Cô Dâu Của Diêm Vương

chương 102: tạm ở nhà họ lâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Thừa Dũng nghe tôi kể lại tường tận mọi chuyện xong, thì vân là bộ dạng nghiêm túc như không bị ảnh hưởng gì.

Người này thật là dù có gặp phải chuyện gì cũng không hê hoảng sợ sao? Người bình thường mà nghe thấy có một con lệ quỷ có thể đang đến tìm mình thì dù ít hay nhiều cũng sẽ thấy lo lắng, sợ hãi mới đúng chứ? Hơn nữa tôi còn nói cho Lâm Thừa Dũng biết cái chết thảm hại và nguyên nhân gây đến cái chết của Vân Kỳ, anh ta chỉ yên lặng nghe hết cả câu chuyện, gật khẽ đầu, không hê tỏ ra ngạc nhiên cũng như hoảng loạn.

Cái thằng cha này thật sự cho là gia tộc nhà mình không có gì là không làm được sao, cái bộ dạng điềm tĩnh như vậy, tôi cũng cảm thấy lo lắng cho anh ta.

"Nói cho cùng là, con gái của nhà họ Quách cho là tôi đã giết bố cô ta, thế nên mới muốn nuôi tiểu quỷ đế hại tôi, kết quả thì lại là nuôi một con lệ quy, lại còn bị nghiệp quật mà chết thê thảm?"

Lâm Thừa Dũng tổng kết lại.

Tôi gật đầu, vì để tránh giải thích quá phức tạp, tôi lược bỏ chuyện của Mộ Vân Giang.

"Vậy thì tôi cần làm những gì? Cô Mộ chỉ là một cô gái yếu ớt, lẽ nào lại để cô bảo vệ tôi sao? Chuyện này hình như có vẻ buồn cười đấy."

Lâm Thừa Dũng coi thường tôi với thái độ rất nghiêm túc: "Tôi vẫn nên mời vài vị pháp sư đến thu phục con quỷ đó thì tốt hơn"

Tôi bĩu môi, nói: "Vậy thì tùy ngài Lâm thôi, anh là ông chủ, anh muốn mời bao nhiêu người đến bảo vệ anh đều được."

Lúc đến căn nhà rộng lớn của họ Lâm, phía chân trời đã bắt đầu lờ mờ sáng, tôi và anh trai tôi được sắp xếp ở hai phòng sát cạnh nhau, phía trong còn có một cánh cửa có thể thông hai phòng, thiết kế như thế này khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn, sau khi ăn sáng ở nhà họ Lâm xong, tôi mặc nguyên quần áo leo lên giường ngủ bù.

Tôi ngủ một giấc đến lúc trời chập tối, đang mơ mơ màng màng đưa tay tìm điện thoại thì nghe thấy một tiếng động rất lớn Anh trai tôi cũng nghe thấy, tôi vẫn còn đang nghệt mặt ra thì anh ấy đã từ phòng bên cạnh lao đến, nhìn thấy tôi không có chuyện gì xong thì mới chậm rãi đi ra ban công xem có chuyện gì xảy ra.

"Mẹ kiếp...

Lan Lăng em đừng có mà qua đây."

Anh trai tôi lùi lại vài bước, chặn tôi lại trong phòng.

"Phía dưới có chuyện gì vậy? Động tĩnh lớn như thế lẽ nào lại là phát nố à?"

Tôi muốn thò đầu ra xem nhung bị anh trai ấn đầu, đẩy vào trong phòng.

"Đừng xem nữa, chúng ta đi xuống nhà là biết ngay thôi."

Vừa dứt lời thì có người vội vàng chạy đến gõ cửa phòng chúng tôi, là một người mặc đồ vest đen, anh ta thúc giục nói: "Cô Mộ, cậu Mộ, cậu chủ chúng tôi có lời mời, mời cô xuống dưới tâng nói chuyện."Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

Chúng tôi cùng đi xuống dưới tầng với anh ta, nhìn thấy dưới tầng một có một bức tường và cửa số đã bị đập vỡ tan tành, phía trêи đó còn có vệt máu.

Có người chết rồi sao.

