Hạ Cẩm vừa nói xong, Tống Minh đã phì cười: “Tôi nói chị thật là… chẳng qua đi nhờ một đoạn đường cũng bị chị mang ra mặc cả.
Đúng là đầu óc dân buôn.”
Hạ Cẩm không để ý đến lời mỉa mai đó, khởi động xe, nói: “Chú đi đâu?”
Một cái tên được nói ra, là nơi ăn chơi hoang đàng.
Tống Minh lười biếng ngả ghế xuống, hai tay gối ra sau đầu, thoải mái lim dim mắt hưởng thụ cảm giác thư thái, khí chất trác táng phát ra đến mê muội người nào nhìn thấy.
Hạ Cẩm liếc mắt nhìn sang.
Chú em chồng là bản sao như tạc của Tống Sơn, chồng bà đẹp cỡ nào, Tống Minh đẹp cỡ đó.
Hơn nữa, trên người hắn còn có dáng dấp phong lưu thoải mái, khiến cho người khác khó mà đề phòng, cũng không sợ.
hãi như khi đối diện với Tống Sơn, thậm chí, còn có phần quyến rũ khác thường Cảm thấy ánh mắt ai đó đang quét qua quét lại trên người mình, Tống Minh đắc ý nhướn mày, láu cá xoay mặt lại, bắt gọn khoảnh khắc nhìn trộm của Hạ Cẩm.
“A..
Bà giật mình, bàn tay run run không kịp tránh đuôi xe đẳng trước, vội quặt tay lái lao thẳng vào dải phân cách giữa đường.
Cú va đập mạnh diễn ra, Hạ Cẩm bị rung lắc dữ dội, nhào cả vào lòng Tống Minh.
Hắn lập tức thuận tay ôm lên, cúi đầu nhìn bà cười cợt “Ôi chao, chị dâu thân yêu ơi, mới xin đi nhờ chị một đoạn mà đã làm chị muốn lấy mạng tôi sao? Ái chà chà…”
Hạ Cẩm đang hoảng sợ không thôi, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, làm gì còn tâm tư nào mà so đo với hẳn?
Mọi chuyện của bà đều không thuận.
Đầu tiên là hôn nhân của con trai trái ý, sau đó là hôn nhân của mình bị người ta phá hỏng, tiếp đến lại là tai nạn xe cộ… Giống như thời vận đến lúc đen đủi nhất.
Bất đầu từ khi nào lại như vậy?
Trong đầu bà lại nghĩ đến An Nhiên.
Từ lúc cô a gọi một tiếng “Mẹ”, bà nhất định không chịu, sau đó là liên tiếp chuyện thối nát quăng đến.
Bà không kìm được mà rùng mình một cái, ngực phập phồng kịch liệt, trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
“Bị dọa sợ rồi?” Thấy hai mắt Hạ Cẩm vấn nhìn vào khoảng không hư vô, hô hấp vội vã đến mức không bị người ta sờ soạng cũng không có phắn ứng, Tống Minh lập tức ngừng cười, nhanh chóng bấm huyệt nhân trung cho bà “Á… đau.” Cuối cùng người cũng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn quanh.
Tống Minh rút một tờ giấy ăn trên đầu xe giúp bà lau mồ hôi, an ủi: “Không có việc gì, đừng sợ, qua hết rồi.
Tuy việc chị gái và chị dâu đối đầu, Tống Minh đương nhiên về phe chị gái, nhưng không có nghĩa là hẳn ghét bỏ chị dâu, việc nào ra việc đó.
“Buông… Chú buông tay ra” Hai người cúi sát gần nhau, giống như chỉ một chút xíu nữa thôi là môi của chú em chồng hạ xuống môi Hạ Cẩm, khiến bà quản bách đỏ mặt, vội vã đẩy người “Chị dâu, có đau chỗ nào không? Sao lại ra nhiều mồ hôi như thế?” Tống Minh vẫn ân căn quan tâm khiến cho Hạ Cẩm càng hoảng hốt.
Đây là một tay ăn chơi có hạng, đối với phụ nữ rất biết cách lấy lòng.
Chẳng trách vô công rồi nghề vẫn có rất nhiều người nuôi hẳn.
“Tôi không sao.
Chú thế nào?”
“Hị, tôi là đàn ông.
Chị nói tôi có thể thế nào: Tống Minh buông tay, ngón tay không biết vô tình hay cố ý lướt qua cánh tay trần của Hạ Cẩm, giống như phát ra tia điện làm bà run rẩy cả người.
“Sao thế?” Hắn cố ý hỏi.
“Cẩn thận tôi chặt đứt tay chú.” Hạ Cẩm ổn định lại tâm trạng, hai mắt nhìn chằm chăm con đường phía trước, bực mình nói.
“Sao lại ác thế?” Tống Minh hờn dỗi nói.
“Chúng ta là quan tâm lẫn nhau, có gì đâu mà chị phải ngượng.
Hơn nữa, ngay cả hôn cũng đã hôn rồi.
Tôi nhớ lúc đó môi của chị rất.”
“Im ngay!” Hạ Cẩm rít lên.
