Tô Lưu Cảnh liều mạng từ giáo đường chạy ra ngoài, xông qua từng bức tường người ở trước mắt, cô không đợi nổi nữa, cô muốn chạy trốn! Phải lập tức chạy trốn, trốn khỏi nơi đầy thị phi này, nếu cứ tiếp tục như thế nữa, chỉ cần một giây thôi cũng sẽ khiến cho cô phát điên.
Cô thật sự muốn điên rồi, thật muốn điên rồi! Ai có thể nói cho cô biết, tất cả chỉ là một giấc mộng? Nhưng những giọt nước mắt lạnh lẽo trên mặt giờ phút này chứng tỏ hết thảy đều là thật.
Đầu Tô Lưu Cảnh ong ong, vô cùng hỗn loạn, lại như trống rỗng hư không, chỉ biết hiện tại chỉ muốn chạy thật xa, rời khỏi những tiếng gầm thét như ác ma phía sau. Giầy bị tụt ra, cô liền vứt cả giầy, để nguyên chân trần chạy trên đất, không thèm quan tâm đến làn da mềm mại bị vùi dập đến thảm thương, cô cũng nghe thấy có người đang kêu tên mình phía sai, nhưng không thể ngừng lại.
Cô không muốn đối mặt với bọn họ, không muốn một chút nào!
Trong hoảng hốt , Tô Lưu Cảnh chạy như điên trên đường cái, một thân váy cưới trắng như tuyết, tựa như áng mây từ chân trời sa xuống, không nhuốm bui trần.
Đột nhiên, tiếng phanh xe chói tai truyền đến, Tô Lưu Cảnh chợt quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra cách khoảng mười mét có một chiếc xe hơi màu đen đang vùn vụt lao đến.
Tô Lưu Cảnh đứng như trời trồng, mở to hai mắt . . . . . .
"A! Phong thiếu, người phía trước ngã xuống rồi, hình như là một cô dâu thì phải! Nhưng, nhưng xe còn chưa đụng vào cô ấy mà!". Chiếc xe chợt phanh kít lại, cả sườn xe cũng chấn động theo, mới dừng hẳn, tài xế kinh hoàng lắp bắp nói.
Phong lỗi lạc ổn một cái mới đứng vững thân thể, cau lại hạ mi, nói: "Tân nương tử? Đi xuống xem một chút."
Phong Trác Nhiên xuống xe, quan sát cô gái đang mặc trên người bộ váy cô dâu trắng tinh, ánh mắt khẽ lóe lên, sau đó tiến lên đỡ cô dậy, nhìn thoáng qua không phải là cô gái đó chứ? Anh ta khẽ nhíu mày, thầm thắc mắc, không hiểu vì sao cô gái này lại làm cho bản thân chật vật như vậy?
"Này, tỉnh lại đi, cô làm sao vậy?"
Tô Lưu Cảnh gian nan mở mắt, nhìn người đàn ông hơi quen quen trước mắt, đứt quãng nói: "Dẫn tôi. . . . . . Đi. . . . . .", sau đó chống đỡ không nổi nữa, hoàn toàn xụi lơ, bất tỉnh nhân sự.
"Thiếu gia?", tài xế không biết làm sao vội vàng xin chỉ thị. Nếu chở theo cô dâu người đầy máu này trên xe có phải là điềm xấu không?
"Mang đi", trên khuôn mặt nho nhã của Phong Trác Nhiên hiếm khi hiện ra cảm xúc chân thật như lúc này, sau đó cúi người xuống, bế Tô Lưu Cảnh vẫn còn đang hôn mê lên trên xe.
OOXXOOXX
Bi thương không hiểu từ đâu lại ập đến như thác lũ, nước mắt tuôn rơi chảy mãi không cạn, trái tim như khoét ra thành một cái động lớn , lại lần nữa vỡ tan, tiếp đó là máu tươi trào ra, khiến toàn thân đau đớn khó chịu.
Trong nháy mắt sắp sửa bị chiếc xe kia đâm tới, hô hấp của Tô Lưu Cảnh cũng đột nhiên khựng lại, bên tai là tiếng phanh xe bén nhọn vô cùng quen thuộc, đầu óc quay như chong chóng, một cái bóng mơ hồ mang theo ánh sáng chói mắt lao đến, mang theo nỗi đau thương rừng rực cùng với sợ hãi vô ngần, thực tế từ từ trùng lặp, trong đầu như bị xé toạc ra, Tô Lưu Cảnh không còn kịp bật thốt ra bất kỳ thanh âm gì, chỉ cảm thấy trước mắt lần lượt thay đổi lúc đen lúc trắng, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Dường như cô nhìn thấy một bóng dáng sợ hãi chạy trốn trong đêm tối, cô còn thấy cả một chiếc xe lao thẳng tới cái bóng kia, sau đó máu phun ra, cái bóng kia ngã xuống.
Chô muốn chạy đến đỡ người vừa ngã xuống dậy, lúc này mới phát hiện. . . .hóa ra người kia lại là mình. . . . . .
