Cô Dâu Của Diêm Vương

chương 260: chiếc hộp bằng gỗ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi quay đầu lại nhìn, Đế Quân Xích Thiên tựa vào cửa phòng của tôi tỏ ra không hài lòng: “Em còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian nữa? Cứ việc thu phục đi là được rồi.”

“Đừng như thế, cứ đỡ nó dậy đi đã, ngày mai em còn phải tìm gặp Triệu Vĩnh, không muốn gặp chuyện rắc rối với anh ta, hơn nữa con quỷ nhỏ này cũng rất đáng thương.” Tôi nói.

Giang Lãnh hừ lạnh rồi quay người đi vào phòng.

Hử, anh đang tức giận đúng không?

Tôi nhanh chóng hướng về phía con quỷ nhỏ kia hỏi: “Cậu hôm nay bị Triệu Vĩnh đưa tới đây đúng không? Tại sao cậu lại trốn trong nhà của tôi? Đừng có nghĩ là được làm quỷ mà vui, cậu không muốn được sinh con sớm hơn sao?”

Tôi đang bế tắc trong quyết định sử dụng Luyện Ngục Thu Tà, dĩ nhiên tôi vẫn chưa thực hiện được điều đó.

Con ma nhỏ vừa khóc vừa nhìn bụng tôi, nó muốn tìm đứa con của một người phụ nữ đang mang thai để chiếm hữu thành của mình?

Chẳng trách vừa rồi đứa nhỏ ở trong bụng lại biểu hiện tệ như vậy, cảm giác này giống như có người sắp lấy mất địa bàn của mình vậy…hừm.

Bạn gái cũ của Triệu Vĩnh là một người con gái rất thực tế, hơn nữa cô ta lại không quan tâm đến việc kiếm tiền vì thế cô ta đã đi sai đường rồi.

Các ngành công nghiệp không khói một phần còn bao gồm có giới giải trí, xã hội đen và con bạc, những người chiến đấu bằng mạng sống của họ để đổi lấy danh vọng và tài sản.

Những người này nhìn vào thấy trên người bọn họ thể hiện ra rất ít ý nghĩ tốt nhưng lại rất nhiều ý nghĩ xấu xa.

Dưới ảnh hưởng của những con người này, con quỷ nhỏ sẽ hấp thụ rất nhiều tà niệm, một khi chủ nhân của nó phạm phải bất kì điều gì đó cấm kỵ, thì phản ứng của con quỷ nhỏ sẽ vô cùng dữ dội.

Giang Lãnh bước ra ngoài với chiếc hộp nhỏ bên trong ổ khóa là hai mươi bốn cái lỗ hổng được để lộ ra sau đó nói với tôi: “Hãy để cậu ta vào đây và ở lại trong một đêm ngày mai ta sẽ thả nó ra ngoài là được.”

Ổ khóa Khổng Minh này là thứ đồ của thế giới ngầm, nhưng Giang Lãnh đã quyết định để nó trong phòng của tôi tất nhiên điều đó không quan trọng.

Mục đích chính của anh ta là tìm một người giữ ổ khóa Khổng Minh khác và bản thân anh ta cũng không biết được gia đình nhà họ Thẩm đã kiểm tra nó như thế nào.

Con quỷ nhỏ nhìn thấy Giang Lãnh mà rùng mình, sinh ra sợ hãi rằng mình sẽ bị quét sạch thành tro bụi, vì vậy tôi đã quyết định để nó vào trong hộp một đêm và nhìn xem nó nhanh chóng biến thành một làn khói đen và trốn vào trong hộp.

Giang Lãnh bóp lấy gáy tôi: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi không cần phải có tình cảm với ma.

Dù nó tốt hay xấu thì cũng phải xuống âm phủ.

Em phải chấp nhận điều này đi, còn xuống âm phủ xong sự việc diễn ra như thế nào thì thế giới ngầm sẽ tự nhiên quyết định.”

“Vâng vâng vâng…” Ngón tay của anh vừa lạnh vừa ngứa.

“Mộ Lan Lăng, ta chưa từng nhìn thấy em dùng qua thuật giết ma lần nào.”

“…Tại sao phải giết ma làm gì? Không giết, thu phục là được mà.” Tôi lè lưỡi quay đầu, chạy nhanh vào phòng tắm.

