Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Minh Châu” Hoàng Kiên khế gọi, giọng nói tương đối trầm thấp.
So với một tháng trước khí phách hăng hái, giờ phút này anh lại có vẻ sa sút Người gầy đi một vòng, ăn mặc tuy chỉn chu, tóc tai được chải vào nếp cẩn thận chứng tỏ đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây nhưng nét mặt lại không giấu được vẻ mệt mỏi luộm thuộm.
“Đã lâu không gặp” Ngô Minh Châu khôn khéo tìm cách khép bớt cánh cửa, không để Hoàng Kiên bước vào.
“Không muốn mời anh vào nhà sao?” Ánh mắt của Hoàng Kiên vẫn sắc bén, lập tức nhận ra điểm bất thường.
Minh Châu cười cười, ái ngại gãi đầu: “Tại…bạn trai em sắp đến, sợ anh ấy hiểu lâm thì không hay lảm.
Bây giờ cũng muộn rồi mà…”
“Em đã có bạn trai rồi à?” Hoàng Kiên hơi ngẩn người.
“Chúc mừng em”
Cứ dùng dằng thế này không ổn chút nào.
“Giúp, giúp chứ” Ngô Minh Châu vội vã nói “Dĩ nhiên chúng ta là bạn bè, anh cần gì em sẽ giúp.
Trừ việc của An Nhiên”
“Tại sao?” Hoàng Kiên tức giận vô cùng.
Nếu không vì An Nhiên, anh và Minh Châu cũng chẳng có nửa phần liên quan đến nhau.
“Em hẳn đã biết việc An Nhiên li hôn.
Ở nơi danh gia vọng tộc như thế, An Nhiên có ngày nào được hạnh phúc? Nhìn bắng mắt thường cũng thấy, cô ấy và Tống Thành không hề thích hợp.
Hẳn là con trai độc nhất, phải gánh vác trách nhiệm của cả gia tộc, trong khi An Nhiên thì..”
“An Nhiên thì sao?” Minh Châu quắc mắt nhìn sang.
Hoàng Kiên chợt nhận ra mình đã lỡ lời liền im bặt, sau đó mới nói “Dù sao người nhà họ Tống cũng không chấp nhận cô ấy”
Hoàng Kiên hơi siết chặt quai hàm, ánh mắt nhìn vào khoảng không nhưng rừng rực như có lửa đốt: “Lần này anh muốn mang cô ấy đi, vĩnh viễn không về nữa”
“Không được đâu!” Minh Châu nhảy dựng lên, buột miệng thốt ra một câu.
“An Nhiên không thể đi cùng anh được, đừng làm khó cô ấy”
“Tại sao lại không?” Hoàng Kiên nắm chặt hai vai Minh Châu, thấy cô nhăn mày mới giật mình, vội buông tay ra.
“Xin lỗi, anh bị kích động quá…”
“Không sao” Minh Châu thở dài.
“Em nói anh nghe, hiện tại Cá Chép vẫn năm trong tay Tống Thành, làm sao An Nhiên lại bỏ đi theo anh được?”
Thấy Hoàng Kiên mím môi nghĩ ngợi, cô lại bồi thêm một câ “Còn nữa, nếu như việc anh mang cô ấy bỏ đi bị bại lộ thì hậu quả vô cùng lớn.
Bị Tống Thành bắt trở về, An Nhiên lại phải chịu đòn trừng phạt của hẳn.
Chỉ là đau đớn thể xác không đã đành, đăng này còn bị hẳn làm cho nhục nhã.
Lần trước nghe nói còn bị hắn xoay vần thâu đêm suốt sáng, đến nỗi cô ấy còn gọi điện báo cảnh sát, anh cũng biết phải không?”
Biết.
Trong lòng Hoàng Kiên quặn đau, hai nắm tay siết chặt đến cứng lại, móng tay đâm cả vào thịt “Anh, nếu mọi chuyện chắc chắn trót lọt, em sẽ giúp anh.
Nhưng vạn nhất xảy ra sơ sót thì chẳng khác nào đẩy An Nhiên vào hố lửa.
