Thẩm Hi còn chưa chán nản bao lâu, hai cha con Hoắc Hiệp đã đi nhặt củi về rồi. Hoắc Trung Khê mang một bó lớn cỏ dại với cành cây khô, Hoắc Hiệp cũng làm theo mà mang mấy nhánh cây nhỏ, bộ dạng như ông cụ non rất đáng yêu.
“Nương, đây này.” Hoắc Hiệp vui sướng bừng bừng, có thể thấy được thằng bé chơi đùa rất vui vẻ.
Thẩm Hi không đành lòng bỏ qua ý tốt của con trai, bỏ qua suy nghĩ lo lắng về cuộc sống tương lai mà vội vàng đi tới đón lấy mấy nhánh củi của con, mỉm cười khen ngợi: “Con trai giỏi quá, mang được nhiều củi thế này về. Có nặng không con?”
Hoắc Hiệp vui vẻ vẫy tay: “Không nặng.” Thẩm Hi liếc Hoắc Trung Khê một cái, nam nhân mỉm cười nhìn lại nàng, vươn tay vỗ vỗ bả vai Hoắc Hiệp như hai người đàn ông với nhau. Hoắc Hiệp được cha khen ngợi cổ vũ, vui vẻ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên cường vinh quang.
Thẩm Hi từ lâu biết được người cha là một mắt xích quan trọng trong chặng đường trưởng thành của con cái, sự kiên cường mạnh mẽ của người đàn ông sẽ mang đến cảm giác an toàn cho con trẻ mà người mẹ không thể nào làm được. Trong những năm này nàng sớm phát hiện Hoắc Hiệp có tính cách hướng nội ít nói, mặc dù nàng từng cố gắng hết sức để cổ vũ, hướng dẫn cho con trai nhưng hiển nhiên sự dịu dàng đó không có khí phách mạnh mẽ mà con trai cần, nên thằng bé vẫn luôn dùng phương thức riêng biệt của mình đối mặt với thế giới bên ngoài.
Còn bây giờ Hoắc Hiệp đã có cha, đặc biệt người cha này là một người mạnh mẽ, vị trí cao thượng đứng trên mọi người, lập tức trong tiềm thức thằng bé đã coi cha mình là cảng an toàn của mình, bắt đầu từ đó mới toát ra vẻ trẻ con ngây thơ sẵn có, nụ cười trên mặt dần nhiều lên, mà khi tiếp xúc càng nhiều với người cha này, Hoắc Hiệp đã vô thứcbắt chước những hành vi, lời nói và phong cách của Hoắc Trung Khê, kể cả lời nói, khí chất cũng vậy... Qua khoảng thời gian này Hoắc Hiệp biến hóa rất rõ nét, tính tình sáng sủa hơn, nụ cười nhiều lên, không yên lặng ít nói như trước nữa.
Đối với sự biến hóa của con trai, Thẩm Hi rất vui mừng, nàng lập tức ôm lấy mấy nhánh củi con trai mang về, khen ngợi thành quả của thằng bé. Hoắc Hiệp thấy thành quả lao động của mình được khẳng định, nương khen ngợi, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, càng thêm tự tin dần lên.
Thẩm Hi bắt đầu nhóm lửa, Hoắc Trung Khê đi đến bờ suối, ra kiếm nhanh như chớp, một con cá lớn đã bị hắn khều lên bờ, giãy đành đạch rơi xuống bên cạnh chỗ Thẩm Hi. Nàng không dám đụng vào thân hình trơn nhẵn lạnh lạnh của con cá, công cuộc sơ chế cuối cùng vẫn thuộc về Hoắc Trung Khê, hắn mang con cá sang đánh vảy mổ bụng, làm sạch sẽ xong mới đưa cho Thẩm Hi nướng.
Thẩm Hi không xa lạ gì với món nướng, ở hiện đại kia hầu như ai cũng đã từng ăn đồ nướng mấy lần. Đối với việc nướng, nàng chỉ cảm thấy khó khăn ở chỗ không chế lửa, lúc trước nàng luôn dùng bếp nướng nên khá dễ dàng, nhưng lần này nướng bằng củi nên nàng sợ các bị cháy.
Ngoài muối ra không có gia vị nào khác nên Thẩm Hi chỉ đành lau muối lên con cá, ướp một lát rồi bới than ra, xâu con cá vào một cành cây rồi nướng, lâu lâu lật mặt cá một lần. Nàng cẩn thận nên cá không bị khét, chỉ là nhánh cây xiên cá hơi nhỏ nên bị cháy, con cá rơi ụp xuống đống than hai lần, làm Thẩm Hi luống cuống một phen. Cá nướng xong, nàng gọi hai cha con tới ăn cơm. Có lẽ do chính tay mình nahwjt tới củi để nướng cá, cá lại do cha bắt nên Hoắc Hiệp ăn rất chăm chú, cá không quá ngon nhưng thằng bé vẫn ăn khá nhiều.