Tôi ngấm ngâm thờ dài trong lòng, Lâm Thừa Dũng rốt cuộc vẫn không nghe lời khuyến cáo của tôi.

Đi vào trong phòng uống trà, tôi nghiêm mặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Thừa Dũng, cái thằng cha này hoàn toàn không nghe lời khuyến cáo của tôi! Tôi đã lặp đi lặp lại với anh ta vê phương vị Ngũ Hoàng Đại Sát nghiêm cấm động thổ, chắc chắn là anh ta đã không nghe theo! "Cô Mộ..."

"..

Tôi đã khuyến cáo anh rồi."

Tôi bất lực nói với anh ta: "Ngài Lâm, nếu như anh thật sự không hề tin tưởng vào âm dương huyền thuật, vậy thì đừng lãng phí tiên mời chúng tôi nữa, tôi khuyên anh đã rất nhiều lần rồi, nhưng anh thì hoàn toàn không hề để tâm tới "

"Tôi rất xin lỗi"

Anh ta cau chặt mày lại, hạ thấp giọng nói: "Thực là không dám giấu, cô Mộ, tôi đến thành phố này, làm ăn kinh doanh cho gia tộc chỉ là thân phận bê ngoài mà thôi, ngâm phía dưới còn thực hiện một số nhiệm vụ của vài quốc gia mà tôi không tiện tiết lộ, vì thế những thứ trong thư phòng là rất quan trọng, bắt buộc phải nhanh chóng tiến hành cải thiện an ninh."

Ôi chao, tôi ngoài trừ thở dài ra thì còn có thể làm gì nữa? Gặp phải một người khách không chịu nghe lời thì đúng là chỉ có gia tăng thêm lượng công việc mà thôi.

Vừa rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ có thấy một chiếc xe công trình nhỏ, chắc là xe chứa đồ lắp đặt trong thư phòng của anh ta, đột nhiên gặp sự cố, đâm vào một người công nhân, ngay lúc đó đã thấy là không qua được rồi.

Xe cấp cứu đã đến, bác sĩ cấp cứu đến xem, người công nhân đó xương ức đã vỡ vụn, xương sườn cảm vào các nội tạng, nôn ra máu rồi chết luôn.

Sắc mặt của Lâm Thừa Dũng thì vẫn tĩnh lặng như mặt hồ nước, có một số thứ khiến anh ta không thể không tin.

"Anh Lâm, nếu như anh thật sự muốn mời chúng tôi đến giúp đỡ thì phải nghe lời chúng tôi có được không? Tôi không muốn anh xảy ra chuyện! Ngày hôm qua anh không được tận mắt nhìn thấy hiện trường vụ giết người, cảnh tượng ấy đáng sợ đến mức tôi không hề muốn nhìn thấy lần nữa"

Tôi nghiêm túc nói với Lâm Thừa Dũng.

Không biết là câu nói nào đã khiến anh ta động lòng, gương mặt như lá bái của anh ta đột nhiên hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Người này! Giờ lại vân có thể cười được! "Được thôi, từ bây giờ trở đi tôi sẽ nghe theo những gì cô nói, còn về sai lầm đã phạm từ trước, thì có cơ hội nào sửa chữa được không? Cô Mộ có muốn đi xem thư phòng của tôi không?"

"Chẳng phải nói là không thể xem được sao?"

Tôi có chút ngạc nhiên.

Lâm Thừa Dũng khẽ nhíu mày nói: "...

Vẫn là nên mời mọi người xem qua thì hơn, không thể lại có chuyện gì ngoài ý muốn được, một khi khiến cho giới truyền thông chú ý đến thì muốn át đi dư luận cũng không dễ dàng gì."

Lúc chúng tôi chuẩn bị đi lên tầng thì quản gia đưa mấy người đi vào, người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc bộ trang phục đời Đường, vẻ mặt uy nghiêm rất có khí thế.

"Cậu chủ, đây là Tề đại sư, còn đây là Lỗ đại sư...

Quản gia đơn giản giới thiệu mấy vị "đại sư" . TruyenHD

này.

