Sau khi nhận được hơn mười phong bưu kiện từ Diệp Hiểu Quân, nàng rút cuộc đã trở về.
Bên trong bưu kiện là thảo nguyên rộng lớn, xuất thế sinh hoạt, bầy cừu liệt mã, như thần phủ xuống bầu trời... Những thứ này tất cả đều dùng hình ảnh thu vào trong đầu Diệp Hiểu Quân, đổi lấy sâu sắc cảm nhận da thịt, dùng cả hai đêm nói không hết chủ đề.
Nàng trở về hai ngày, các nàng ngủ chung cùng một gian phòng, Lục Tĩnh Sanh yên tĩnh mà nghe Diệp Hiểu Quân nói nàng tự mình điều khiển xe tại thảo nguyên chạy như bay, đi ngang qua đường cái uốn lượn phập phồng, tránh đi làng du lịch tư doanh ầm ĩ, ngẫu nhiên gặp được bầy ngựa không ai trông giữ, đi tới tận cùng thảo nguyên.
Thanh âm gió thổi qua ngọn cỏ, âm thanh mây bay giữa trời, thanh âm vật đổi sao dời...
Lục Tĩnh Sanh từ từ nhắm hai mắt, lẳng lặng lắng nghe thanh âm người bên cạnh, mỗi chữ mỗi câu biến thành hình ảnh, bày ra trước mắt nàng.
Lần này xuất ngoại lấy tài liệu Diệp Hiểu Quân không chỉ có sưu tập mà còn đến nơi người dân thảo nguyên chăn nuôi sinh hoạt, xác định mấy địa điểm quay hình. Từ trong ba lô xuất ra một đại chồng chất ảnh chụp đưa cho Lục Tĩnh Sanh nói tới mặt mày hớn hở.
Lục Tĩnh Sanh cầm lấy một tấm hình, nói: "Xinh đẹp quá, chị trở về cũng không nhớ mang về cho tôi một ít lễ vật sao?"
Diệp Hiểu Quân: "Lễ vật? Bên kia đồ vật đẹp nhất chính là phong cảnh, những thứ khác tôi thấy đều là tiểu vật lừa gạt du khách, chỉ sợ mua em cũng cho là đồ vật vặt vãnh để qua một bên đi."
"Chị là cảm thấy tôi sẽ không thích hay căn bản không có để trong lòng?" Lục Tĩnh Sanh cũng không phải thật cùng với nàng phân cao thấp, mang theo vui vẻ hỏi nàng, tựa như trêu chọc nàng.
Diệp Hiểu Quân hoàn toàn chính xác không nghĩ tới muốn mang lễ vật trở về, nàng một lòng đều đặt ở trên công tác. Lễ vật loại vật này... Chẳng lẽ đi một cái địa phương xa lạ nhất định phải mang một phần trở về?
Diệp Hiểu Quân có chút khẩn trương giải thích: "Làm sao sẽ không để trong lòng, tôi mỗi ngày đều có phát bưu kiện. Lễ vật nha... Tĩnh Sanh muốn cái gì, tôi ngày mai mua cho em."
Lục Tĩnh Sanh nhịn không được cười rộ lên, đem nàng ôm lấy: "Cái này khiến chị bị hù. Tôi trêu chọc chị mà thôi, thật đúng là nhớ kỹ lễ vật là chị – cái người đi lần này hơn mười ngày, phát bưu kiện cũng đều là phong cảnh, liền một ảnh tự chụp cũng không có, tôi làm sao biết chị có nhớ tôi hay không."
Khuôn mặt hai người dán được quá gần.
"Có nhớ tôi hay không?" Lục Tĩnh Sanh hỏi lần nữa.
Biết rõ Diệp Hiểu Quân đặc biệt không am hiểu biểu lộ tình cảm, Lục Tĩnh Sanh liền không người được trêu cợt nàng.
Quả thật là cái mặt đỏ tới mang tai, trò đùa dai thêm người còn muốn đến một phen thân mật, bị Diệp Hiểu Quân đẩy ra.
"Chị còn đẩy tôi ra." Lục Tĩnh Sanh mờ mịt lùi về sau thở dài, "Lễ vật không mang theo coi như xong, bây giờ còn đẩy ra. Ai, mới bao lâu chị đã không yêu tôi rồi."
Diệp Hiểu Quân nhìn chằm chằm nàng: "Tôi đi tắm rửa trước."
Lục Tĩnh Sanh cảm thấy mỹ mãn: "Đi đi, chờ chị quay về là tốt tốt hầu hạ ai gia."
Diệp Hiểu Quân: "..."
Cùng Lục Tĩnh Sanh kết giao về sau, Diệp Hiểu Quân mới biết được lúc trước gọi nàng là "Thẳng" thân phận cũng không phải là nói bậy. Tuy rằng nàng rất muốn biểu hiện ra một bộ "Lão nương tuy rằng không có thật trải nghiệm qua, nhưng lão nương thông minh tài trí cái gì đều hiểu", nhưng có một số việc nàng thật là tân thủ. Lòng tự trọng mạnh mẽ như Lục đại tiểu thư, ngoài miệng trong lòng cũng không chịu thua, lại ít hơn nàng hai tuổi, Diệp Hiểu Quân tự nhiên đều muốn ở mọi phương diện chiếu cố nàng nhiều một ít, tính cả tính sự việc bầu bạn cũng đều hướng dẫn từng bước.
Tuy rằng nàng cũng không có cảm giác chính mình có thể đảm nhiệm tốt vai trò lão sư ở phương diện này.