"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?". Bên tai loáng thoáng vang lên âm thanh của người nào đó, là Phong Trác Nhiên.
Phong Trác Nhiên nhìn người con gái nằm trên giường bệnh, sắc mặt ửng hồng vì phát sốt, khổ sở nhíu chặt mày, thân thể rõ ràng yếu đuối muốn chết, nhưng vẫn cứng ngắc, cả người chìm trong trạng thái cảnh giác, khiến đáy lòng anh ta không khỏi mềm đi.
Lại nghe thấy một giọng nói khác truyền đến: "Vết thương trên chân không có vấn đề gì, trên người cũng không có bất kỳ vết thương nào, về phần tại sao vẫn hôn mê, tôi còn phải kiểm tra kĩ càng hơn!".
Đang nói, thì người vốn vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, chợt vươn tay đẩy các dụng cụ kiểm tra trong tay bác sĩ ra, cô mở mắt ra nhìn xung quanh, trong mắt không có bất cứ cảm xúc gì, vô cùng trong trẻo, nhưng nếu tinh tế thăm dò vào, liền sẽ phát hiện sự thâm trầm lắng đọng, kèm theo nỗi ai khó nói thành lời ở trong đó.
Phong Trác Nhiên thấy cô tỉnh lại, liền thở ra, bảo bác sĩ tạm thời đi ra ngoài, sau đó đến gần giường bệnh, nói: “Cô đã tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?".
Tô Lưu Cảnh bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, khàn khàn giọng đáp: "Cám ơn anh. . . . . ."
"Này, lúc trước cô túm lấy tay áo tôi, cầu xin tôi dẫn cô đi, vô cùng nhiệt tình đấy nha. Thế nào hiện tại dùng xong rồi, liền vắt chanh bỏ vỏ, mặt lạnh như tiền vậy, đúng là khiến cho người ta đau lòng không thôi mà!". Phong Trác Nhiên vểnh môi nói.
Nhưng Tô Lưu Cảnh lại không hề có bất kỳ phản ứng nào, tựa như hoàn toàn không nghe thấy gì, cả người đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, trên mặt mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng lại đong đầy bi thương khó có thể nói nên lời.
"Tại sao, cô lại xuất hiện ở lối dành cho người đi bộ? Còn suýt nữa gặp chuyện không may, không biết làm vậy sẽ rất nguy hiểm sao?". Phong Trác Nhiên thấy cô không trả lời, tự động nói tiếp: "Cô đã không nói, thì tôi đành tự tiện đoán bừa vậy. Hôm nay là ngày thành hôn của Thương Thiên Kỳ, mà cô dâu của anh ta lại lang thang như hồn ma trên đường, còn suýt nữa gặp phải tai nạn xe cộ, vậy chỉ có thể có một đáp án là cô đang đào hôn, hiện tại muốn trốn người".
"Tránh thương Thiên Kỳ? Hay là —— Hình Hạo Xuyên? Hay là cả hai…?"
Không ngoài dự liệu, khi nghe thấy cái tên này, toàn thân Tô Lưu Cảnh liền chấn động, gương mặt cũng trắng bệch hẳn đi, quả thật làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Hàng mi của cô khẽ run, những ngón tay dưới chăn nắm lại thật chặt, dường như muốn đâm thủng bàn tay của mình.
Phong Trác Nhiên thấy vẻ mặt của cô như thế, cũng không nhẫn tâm ép hỏi thêm nữa, tình huống đại khái anh ta cũng đoán được vài phần, vì vậy liền nói: "Được rồi, cô cứ nghỉ ngơi đi đã, tôi không quấy rầy nữa. Yên tâm, nơi này là bệnh viện dành riêng cho nhà tôi, bọn họ không tìm được tới đây đâu!". Ngay sau đó liền xoay người, đóng cửa lại.
Anh ta cũng không phải người tốt lành gì, nhưng người con gái này, mang đến cho anh ta cảm giác thật sự đặc biệt. Lần đầu tiên, anh ta chỉ cho rằng cô ta là đóa hoa tầm gửi phụ thuộc vào đàn ông để sinh tồn, một tiểu bạch thỏ nấp sau lưng Thương Thiên Kỳ , chỉ được điểm xinh đẹp kéo lại. Lần thứ hai, ở trong hoa viên, nhìn thấy cô để chân trần bước trên từng bậc thang ở đài nhạc nước, tùy ý phóng khoáng, trong mắt ánh lên vui vẻ, cả người cũng sinh động như tinh linh. Lần thứ ba, càng làm cho anh ta cảm thấy ngoài ý muốn, cô gái khoác trên người bộ váy cưới mỹ lệ, chạy chân trần, rồi ngã xuống đất, trên chiếc áo cưới trắng muốt còn điểm vài đóa hoa hồng y hệt vết máu, gương mặt còn ngấn lệ, vẻ đẹp đầy bi thương đó, khiến cho người ta cảm thấy cô chính là thiên sứ bị đày xuống trần gian, quả thật khiến người ta kinh tâm động phách
Người phụ nữ như thế, ai mà không cảm thấy hứng thú chứ.