Ăn uống xong, một nhà ba người lại tiếp tục lên đường. Chạy chạy nhảy nhảy một đường, sau khi ăn xong Thẩm Hi lại tiếp tục rúc vào lòng Hoắc Trung Khê ngủ tiếp, Hoắc Hiệp lại vô cùng thích thú cảm giác di chuyển nhanh nhẹn này, suốt dọc đường luôn hưng phấn tỉnh táo mà nhìn phong cảnh.
Trên đường cả nhà Hoắc Trung Khê dừng lại ăn thêm một bữa cơm, đến lần nghỉ sau này trời đã tối rồi. Lần này Hoắc Trung Khê chọn nơi nghỉ ở chỗ một mặt đá khổng lồ bằng phẳng, cơm tối là cá nướng và một con động vật nhỏ cũng nướng lên. Ăn xong ba người tìm chỗ trú dưới một vòm đá thấp, trùm chăn vượt qua một đêm.
Rạng sáng ngày thứ hai, Thẩm Hi bị cái lạnh lẽo của tảng đá làm tỉnh giấc, nàng nhìn con trai, thấy Hoắc Hiệp vẫn đang cuốn chặt chăn ngủ say sưa, nàng mới khẽ khàng ngồi dậy. Hoắc Trung Khê luôn ngủ tỉnh, thấy nàng dậy cũng mở mắt ra.
Hai người tới chỗ hồ nước không xa cạnh đó rửa mặt, mới rửa mặt xong xuôi, Hoắc Trung Khê đột nhiên ôm lấy Thẩm Hi, dùng khinh công trở lại chỗ Hoắc Hiệp đang ngủ, để nàng trốn dưới vòm đá, vội nói: “Có người tới.” Hắn dặn nàng xong, nhanh chóng đứng dậy hướng mặt ra phía nam, cả người thẳng tắp như một cây thương, tay nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Thẩm Hi không biết ai đang tới, nhưng có thể khiến Hoắc Trung Khê tập trung căng thẳng như vậy nhất định không phải là người bình thường. Nàng sợ liên lụy đến hắn, ngoan ngoãn trốn dưới vòm đá, cố gắng che đậy cho con trai, không dám thở mạnh, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm theo hướng Hoắc Trung Khê đứng.
Rừng rậm sáng sớm tràn ngập sương ướt, bảng lảng từng đám, tuy không đến nỗi che đậy người đối diện nhưng ngoài hai ba mươi mét đã không thấy rõ bóng người. Thẩm Hi nhìn không rõ, đành cố vểnh tai lên nghe động tĩnh. Âm thanh trong rừng khá tạp, côn trùng, chim chóc thỉnh thoảng kêu lên một trận. Trong những tạp âm này nàng dần nghe được tiếng người đang đi tới, không phải là một mà là nhiều người.
Dưới nền rừng là một tầng lá rụng, cành cây khô không biết đã tích bao nhiêu năm, lớp dưới cùng đã mục nát thành bùn, việc đi lại trong này không dễ dàng như đi trên đất bằng. Âm thanh mà Thẩm Hi nghe được gần giống như có người đi trên bờ cát vậy, sàn sạt rất nhẹ, ngay cả nàng đều nghe ra được, không trách Hoắc Trung Khê sẽ cẩn thận đề phòng.
Tiếng bước chân sàn sạt ngày càng gần, âm thanh càng lúc càng rõ, Thẩm Hi cũng dần căng thẳng lên, nàng thở nhẹ, mắt cũng không chớp mà nhìn về phía người tới.
Hai bóng dáng màu trắng dần hiện lên dưới màn sương mờ ảo, thân thể cao lớn, xem ra là hai nam nhân. Hai người này đều mặc quần áo màu trắng, mỗi người giơ tay lên vai, hơi nghiêng người về một phía như đang khiêng cái gì đó vậy. Bọn họ đến càng lúc càng gần, cuối cùng cũng hiện rõ thân hình, Thẩm Hi bỗng hơi ngẩn ra.
Bọn họ tổng cộng có người, đều là thanh niên trẻ tuổi hơn , tất cả bọn họ đều mặc quần áo trắng, chỗ tà áo và cổ áo có thêu hoa văn tinh xảo, trên hông treo ngọc bội, những bộ quần áo này chỉ nhìn vật liệu, cách làm cũng đã thấy được giá trị xa xỉ.