Tôi lại tất tưởi tắm nhanh một lần nữa, Giang Lãnh đặc biệt không thích những mùi này xuất hiện trên người tôi, chắc là anh đã quá mệt mỏi với sự u ám trong thế giới ngầm rồi.

Khi tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi đã thấy Khải Lang đứng ở trước cửa nhà tôi, nhìn chằm chằm vào Giang Lãnh.

“Nữ chủ nhân! Anh ta…” Nhìn thấy Giang Lãnh đột nhiên xuất hiện trong phòng riêng của tôi, Khải Lang nhất thời không phản ứng kịp.

“Ừ, nói đi, anh ấy không phải người ngoài.” Tôi nhanh chóng giải thích cho đứa trẻ hiểu.

Khải Lang bỗng trở nên hơi sững sờ một chút, sau đó đột nhiên nhận ra điều gì đó liền gật gật đầu đáp: “Anh ấy chính là chồng của nữ chủ nhân sao?”

…Bây giờ trẻ con cũng hiểu rất nhiều chuyện.

Đưa Khải Lang quay trở lại giấc ngủ của nó, Giang Lãnh lạnh lùng nói một câu: “Đứa nhỏ này là mệnh Ly Hỏa.” Mệnh Ly Hỏa sao?

Sấm sét thưa gió, núi non thông gió, lửa và nước không chạm nhau.

Trong truyện phiếm có viết rằng “Ly” là phương nam, mà phương nam chính là vị trí của mặt trời vào buổi trưa, thuộc dương, phương nam cũng là tứ tượng thuộc hỏa.

Hỏa lại do chim đỏ canh giữ nên ở chuyện phiếm có thể hiểu rằng giải thoát là lửa, tức là tránh xa ngọn lửa.

Nói chung mệnh hỏa là đủ rồi, Giang Lãnh nói cụ thể ra những điều này, có lẽ là bởi vì mệnh hỏa của Khải Lang quá thịnh.

“Ừm chuyện này…anh gần đây nhìn có vẻ như đang rất bận…” Tôi cẩn thận hỏi anh một câu, tiện thể ghé sát người vào lòng anh lại ngước nhìn anh ở khoảng cách gần.

“Biết ta bận mà em còn lãng phí thời gian sao?” Anh bóp cằm tôi, có chút nghiến răng nghiến lợi rồi nói: “Bạch Vô Thường cả ngày trời không có mặt ở âm phủ, ta nhất định phải trừng trị anh ta!”

Cằm của tôi đã bị anh ta véo đến đỏ lên rồi, nhìn kiểu này rõ ràng là rất tức giận!

Tôi nhanh chóng tránh tay anh, xoa xoa cằm than thở: “Người ta là đang đi tìm vợ đó, chẳng trách… vợ của anh ta rất lợi hại đấy, thật đáng ghen tị.”

“Em ghen tị cái gì chứ?” Giang Lãnh hơi hơi liếc mắt một cái qua phía bên này, vươn tay ra ôm lấy tôi nằm ở trên giường, sau lưng tôi bực bội nói: “Em so với những người phụ nữ bình thường khác cực kì ngoan ngoãn, nếu không ta sẽ không...” Hả?

Đôi tai nhỏ của tôi dựng đứng cả lên.

Nếu không anh cũng sẽ không? Cũng sẽ không như thế nào cơ?

Những quả bong bóng màu hồng bắt đầu trào lên phủ kín bầu không khí giữa hai người, nửa sau của lời nói của anh còn có vẻ…hơi ngọt ngào.

Nhưng anh lại không nói gì nữa, chỉ như thế yên ổn nằm im ở đó.

Thật giống như một cái móc thẳng, ai mong muốn lấy sẽ được lấy.

Tôi chờ đợi rất lâu, nhưng cuối cùng lại chỉ có một luồng hơi lạnh từ phía sau truyền đến, hình như anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tôi có phải cũng nên nhắm mắt đi ngủ rồi không?

Nhưng những gì anh vừa nói ra khiến lòng tôi rất ngứa ngáy, hiếm khi được nghe anh nói những lời như vậy, thi thoảng anh chỉ nói vài câu khi làm chuyện như vậy.

Bình thường khi nghe xong những lời như vậy thì não tôi gần như bị nghiền nát, sau này nghĩ kỹ lại, tôi thấy tim, gan phèo phổi của mình đều nhột nhột...anh rất ít khi bình tĩnh nói ra được những câu như trong chuyện yêu đương.

