Chỉ chốc lát sau, lão bộc liền đem sách đem ra.Quan Nhạc Cùng tùy tiện lấy một tờ đưa cho Đỗ Cẩm Ninh:"Đem nội dung trong này xem qua rồi đọc thuộc lòng ta nghe xem."Đỗ Cẩm Ninh tiếp nhận sách nhưng chưa vội xem mà nói:"Ta chưa đi học bao giờ, chỉ nhận thức được ba nghìn chữ cơ bản."Quan Nhạc Cùng vậy mà có thể từ trên khuôn mặt nhỏ không có biểu tình gì của Đỗ Cẩm Ninh xem hiểu được ý mà tiểu tử này muốn biểu đạt: Ta chỉ có trình độ như vậy thôi, ngươi xem mà làm đi.Hắn giận quá hóa cười, quát khẽ nói:"Đã biết, nhanh đọc sách đi."Đỗ Cẩm Ninh liền cầm lấy thư, cao giọng đọc lên.Nàng trí nhớ siêu quần, đọc trang sách này dễ như trở bàn tay, dù có chữ nàng không nhận ra nhưng nó không nằm trong ba nghìn chữ cơ bản, nàng liền trực tiếp nhảy qua, hơn nữa ngữ điệu cũng mặc kệ, đọc một câu cho đến khi nàng cảm thấy nín thở liền dừng lại nghỉ rồi lại tiếp tục đọc.Kết quả cuối cùng tự nhiên là một trang sách này liền bị nàng đọc đến lung ta lung tung, làm biết rõ nội dung của trang sách hai người Quan Nhạc Cùng và Hoàng Trừng Minh đều cảm thấy đau đầu.Quan Nhạc Cùng thấy nàng đọc xong, vội kêu dừng:"Được rồi, được rồi.
Ngươi đem sách đóng lại rồi đọc thuộc lòng đi."Đỗ Cẩm Ninh đem sách khép lại rồi bắt đầu đọc.Nàng đọc được hai câu thì Quan Nhạc Cùng và Hoàng Trừng Minh liền kinh ngạc mà há hốc miệng.
Tên tiểu tử này không chỉ đọc giống với nội dung trong sách mà cả những chỗ vừa xong hắn dừng lại để thở dốc cũng giống y xì.
Thậm chí lúc đầu đọc sai một chữ thì lần này cái chữ sai đó cũng chưa rơi rớt mất.
Hai người bọn họ liếc nhau, trong mắt tràn đầy kinh hỉ.Nếu là Đỗ Cẩm Ninh nhận biết chữ trong cuốn sách, nhìn qua một lần sau đó đem chúng nó đọc thuộc ra.
Như vậy trí nhớ của hắn tuy nói không tồi nhưng còn không đến mức làm hai vị tiên sinh kinh ngạc như vậy.Bọn họ làm tiên sinh nhiều năm như vậy, học sinh có tư chất tốt cũng không phải không có gặp qua.
Nhưng giống như tên này, hoàn toàn không biết chữ lại càng không biết ý nghĩa của chữ này mà còn có thể đọc thuộc được, trí nhớ như vậy đã được coi là rất xuất xắc.Quan Nhạc Cùng kích động đứng lên, tự mình chạy đến thư phòng, cầm một quyển 《 Thượng Thư 》 ra tới, mở ra một tờ, kêu Đỗ Cẩm Ninh đọc lại.
Đỗ Cẩm Ninh lại một lần đem bọn họ chấn kinh một hồi.Tư chất thật là kinh người, Quan Nhạc Cùng vui đến nỗi nỗi không thèm quan tâm chuyện khảo hạch tâm tính cùng phẩm hạnh của Đỗ Cẩm Ninh, lập tức liên thanh khen:"Tốt, tốt, tốt."Lại hỏi Đỗ Cẩm Ninh:"Ngươi có bằng lòng làm đệ tử của ta?"Đỗ Cẩm Ninh lại do dự một chút, quay đầu nhìn xem Hoàng Trừng Minh, hỏi:"Ta có thể làm đệ tử của Hoàng lão sư sao?"Hoàng Trừng Minh thấy trên trán Quan Nhạc Cùng nổi lên ba vạch kẻ đen, chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ, vội hỏi:"Vì sao ngươi phải làm đệ tử của ta, mà không muốn làm đệ tử của Viên Trưởng? Phải biết rằng Viện Trưởng người có quyền nhất thư viện này, học vấn cũng là tốt nhất, có bao nhiêu người tưởng bái hắn làm thầy đều không có cửa đây này.""Tứ thúc của ta và Chương đại ca đều là học trò của Hoàng tiên sinh, ta muốn đi học cùng với bọn họ."Đỗ Cẩm Ninh nói.Sự thật đương nhiên không phải như vậy.
Nàng là thân phận nữ nhi, mặc dù vào thư viện đọc sách thì sau này cũng sẽ không đi tham gia khoa cử.
Quan Nhạc Cùng là Viện Trưởng, lại có huynh trưởng ở kinh thành làm quan.
Nếu nàng bái hắn làm sư phụ liền có liên lụy rất lớn.Mà Hoàng Trừng Minh thì khác, hắn tuy tư tư lịch già dặn nhưng cũng chỉ là một tiên sinh dạy học bình thường, lại có nhiều đệ tử, nàng chỉ học khoảng một hai năm rồi nghỉ thì sẽ không gây ra sự chú ý của nhiều người ".Nghe được Đỗ Cẩm Ninh những lời này, Quan Nhạc Cùng sửng sốt một chút, rồi cười ha hả.
Đỗ Cẩm Ninh im lặng, vui buồn không hiện ra mặt, hắn vẫn luôn cho rằng đứa nhỏ này sâu không lường được, không nghĩ tới hắn bỗng nhiên nói ra một câu đầy tính trẻ con như vậy.Này vẫn là một cái chưa đến mười tuổi hài tử.
Nàng có thể có cái gì tâm cơ? Vừa rồi những lời đó, chắc là do trong đầu thực sự nghĩ như vậy? Hắn thật là suy nghĩ nhiều quá.Như vậy tưởng tượng, hắn càng xem đứa nhỏ này liền càng cảm thấy thích lớn lên tốt, tâm tính trầm ổn, lại còn có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được! Thật là nhặt được bảo.Hắn nhưng không muốn hài tử tốt như vậy nhường cho Hoàng Trừng Minh.Hắn thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói:" Nếu ngươi không chịu bái ta làm thầy, Hoàng tiên sinh cũng sẽ không thu ngươi.
Học Trò của Viện Trưởng, ai dám đoạt?"Hoàng Trừng Minh lập tức cười khổ.Vừa rồi nghe được Đỗ Cẩm Ninh nói, trong lòng hắn rất vui mừng, kỳ vọng Viện Trưởng có thể lấy đại cục làm trọng không miễn cưỡng đứa nhỏ này, làm hắn thuận lợi bái hắn làm lão sư.Hắn chỉ đành hy vọng Đỗ Cẩm Ninh có thể kiên trì đừng có từ bỏ..