Nếu anh thực sự yêu cô ấy thì bây giờ phải hết sức bình tĩnh, không thể nóng vội”
Viễn cảnh kinh hoàng hiện lên trong mắt Hoàng Kiên, khiến anh bất lực nện một cú đấm thật mạnh trên tay vịn cầu thang, vẻ mặt thống khổ.
“Nhưng không còn thời gian nữa rồi” Ngày mai, anh phải kết hôn với Cố Khánh Ninh, không còn là người độc thân, sẽ mất đi tư cách theo đuổi An Nhiên.
Đêm nay là cơ hội cuối cùng, anh không thể bỏ lỡ một lần nữa.
“Anh cầu xin em, hãy giúp anh.
Chỉ cần em đưa anh chìa khóa nhà, hoặc đừng khóa cửa.
Chỉ thế thôi.
Anh cầu xin em đấy, Minh Châu.”
Bàn tay Minh Châu bị Hoàng Kiên túm lấy, lắc đến phát đau.
Cô đành phải đánh liều đưa ra một ý kiến: “Khoan khoan… Bây giờ chúng ta gọi cho An Nhiên một chút.
Nếu cô ấy đồng ý, em cũng không ngăn cản làm gì nữa-”
“Được” Số điện thoại mới của An Nhiên do Tống Thành đăng kí, cho nên Hoàng Kiên mãi không tra ra được.
Đến giờ được nghe giọng của cô thì không còn gì bằng.
Anh vội vã giảng lấy điện thoại từ tay Minh Châu.
Lúc này, An Nhiên đang cùng Nguyễn Chính Quốc ngồi trên taxi trở về nhà.
Cô mệt mỏi đến nỗi ngủ thiếp đi, điện thoại của cô do Nguyễn Chính Quốc nhận.
“Minh Châu đấy à?”
Hoàng Kiên sửng sốt giật mình, nghe giọng nói già nua từ đầu bên kia vọng lại, liền thăm dò: “Là bác trai ạ? An Nhiên đang ở nhà bác sao?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì” Hoàng Kiên vội vàng cúp máy rồi ném trả lại Minh Châu.
Nếu An Nhiên đã về nhà bố mẹ, anh có ở đây quấy nhiêu Minh.
Châu cũng không có tác dụng gì.
Anh lập tức nói “Xin lỗi”, sau đó xoay người chạy như bay xuống lầu, trong đầu nhắm đến nhà Nguyễn Chính Quốc.
Ngô Minh Châu đứng đần mặt ở cầu thanh, cầm điện thoại lẩm bẩm: “Sao kì vậy ta? Nếu An Nhiên đi về nhà bố rồi thì tên ma vương còn bắt mình dọn phòng làm gì?”
Hại cô sấp sấp ngửa ngửa chạy về một phen Minh Châu quay vào nhà, lúc khóa cửa bỗng thấy trong não xẹt qua một ý tưởng.
Cô cẩn thận suy nghĩ một lúc, ôi mẹ nhà nó, Tống Thành đúng là tên quái vật thực sự!
Nhất định là lúc bác trai đi đón An Nhiên, hẳn không có lí do gì ngăn cản nên đành phải thả người.
Trong đó cũng có vài phần ý tứ: Con giao vợ mình vào tay bố, sau này bố đừng tìm con để đòi người.
Nhưng mối quan hệ giữa An Nhiên với mẹ và chị gái lại bất hòa sâu sắc, chắc chẵn cô không thể về nhà sống yên ốn.
Tống Thành tính trước tới điểm này nên đã kêu Minh Châu dọn trước một phòng, chờ đến lúc An Nhiên từ nhà chạy tới đây.
Lại thuận tiện chơi Hoàng Kiên một vố Trình độ khôn khéo này, đúng là Hoàng Kiên không thế đấu chọi lại!
Ngô Minh Châu thở dài, trong lòng thật muốn nói với Hoàng Kiên một câu: “Anh trai à, mau buông tay đi thôi.
Còn đuối theo nữa thì bị người a đùa chết lúc nào không biết!”