“Giang Lãnh?” Tôi ngập ngừng nói với một giọng rất thấp.

Anh không trả lời tôi, tôi không thể để yên được, lúng túng chống đỡ muốn quay lại để xem…

Một đôi mắt đen lay láy tươi cười đang nhìn tôi chằm chằm, con ngươi vàng sẫm giống như lửa trong vực thẳm của địa ngục, trong bóng tối ánh mắt đó đặc biệt ngoạn mục.

Anh cười khẽ, trong trẻo thì thào: “… Mộc Lan Lăng, em thật cẩn thận chút ý tứ này của ta cũng nắm được.”

Tôi…

Có phải anh chàng này đang cố tình trêu chọc tôi không?

“…Đế Quân Xích Thiên đã có cái nhìn sâu sắc về thế giới, mặt trời, mặt trăng và vạn vật trên thế giới, cũng có thể nhìn thấu lòng người.

Em không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh, được chưa?” Tôi có chút chọc ngoáy nói.

Tất cả những quả bong bóng màu hồng trong tim tôi đang vỡ ra.

Tôi không biết đối với người khác những lời yêu thương được hiểu như thế nào, cũng không biết họ có coi những lời yêu thương quan trọng hay không? Hay chỉ là do tôi quá ngây thơ? Chưa có kinh nghiệm trong yêu đương, nên vẫn cứ mắc kẹt trong hai chữ “hời hợt”?

Trước đây anh đã từng rất lạnh lùng và vô tình, những lời nói của anh khiến cho tôi cảm thấy cả thế giới này đều trở nên u ám và tuyệt vọng.

Khi tôi ngập ngừng nói với anh “hần sẽ yêu lấy thế giới” anh cười khúc khích và trả lời một câu “cũng yêu em”.

Ba từ này được phát ra đã cuốn đi sự u ám trong lòng tôi, cũng cho phép tôi tìm ra lý do cho tình yêu cháy bỏng của mình.

“Tại sao từ trong miệng em lại có tiếng kêu oán giận khi nói Đế Quân Xích Thiên vậy?” Giang Lãnh cười tủm tỉm giữ chặt lấy hai vai tôi, không cho tôi quay mặt lại vào tường.

“Để em một cái tên khác…” Đôi môi hơi mát lạnh của anh áp lên người hôn tới.

“…Đế Quân Xích Thiên?”

“Chà, miễn cưỡng thật đấy.”

Tôi biết anh muốn nghe những gì và anh cũng biết tôi muốn nghe những gì.

Nhưng sự khác biệt là tôi không có sự tập trung tốt để kích thích sự thẳng thắn của anh, tôi cũng không thể cưỡng lại được ánh mắt thu hút và lời nói mập mờ của anh.

Hơn nữa khả năng tập trung của anh tốt hơn tôi rất nhiều, cho nên không phải lần nào tôi cũng thắng.

Anh lại cắn môi cười cười nói: “Lan Lăng, không phải ta đã nói với em rồi sao, em muốn những gì hãy nói thẳng với ta sao? Đến thời gian này rồi, em rốt cuộc muốn thế nào?”

Tôi muốn như thế nào á, tôi đưa mắt xuống nhìn cái bụng nhô ra của mình...tôi muốn có hai cái tên.

“Cái này không tính.” Anh lấy mu bàn tay vuốt ve vòng cung trên bụng tôi “Đứa nhỏ này do em sinh ra, tự nhiên ta sẽ đặt tên cho nó.”

“Anh có ý gì đây? Vậy nếu như là người khác sinh ra cho anh một đứa trẻ, anh sẽ không đặt tên cho nó sao?” Cuối cùng tôi cũng bắt được một khuyết điểm của anh.

“…Đã nói bao nhiêu lần rồi? sẽ không có thêm ai khác nữa cả.” Anh mỉm cười nhích người lại gần dang tay ôm lên người tôi, ánh mắt sắc bén như con dao.

Sau hai ngày tung hoành tôi còn phải ôm eo xuống nhà.

Vẫn còn muốn tới?

“Chồng ơi!” Phương pháp này đã được tôi thử đi thử lại nhiều lần.

“…”

“Ngủ, ngủ ngon…”

“…”.

Truyện Chữ Hay