Lâm Thừa Dũng không hề bắt tay với bọn họ, chỉ là gật đầu nói: "Các vị vất vả rồi"

Anh ta quả thật là rất không biết nói chuyện, một câu vất vả rồi khiến cho mấy vị đại sư này vốn dĩ đang đợi để tự khoe khoang bản thân không làm thế nào mà tiếp lời được.

Tôi thì ngơ ngác cầm cái la bàn nhỏ quên không cất đi, bị vị Tề đại sư tinh mắt nhìn thấy, cười nhạo nói: "Cô là Khôn của nhà họ Thẩm?"

Tôi liến thu cái la bàn về sau lưng, lắc đầu nói: "Không phải"

Tề đại sư nheo mất lại: "Không phải? Cái la bàn cô câm trong tay là pháp khí quan trọng của nhà họ Thẩm, gọi là "Ngọc Toàn Cơ", cô không phải là người nhà họ Thấm thì làm sao lại có cái thứ này?"

Anh trai tôi khó chịu gào lên: "Cần ông lo à, ông điều tra hộ khẩu chäc? Chúng tôi họ Mộ, ông giỏi ông điều tra đi."

Vừa nghe thấy là người họ Mộ, người ở đổi diện đều nhướng mày lên lộ ra vẻ có chuyện hay để xem.

"Hóa ra hai người nhân tài mới xuất hiện à...

Gần đây ở trong giới này trở nên rất nổi tiếng, đến tôn ti trật tự, kính người lớn tuổi cũng không hiểu! Đúng là người nhà họ Mộ không có gia giáo mài"

Một vị "đại sư"

đeo kính hoàn toàn không che đậy sự khinh thường chúng tôi.

Không đợi anh trai tôi mở miệng, Lâm Thừa Dũng chỉ lạnh lùng nói: "Cô Mộ và cậu Mộ đều là khách tôi mời đến đây, ông có ý kiến gì không?"

Vị "đại sư"

đó giật bản mình, lập tức ngậm mồm im bặt.

"Quản gia, tiếp đãi mấy vị đại sư này, tiện thể nói rõ tình hình, tôi xin phép thất lễ...

Hai vị, đi bên này."

Lâm Thừa Dũng đối với chúng tôi rõ ràng là tiếp đãi long trọng, khiến cho mấy vị đại sư ở phía sau lưng lập tức mặt mày đen như đít nồi.

Nếu như là những gia đình bình thường mà dám tiếp đón mấy vị đại sư này không được chu đáo thì có lẽ bọn họ sớm đã phất áo bỏ đi rồi, nhưng mà ở đây đối phương là nhà họ Lâm, bọn họ đến muốn tỏ thái độ cũng phải suy nghĩ đắn đo cho kỹ trước.

"Nhìn thấy cái mặt của Tề đại sư vừa rồi tức đến mức khóe mép giật đến hai cái"

Anh trai tôi vui vẻ nói: "Đám người này tự cho là bản thân rất cao giá, chắc là chẳng có mấy người dám bỏ bê bọn họ như thế, thật là sảng kɧօáϊ."

Tôi không thèm để ý gì đến anh minh, chỉ là nhìn cái la bàn nhỏ trong tay, vừa đến tầng hai, kim của la bàn đột nhiên hơi rung động, tôi liền dừng lại, lập tức đặt nó nằm bằng trong tay.

"Sao thế?"

Lâm Thừa Dũng quay người lại hỏi.

Kim la bàn đu đưa vài cái, chỉ về phía cửa của thư phòng, Lâm Thừa Dũng nhìn thấy ánh mắt tôi nhìn chăm chăm vào cửa thư phòng, lập tức nói: "Tôi bây giờ mở cửa ra cho cô xem nhé..."

"Đừng! Đừng mở!"

Tôi vội vàng gào lên một câu, anh trai tôi nhanh mắt nhanh tay kéo Lâm Thừa Dũng lại! Sau cánh cửa đó, lờ mờ có thể thấy màn sương đen đang lộ ra, còn kim la bàn trong tay tôi thì chỉ thẳng về phía thư phòng.

Phía sau cánh cửa có thứ gì đó.

Truyện Chữ Hay