình một cái rồi nói: "Quỷ vương này vẫn không có năng lượng để phục hồi...
Nếu như tôi có thể ăn thứ trong bụng cô...
Thì pháp sư miệt vườn các người chẳng phải là đối thủ của tôi nữa!"
Ông ta vừa nói, vừa thả ra thêm nhiều quỷ hồn trong suốt từ trong kinh luân màu trắng ra ngoài.
Người nào người nấy đều mang dáng vẻ ngơ ngác đờ đẫn..Đây đều là những người đã chết ở đây sau đó bị rút mất hồn phách hay sao? Viu...viu...
Bên cạnh tôi lại vang lên hai âm thanh rất nhỏ, đến mức khó mà nhận ra được.
Thế nhưng sau đó chỉ có khói xanh tản mác.
Sao thế nhỉ? Quỷ sai không vào được bên trong kết giới hay sao? Tôi thâm niệm trong lòng: Chí lòng quy mạng lễ...
Đại từ đại bị, đại thánh đại từ...
Vụt...
vụt...
vụt...
vụt...
Khói xanh bên người tôi càng ngày càng nhiều, dường như đang có vô số quỷ sai liều mạng đụng vào kết giới của Đại pháp sư tà phái kia.
Tiếng động này tiếp thêm dũng khí cho tôi.
"Lão già khốn kiếp, đừng tưởng rằng nhà họ Mộ chúng tôi dễ bị ức hϊế͙p͙!"
Tôi trợn mắt nhìn ông già kia, thuật lại lời của ông cố nhà tôi: '"Đám các người là tà ma ngoại đạo, kết quả sẽ không được chết tử tế...
Vừa dứt lời, đột nhiên cả nóc nhà rung chuyển dữ dội, mấy tà sư ở bên ngoài lo duy trì pháp trận ngã vào trong, đầu đầy là máu! Đám quỷ hồn ngơ ngác đờ đẫn lại vô cùng lạnh giá kia tới gần thêm một chút, anh tôi và tôi đều bị lạnh đến run run cả người.
Nếu như không phải là có quầng sáng màu đỏ kia bảo vệ, đoán chừng hai người chúng tôi đã bị gặm đến mảnh vụn cũng chẳng còn! "Đoàng!"
Một viên đạn bay vào, ghim thành một lỗ thủng ở trêи tường.
Đạn? Tôi sững sờ quay đầu nhìn lại, một người đàn ông cao gầy mặc đồng phục màu đen, cười nói với tôi: 'Lan Lăng, Vân Thiên, đã hai năm không gặp, hai đứa nhãi con các cháu cũng lớn gan nhiêu đấy!"
Anh tôi hưng phấn thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, hô to một tiếng: "Chú! Chú tới thật đúng lúc! Mẹ! Người nhà của ông đây đến rồi! Đô lừa trọc đừng có mà chạy!"
Chú một tay cầm súng, một tay bẩm chỉ quyết hô một tiếng: "Phái"
Cảnh tượng trước mắt lần nữa chấn động dữ dội...
Vụt, vụt...
Lần này tiếng vang kia không hóa thành khói xanh nữa.
Tôi nhìn thấy hai bóng dáng một đen một trắng ở trong phòng, gào to một tiếng rồi lướt qua Bên tai lập tức vang lên quỷ khóc, tru tréo thê lương, còn có tiếng súng báo hiệu.
Hắc Bạch Vô Thường tàn bạo câu siết những quỷ hồn bị luyện hóa kia, còn chú tôi dẫn theo cảnh sát đến chế trụ đám tà sư thân thể trân truông nọ.
Tình cảnh quá hỗn loạn, tôi sợ bị ngộ thương bèn rúc vào một góc tường.
Một tay ôm đầu, một tay che bụng theo bản năng.
Đến khi sau lưng tôi đụng phải một khuôn ngực lạnh như băng...
Toàn thân tôi run lên, ngẩng đầu nhìn lại, Giang Lãnh nhíu chặt chân mày, trong con mắt sâu thảm là thần sắc rất phức tạp.
Biểu cảm như vậy của anh tôi chưa từng thấy qua.
Trong mắt của anh có vẻ không biết làm sao, cũng có áy náy khó mà che giấu, dù cho là đeo cái mặt nạ lạnh như băng lên đi chăng nữa cũng không thể giấu đi được.
Trong nháy mắt đó, lý trí tôi bị suy nghĩ ngu xuẩn bao trùm lấy.
Tôi bắt lấy cổ tay của anh, vội vã nói: "Giang Lãnh, con vẫn còn, chẳng qua là động thai chút thôi...
Tôi, tôi uống thuốc an thai, anh đừng tức giận...
Tôi không có cố ý mạo hiểm đâu.
Tôi...
Tôi cũng không biết mình đang nói cái gì, chẳng qua là cuống cuông giải thích mãi không xong, gấp đến phát khóc.
Sau đó, tôi nhớ tới loại tâm tình này, chỉ có thể cười khổ.
Hóa ra, mình thật sự có thế bị thuần phục.
Tôi ngậm miệng, nước mắt rơi lã chã.
Trong mäắt anh thoáng hiện một ánh nhìn đau lòng khó mà phát giác được.
Tôi cho là anh cũng coi trọng đứa bé này giống như tôi vậy.
"...
Đừng sợ, không sao."
Thanh âm lạnh lùng của anh ta vang lên bên tai tôi.
Đây là lần thứ mấy anh nói "đừng sợ"
với tôi rồi? Tôi ngây ngốc nghĩ tới đêm mười sáu tuổi hôm đó, anh cũng nói bên tai tôi một câu như vậy.
Bạch Vô Thường lướt tới, giao nam quỷ trong tay cho quỷ sai.
Hẳn cong môi đỏ màu máu, híp mắt cười một cái với tôi...