“Đấy là vì chú đóng giả làm chồng tôi”
Tống Minh ác ý cúi xuống nhìn vào tận mặt bà, hỏi: “Cho nên… chị mới phát sinh ý muốn làm chuyện vợ chồng với tôi?”
Bà kiềm chế cảm giác muốn bóp chết hắn Đúng lúc này cảnh sát giao thông đi tới, Tống Minh không ngần ngại vươn người hôn một cái trên mặt Hạ Cẩm, sau đó đẩy cửa xuống xe.
“.” Bà rất muốn đập chết hẳn.
Cảnh sát muốn gõ cửa xe mời Hạ Cẩm ra làm kiểm tra giấy tờ nhưng bị Tống Minh ngăn lại Hắn rút tiền từ trong ví ra, tỏ vẻ sẵn sàng nộp phạt, không chấp nhận hợp tác những việc khác.
Thấy Tống Minh vì mình mà chủ động đứng ra gánh vác, cơn giận của Hạ Cẩm bỗng hóa mềm nhũn, cảm giác ghét bỏ đã vơi đi rất nhiều.
Từ lâu nay, bất cứ việc gì bà làm cũng đều là tự thân vận động, chưa từng dựa vào đàn ông, Bà còn nhớ rõ, rất nhiều năm về trước, có một lần gặp phải khách hàng rất khó đàm phán, bà phải gác lại kì nghỉ lễ, đội mưa tầm tã đến thuyết phục, bằng mọi giá kí được hợp đồng, cả người lên cơn sốt thê thảm.
Vê đến nhà, bà vừa mở miệng tố khổ với chồng, ông không những không vui mà còn lạnh nhạt nói: “Không cần em phải tốn sức như vậy.
Đi làm mệt quá thì ở nhà anh nuôi” Ngoài ra không một lời hỏi han tình hình sức khỏe.
Hạ Cẩm đau lòng khôn xiết, từ đó trở đi càng lao vào công tác, muốn lấy thành tựu để khiến ông xã coi trọng mình một chút Nhưng về sau bà mới hiếu được, đàn ông rốt cuộc chỉ muốn che chở cho những người phụ nữ yếu ớt hơn họ.
Còn bà quá mức tài ba, khí phách đến mức khiến họ nể phục, kính cẩn, tuyệt đối không làm cho họ cảm thấy thương tiếc.
Một đoạn hồi tưởng đó vừa xong, Tống Minh cũng đã giải quyết xong việc mà trở lại.
Hắn nói: “Chị dâu, sang ghế phụ ngồi đi.
Tôi lái xe”
Bà ngoan ngoãn đổi chỗ, hoàn toàn im lặng.
Xe lại đi một đoạn, đến khi dừng đèn đỏ, Tống Minh mới lên tiếng “Chị dâu cần tôi giúp việc gì?”
Hạ Cẩm trải qua nhiều cảm xúc dữ dội, bây giờ mất hết khí lực, yếu ớt nói: “Chú có thế giúp tôi nói chuyện của Thu Nhi với chị Quỳnh Như được không? Con bé còn nhỏ, đừng phá hoại tiền đồ của nó”
“Phá hoại tiền đồ?” Tống Minh cười ha hả.
“Chị dâu, thành thật một chút.
Tiền đồ của nó là hầu hạ anh trai tôi cho thật tốt, bằng không, chị tôi đâu cần thu nuôi nó, cho ăn cho học, dạy bảo đủ thứ đến tận bây g Hạ Cẩm ám đạm một hồi, trên mặt tràn đầy đau thương, “Tôi không muốn chia sẻ chồng mình với người khác.”
“Chị dâu hẹp hòi quá” Tống Minh lắc đầu.
“Anh trai tôi có đi tìm đàn bà ở chỗ khác thì chị quản được à?”
Hạ Cẩm lại thở dài: “Nếu anh ấy như vậy, lúc trước tôi đã không lấy anh ấy”
Đèn xanh bật sáng, Tống Minh lại nhấn ga cho xe đi, không thèm quan tâm nói: “Vậy giờ li hôn vẫn được”
Nghe đến hai tiếng”li hôn”, lập tức Hạ Cẩm nóng nảy: “Tuổi trẻ của tôi đều dành cho anh chú, tôi còn vì anh ấy mà sinh hai đứa con…”
“Chị dâu à..” Tống Minh cười nhạt.
“Đừng nói mấy lời buồn nôn như thế.
Tuổi trẻ của chị dành cho anh tôi, thế chẳng lẽ chị không lấy đi thanh xuân của anh ấy à? Con của chị sinh ra, chẳng lẽ chỉ có mình anh ấy được hưởng? Chúng không gọi chị là mẹ à? Chị đừng trách anh tôi.
Mấy năm nay hẳn là chị cũng không quan tâm đến nỗi lòng của anh ấy đi.
Tôi nói này, tuy chị có nhan sắc không tồi, thế nhưng một chút hương vị đàn bà cũng không có.
Với đàn ông mà nói, chẳng khác.
nào một bình hoa, có để trang trí cũng tốt, không có cũng chẳng sao”