Càng khiến Thẩm Hi ngạc nhiên hơn là tướng mạo của bọn họ, hai người phía trước giống nhau như đúc, hẳn là anh em sinh đôi, hai người đằng sau cũng thế. Mà nhìn kĩ lại những người này sẽ nhận ra họ có nhiều nét tương đồng, có lẽ là huynh đệ. Mà họ ăn mặc đẹp đẽ xa xỉ như những cậu ấm đi du lịch, nhưng việc làm lại như những người hầu, họ mang trên vai một cỗ kiệu tinh xảo hoa lệ. Cỗ kiệu màu tím nhạt, tua vải màu vàng nhạt từ trên đỉnh rủ xuống, cuối mỗi tua vải là một chuỗi hạt châu trong suốt. Bắt mắt nhất là thân kiệu, một bức tranh vẽ bằng màu đỏ và màu hoàng kim hình hoa sen màu đỏ, lá vàng, màu đỏ kia không biết làm từ loại thuốc màu gì mà đỏ đến chói mắt, màu vàng sáng lên như hoàng kim.
Thẩm Hi không cần nghĩ nhiều cũng đoán được màu sắc của cỗ kiệu như vậy, người trong kiệu ắt hẳn là nữ. Chỉ là không biết nữ nhân phú quý như vậy là người phương nào?
Bốn người thanh niên nâng cỗ kiệu đi thẳng đến trước mặt Hoắc Trung Khê, đặt cỗ kiệu xuống đất, người bên trái đi đằng trước khom người xuống nói với người trong kiệu: “Tiêu muội, dưới vòm đá quả nhiên có người.” Người trong kiệu chưa trả lời, truyền ra một giọng ho nhẹ, căn cứ giọng ho thanh thanh, người trong kiệu hẳn là một cô gái trẻ tuổi, nhưng nàng lại ho lên một trận, như xé gan xé phổi, có vẻ như cô nương đó đang bệnh nặng.
Nghe được tiếng ho của cô nương, người đứng bên phải phía trước cỗ kiệu lập tức lấy một bình thuốc trong tay áo ra, đổ ra một viên thuốc, nhấc màn kiệu lên một khe nhỏ rồi đưa viên thuốc kia vào trong kiệu. Trong lúc người thanh niên kia đưa tay lên, Thẩm Hi nhìn thấy cổ tay áo hắn có thêu chữ bằng tơ đen: Danh Thất.
Người trong kiệu uống thuốc xong, không có động tĩnh gì nữa.
Hoắc Trung Khê đột nhiên mở miệng: “Danh gia ở Thần Phủ?”
Danh Thất hành lễ một cái với hắn, chậm rãi nói: “Tại hạ Danh Thất, đây là xá đệ Danh Bát, Danh Cửu, Danh Thập.” Những cái tên này nghe ra có vẻ là bốn huynh đệ, khó trách họ giống nhau như vậy. Cũng không biết cặp cha mẹ nào giỏi giang thế, chỉ mất hai lần sinh đã có đứa con.
Thẩm Hi đang suy nghĩ linh tinh, đã nghe thấy giọng Hoắc Trung Khê vang lên: “Tại hạ Hoắc Trung Khê, không biết mấy vị thiếu gia Danh gia đến đây làm gì?” Danh Thất trả lời: “Xá muội từ nhỏ đã bệnh tật quấn thân, may mắn được trời thương, tìm được một phương thuốc, huynh đệ chúng ta đang đưa xá muội tới tìm thuốc.”
Hoắc Trung Khê thản nhiên nói: “Vậy Hoắc mỗ sẽ không quấy rầy các vị, xin cứ tự nhiên.” Vài vị thiếu gia Danh gia lại không nhích người, Danh Thất tiếp tục nói: “Nếu là phương thuốc hiếm, tìm dược liệu cũng không phải là dễ. Danh gia đã tìm năm trời nhưng vẫn chưa gom đủ các loại dược liệu. Tiểu muội tính toán thần thông, đã gieo một quẻ, một vị thuốc này có liên quan với người nữ nhân đang ở dưới vòm đá kia.”
Nữ nhân dưới vòm đá, không phải đang chỉ nàng sao?
Thẩm Hi giật mình.
Nàng chỉ là một con người bình thường, ngay cả những cây thuốc bình thường cũng không biết, làm sao có thể tìm được cây thuôc trong cánh rừng bạt ngàn này?
Hoắc Trung Khê không lùi bước, cũng không để Thẩm Hi đi ra, hắn thản nhiên nói: “Danh công tử nói đùa đúng không? Nương tử của ta không biết y thuật, cũng không biết dược liệu nào cả.” Danh Thất đang định nói gì đó, người trong kiệu lại ho lên một trận, sau khi ngừng ho, nàng ta nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Hồn dị giới?”
Thẩm Hi mở to mắt, nếu không phải nàng đang ngậm miệng, chỉ sợ đã hét lên rồi. Hoắc Trung Khê đè tay lên chuôi kiếm, trong mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo.