Cô Dâu Của Diêm Vương

chương 127: song mạch đều thực

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vốn tôi đã oán giận anh, bây giờ lại càng oán giận hơn.

Từ khi trở về từ chỗ bà cụ Ô, trêи đường đi tôi chẳng nói với anh câu nào, nói chuyện với anh còn bị nghĩ là kẻ tâm thần thì tội gì phải khổ chứ! Gân phố Văn Hóa có một công viên lớn, trong lòng tôi đang rất buồn bực, một mình bước vào trong công viên muốn thư giãn một chút.

Dừng chân ngay cạnh mép hồ nhỏ, ngẩn người nhìn khối băng bên hồ.

Tôi phải đấu tranh thế nào đây? Cãi nhau một trận với anh, sau đó lại bị anh giơ tay trói chặt, một tháng sau sẽ làm thế nào.

Hay là mỗi ngày khóc thúc thích xin anh buông tha đứa trẻ, đừng quan tâm pháp trận kia nữa...

Nhưng khi pháp trận sụp đổ, người trong vòng âm dương đứng mũi chịu sào.

Bởi gần như mỗi ngày, chúng tôi đều gặp quy, người nhà của tôi và đứa bé cũng sẽ hoàn toàn không thể may mắn thoát khỏi.

Đó chính là đường chết, với sức mạnh như kiến của tôi thì không còn con đường thứ hai, huống chi Giang Lãnh dùng cách này nhẫm đem pháp lực của mình để lên người "dương gian"

để phá vỡ tà khí tập trung ở âm phủ.

Pháp lực trời sinh càng tỉnh khiết, mạnh hơn nhiều so với tu luyện muộn.

Dù có bao nhiêu pháp sư xuất lực cũng không thể sánh bằng sức mạnh đó.

Tim tôi loạn cồn cào, nhìn mặt sóng lăn tăn càng khó ổn định tâm trạng.

"Cô gái à, cô đứng đây làm gì vậy?"

Một ông lão mang theo một chiếc ghế dài và dụng cụ câu cá nhìn tôi với vẻ cảnh giác.

"Không thể đứng đây ạ?"

Tôi nghi ngờ nhíu mày, xung quanh cũng không có biển báo cấm đứng đây? Ông lão bước hai bước, nhìn tôi rồi đánh giá, lắc đầu nói: "Một cô gái xinh đẹp như cô, tuyệt đối đừng nghĩ quấn, vấn đề tình cảm rồi sẽ qua, cứ bình tĩnh đổi mặt"

Hả? Tôi mơ màng, nhanh chóng phản ứng lại...Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

ông lão kia tưởng tôi muốn nhảy hồ! "Không gì là không thể, người đàn ông thực sự yêu cô sẽ không để cô rơi nước mắt, cô biết rõ nhưng vẫn đâm đầu! Năm ngoái ở bên hồ này, tôi còn cứu được một cô gái, cô ấy bảo bản thân hối hận khi nhảy xuống, không ai đáng giá để cô đánh đổi tính mạng mình đâu..."

Vẻ mặt ân cần của ông cũng như lời nói ấy khiến tôi lúng túng.

Tôi nhìn xung quanh, Giang Lãnh đứng dưới gốc cây cách tôi mấy bước, khoanh tay nhìn tôi.

Gương mặt anh lạnh như băng, chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều lần về vấn đề này, không phải anh không muốn nhường, mà vốn dĩ là không có chỗ nhường, cãi nhau cũng vô nghĩa.

Tôi quay đầu hít một hơi thật sâu, khí lạnh tràn vào phổi khiến tôi tỉnh táo đôi chút.

"Không sao ạ bác trai, cháu chỉ muốn yên tĩnh thôi, chưa từng nghĩ bậy."

Tôi cười gượng gạo với ông lão.

Khí sắc giữa hai chân mày bác trai này không tốt, chắc hẳn đã gặp chuyện không may nhưng vẫn tốt bụng tới an ủi một người qua đường không quen biết, đúng là một người tốt bụng.

"Không nghĩ bậy là tốt...

Người trẻ tuổi phải biết trân trọng.."

Ông ấy vừa nói vừa chuẩn bị rời đi.

"Bác trai ơi, có phải gân đây trong nhà bác gặp chuyện phiền lòng không ạ? Cháu thấy bác...

ừm, giữa hai chân mày có khí đen."

Tôi uyển chuyển hỏi.

Ông lão cười cười đáp: "Vậy mà cũng bị người ngoài nhìn ra, không có gì lớn cả, cô gái tự quan tâm mình hơn đi..."

Ông ấy không muốn nói với tôi, tôi chỉ cười nói: "Nếu gia đình không yên thì hãy đến cửa hàng chúng cháu ngôi một chút, nói không chừng có thể giúp bác."

Tôi chỉ đầu phố Văn Hóa, ông ấy gật đầu cười.

Đứng bên hô hơn nửa tiếng đồng hồ, tay chân tôi sắp đông cứng, Giang Lãnh vẫn lạnh lùng đứng sau lưng tôi, không nói cũng không kéo tôi.

Tôi dây dưa với anh, anh thọ cùng trời đất, có rất nhiều thời gian để dây dưa cùng tôi, tôi còn phải ăn ngũ cốc hoa màu, về nhà nấu cơm cho anh tôi.

Thế là tôi mang theo cơn tức này trở về nhà, anh ấy trông thấy chúng tôi đi một trước một sau, nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Cãi nhau hả?"

Tôi bĩu môi, cãi nhau? Người ta là Đế quân đại nhân tiếc chữ như vàng, vốn xem thường việc nói nhảm cùng bọn người phàm chúng tôi.

Anh ấy đi theo tôi vào phòng bếp, kè kè bên cạnh hỏi tôi có chuyện gì, tôi vừa "chặt"

đô ăn vừa uất ức kể cho anh ấY Nghê lời của bà cụ.

"Cái gì? Bà cụ nói có thể là hai đứa à?"

Anh ấy cũng bất ngờ, lẩm bẩm nói: "Lần này lỗ lớn rồi, khó lãm mới có mười lăm tỷ, kết quả là muốn giết con tin...

Á, Lan Lăng, em đừng khóc! Đừng buồn mà, đừng buồn mà..."

Tôi nào có buôn! Tôi đang tức giận! "Thái độ chống quỷ của em thế nào?"

Anh ấy hỏi.

"Anh ta có thái độ gì, lạnh như băng trừng mắt nhìn em giống như nó là lỗi của em vậy!"

Khóe miệng anh ấy run rẩy, nhỏ giọng nói: "Theo lý mà nói, ừm, đúng là lỗi của em.

Ai bảo em không sớm thì muộn, hết lần này đến lần khác sắp xếp hai viên trứng..."

Tôi...

"Anh sai rồi! Anh sai rồi! Em đừng khóc nữa Lan Lăng!"

Anh ấy vừa gào vừa chạy vào trong cửa hàng quát lớn: "Giang Lãnh, cậu ra đây cho tôi! Thân là một người cậu, tôi muốn đại diện nhà mẹ dạy dỗ cậu!"

Chẳng biết anh ấy nói gì với Giang Lãnh mà sau đó, anh ấy chạy vào phòng tôi lấy điện thoại gọi cho Lâm Thừa Dũng, tôi đoán có lẽ anh ấy muốn mời Lâm Thừa Dũng đến giúp đỡ.

Chuyện này nói ra ai tin? Cái tên Lâm Thừa Dũng mặt lạnh như tiền kia chắc sẽ tam quan sụp đổ.

Chẳng bao lâu, anh ấy chạy lên lâu nói với tôi: "Lan Lăng à, đi thôi, Lâm Thừa Dũng đã sắp xếp bác sĩ tư kiểm tra giúp em rồi, tới mượn thiết bị ở bệnh viện lớn là được "

Giang Lãnh hiếm hỏi mở miệng: "Đi kiểm tra một chút cũng tốt, đã biết song mạch đều đập nhanh thì chứng tỏ đã có tim thai và mạch tượng."

Tôi cần răng gật đầu, thầm nghĩ dù bác sĩ có hỏi tôi cái gì, tôi đều giả ngốc, hỏi gì cũng không biết.

Đi vào bệnh viện cao cấp, lúc này ở phòng chụp hình đã tan làm, viện trưởng và bác sĩ tư của nhà họ Lâm đang đợi chúng tôi, sử dụng thiết bị kiểm tra riêng tôi.

Sau khi xem, vẻ mặt bác sĩ tư nghiêm túc, nói với tôi rằng đúng là có hai tim thai, rồi ánh mắt ông ấy nhìn tôi trở nên là lạ, xoắn xuýt lâm bâm: mình có nên báo cáo với ông cụ và bà cụ không nhỉ...

Suýt nữa tôi đã hộc máu, ý ông ấy là gì! Coi đứa nhỏ này là con riêng của Lâm Thừa Dũng ư? "Bác sĩ ơi, tôi không phải là..."

Tôi vừa định giải thích đứa nhỏ này không có quan hệ với Lâm Thừa Dũng thì điện thoại ông ấy reo um lên, thế là ông ấy nhanh chóng nghe điện thoại, vội vã chạy ra khỏi phòng kiểm tra.

Để một mình tôi với sự bối rối ở lại.

Tôi nhớ Lâm Thừa Dũng từng đùa: "Nếu có con trước khi kết hôn thì tôi sẽ gặp phiền phức."

Sự hiểu lầm này có làm anh ta gặp phiền phức không? Hình như chuyện trong gia tộc lớn rất phức tạp, hi vọng anh ta có thể nói rõ với bác sĩ tư.

"Hai đứa, này Giang Lãnh, làm sao bây giờ?"

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Giang Lãnh đang đứng dựa tường.

Anh mở mắt, nhìn tôi một cách nặng nề, hơi nghiêng đâu ra hiệu cho tôi đi đến lối an toàn.

"Mộ Lan Lăng, em có tin ta không?".

Truyện Chữ Hay