Hiện giờ là thời điểm rét lạnh nhất của mùa đông, nếu không có công việc gì thì sẽ chẳng có ai ra ngoài đi lại cả.
Đỗ Cẩm Ninh nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa nhà mình, nhìn những căn nhà đất so le không đồng đều.
Nàng do dự một chút liền đi về phía đầu thôn.Ở trong ký ức của nguyên chủ, từ phía đông đi ra thôn sẽ có một mảnh đất hoang ở mặt sau thôn, liên tiếp đó là một tòa núi lớn.
Hiện tai Trần thị cùng Đỗ Phương Phỉ và Đỗ Phương Linh đang khai hoang ở chân núi để trồng ngô.
Đỗ gia cũng được coi là một nhà khá giả trong thôn nhưng cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi.
Trên thực tế trong một năm thì chính bản thân Đỗ lão nhân và Ngưu thị cũng phải ắn bánh ngô cùng cháo ngô mất non nửa năm.Mà tất cả số ngô đấy đều là mẹ con Trần thị trồng ra.
Ở thôn Tây đầu, Đỗ gia còn có mẫu đất để gieo trồng lúa nước, do Đỗ lão nhân cùng Đỗ lão nhị phụ trách chăm sóc.
Hiện giờ là trời đông giá rét, lại sắp đến tết, ngô và lúa nước đều đã được thu hoạch xong, Mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi, chỉ có mẹ con Trần thị phải trồng củ cải trắng ở dưới chân núi cho Đỗ lão nhị bán tới huyện thành cách thôn dặm để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt cho Đỗ gia.Tam phòng phải lao động cả ngày, bận rộn quanh năm, không chỉ ăn tệ nhất, ở phòng nát nhất, mặc quần áo toàn những miếng vá chằng chịt.
Tam phòng rốt cuộc là đã làm điều gì để phải bị đối xử ngược đãi như vậy chứ? Còn có tại sao Trần thị lại che dấu giới tính của nàng, làm nàng trở thành nam đinh duy nhất của tam phòng?Đỗ Cẩm Ninh đi vừa ra tới con sông chảy qua cửa thôn thì nghe thấy tiếng hai nữ nhân vừa giặt quần áo vừa nói chuyện với nhau."..
Cũng không biết đã tạo nghiệt gì mà lại đem một cái cô nương tốt gả cho một tên ngốc chỉ biết đánh người.
Chẳng lẽ nhà lão tam Đỗ gia kia là đồ ngu chăng? Cả nhà làm trâu làm ngựa không nói, bây giờ còn trơ mắt nhìn nữ nhi ruột thịt bị giày xéo như thế mà cũng không ngăn cản?"Nghe được "Đỗ gia" hai chữ, Đỗ Cẩm Ninh liền dừng bước chân.
Trong thôn này chỉ có hai huynh đệ Đỗ Thần Sinh và Đỗ Dần Sinh họ Đỗ.
Mà tổ phụ nàng Đỗ Dần Sinh chỉ có hai nhi tử.
Như vậy hai người này là đang nói về mẫu thân nàng hay sao?"Haizz.
Chắc cũng là bất đắc dĩ cả? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn đệ đệ nàng bệnh chết? Nếu đỗ gia đại tỷ không đáp ứng việc hôn nhân này, Đỗ lão thái liền không chịu chi tiền cho đệ đệ nàng khám bệnh bốc thuốc".Lòng Đỗ Cẩm Ninh loạn cả lên, đại tỷ vì nàng nên mới chấp nhận gả cho một tên ngốc.
Nàng ở hiện đại là một cô nhi nên rất quý trọng tình thân.
Nếu bắt nàng trơ mắt nhìn Đỗ Phương Phỉ vì nàng mà hủy hoai tương lai thì nàng thà chết còn hơn.Nàng hít sâu một hơi, cố đem sự tức giận áp chế xuống.
Nàng quyết định đi về trước, đem cơ thể chăm sóc tốt rồi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.Nàng vừa trở lại Đỗ gia liền nhìn thấy Diêu thi bước ra từ trong nhà.
Nhìn thấy nàng, nàng ta đầy mặt châm chọc nói:"Nha.
Ninh nhi ra ngoài đi dạo đúng không? Mẫu thân và các tỷ tỷ của ngươi đang làm việc ở ngoài ruộng, ngươi có đi ra thăm các nàng chưa?"Đỗ Cẩm Ninh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Diêu thi một cái rồi trực tiếp mở cửa bước vào căn phòng của tam phòng.
Diêu thị này chính là người mà nguyên thân ghét nhất.Trong nhà rất lạnh.
Căn phòng của Tam phòng vừa tối vừa lạnh lẽo mà ẩm ướt.
Nơi đây là phía Nam, người dân ở đây không có thói quen xây giường đất, khi mùa đông đến họ sẽ ngồi xung quanh chậu than để sưởi ấm.
Các phòng khác đều có than để sưởi ấm, có tấm rèm cửa thật dày để chắn gió mà phòng này chả có gì cả.Đỗ Cẩm Ninh ngủ khoảng một canh giờ thì bị đói tỉnh nhưng giờ mới là giữa trưa thôi.
Phải đợi đến tối khi Trần thị trở về thì nàng mới có cơm mà ăn vì vậy nàng quyết định đi đến học đường trong thôn để xem.Nguyên thân từ nhỏ đã hay bị các trưởng bối trong nhà mắng mỏ nên có tính tình nhút nhát, trầm mặc ít lời.
Lần duy nhất làm một việc khác người là chạm vào sách của đường huynh.
Bởi vì nàng có khát vọng được đọc sách, khi rảnh rối việc mà nàng làm nhiều nhất chính là đến xung quanh học viện đi dạo.
Tổ phụ nàng có thân phận là Đồng sinh nên rất có địa vị trong thôn, vì vậy nàng cũng muốn thông qua việc đọc sách để thay đổi số phận của bản thân.Tuy thông cảm với nguyên chủ nhưng nàng lại không tán thành cách nghĩ đấy lắm.
Vì nguyên chủ là nữ nhi nếu như tham gia khoa cử mà để lộ thân phận thì sẽ bị tội khi quân.
Thứ nhất, ở thời đại này đọc sách rất tốn kém, Diêu thị vẫn luôn gây sự với nhà nàng chỉ là vì sợ một ngày nào đó tổ phụ và tổ mẫu cũng cho nàng đi đọc sách thì đứa con trai ngu ngốc nhà mụ ta sẽ không được đi học nữa.
Nàng có thể giả bộ đòi đọc sách để gây mâu thuẫn trong nhà, đây sẽ là một cái cớ tốt để đòi phân gia.
Thứ hai, nàng có thể nhờ đó mà kiếm chút tiền như giúp người khác chép sách hoặc viết truyện đi bán kiếm tiền.