Gần nửa tháng không thấy, quả nhiên nhung nhớ hóa thành dục niệm, giằng co hai ngày còn chưa đủ. Diệp Hiểu Quân có chút không chịu đựng nổi, cái cằm đau nhức không thôi, hai chân cùng bên trong cũng hơi có không khỏe. Lục Tĩnh Sanh mặc dù vô cùng high, nhưng cân nhắc đến vấn đề thể lực Diệp Hiểu Quân, cũng chỉ đành tạm thời từ bỏ.
Nghe thấy tiếng Tráng Tráng cào ở trước cửa, Lục Tĩnh Sanh lúc này mới nhớ tới máy tự động cho mèo ăn đã hết thức ăn.
"Tôi đi a." Diệp Hiểu Quân choàng áo ngoài mở cửa, cửa vừa mở Tráng Tráng liền vui mừng mà gọi, vòng quanh bên chân Diệp Hiểu Quân điên cuồng cọ, tiểu Mao lông xù cọ tới mắt cá chân Diệp Hiểu Quân thấy ngứa ngứa, nhiều lần suýt tý nữa giẫm phải nó.
"Đừng nóng vội, chị khui hộp thức ăn cho em." Nghĩ đến Lục Tĩnh Sanh cũng không phải người chịu khó, nàng không ở nhà trong khoảng thời gian này Tráng Tráng khẳng định chỉ có ăn thức ăn cho mèo, đồ hộp gì gì đó Lục đại tiểu thư mới chẳng muốn hầu hạ.
Diệp Hiểu Quân đi đến tủ thức ăn phòng bếp cầm đồ hộp thức ăn cho mèo, vừa quay đầu lại không cẩn thận đá lăn thùng rác, đồ bỏ đi 'Rầm Ào Ào' một tiếng vung đầy đất.
Bởi vì không làm cơm, trong thùng rác không có thức ăn thừa ghê tởm, chỉ có một chút biên lai cùng danh thiếp, cùng với một tấm vé xem diễn xuất bị xé thành hai nửa.
Lúc Diệp Hiểu Quân dọn dẹp đồ bỏ đi nhìn thoáng qua, ca kịch? Thời gian còn là ngày mai.
"Như thế nào đem vé xem kịch xé?" chuẩn bị cho Tráng Tráng xong, Diệp Hiểu Quân trở lại trong phòng Lục Tĩnh Sanh. Lục Tĩnh Sanh đang nhàm chán nhìn một chút tin tức:
"Không biết ai nhét trong túi tôi, không có hứng thú, liền xé."
Nhét vào trong túi nàng? Lục Tĩnh Sanh suốt ngày đi đến chỗ nào đều có tiểu Quý đi theo, coi như là nàng nhất thời không để ý, tiểu Quý nhãn quang sáu phương tám hướng hài tử lanh lợi có thể không phát hiện?
Diệp Hiểu Quân đem áo ngoài để qua một bên: "Lô Mộc Dĩnh đưa cho em?"
Bị vạch trần, Lục Tĩnh Sanh đặc biệt ghét bỏ lại đành chịu mà hai tay hướng hai bên mở ra: "Chị nói coi họ Lô có phải ngốc hay không? Lần trước bị chị chỉnh thành như vậy còn không biết sợ."
Diệp Hiểu Quân: "Thịnh Anh nói như thế nào?"
Lục Tĩnh Sanh thật là đi tìm Thịnh Anh mắng, Thịnh Anh cũng là bất đắc dĩ, nói sẽ tốt tốt nói với nàng.
"Không được thì khiến cho nàng cuốn xéo." Lục Tĩnh Sanh tắt đèn ngủ, "Đúng rồi, đêm mai Ấu Ninh mở hòa nhạc, kêu chúng ta đi ủng hộ."
Diệp Hiểu Quân: "Em không phải nói nàng bị thương nhập viện rồi sao?"
Lục Tĩnh Sanh: "Đúng vậy a, hoàn toàn chính xác lại nhập viện rồi, còn rất nghiêm trọng, thế nhưng là vẫn thông báo đối với số vé bán ra vẫn sẽ đúng hạn cử hành hòa nhạc. Tôi bận rộn còn không có không gọi điện thoại cho nàng, ngày mai hỏi một chút xem."
Mệt mỏi, Lục Tĩnh Sanh rất nhanh tiến vào giấc ngủ, lúc Diệp Hiểu Quân đang muốn ngủ, bỗng nhiên điện thoại rung rung. Nàng xoay người nhìn lại, bưu kiện.
Trên màn hình biểu hiện, Người gửi: Bearxxx.
Trông thấy cái tên này, nàng liền rõ ràng đêm nay khẳng định không nỡ ngủ rồi. Bearxxx mỗi lần xuất hiện đều nương theo đó mà cải biến sinh hoạt nàng. Bây giờ nàng cùng Lục Tĩnh Sanh sinh hoạt rất đơn thuần, hai người bận rộn chuyện của mình, buổi tối ngủ chung một cái giường, ôm nhau mà ngủ. Mặc dù ngẫu nhiên có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng Diệp Hiểu Quân quý trọng phần cảm tình bình thản này, không muốn khơi lên gợn sóng gì.
Thế nhưng là nếu không xem qua, nàng lại đặc biệt tò mò.
Phát kiện người: Bearxxx – nội dung: "Tỷ tỷ" xuất hiện chưa?
Diệp Hiểu Quân hồi phục: Không biết, tỷ tỷ rút cuộc là ai?
Bearxxx: Thế là còn không có xuất hiện. Bác Triển lên sàn chưa? (Lên sàn - Đưa ra thị trường: lên sàn giao dịch chứng khoán)
Diệp Hiểu Quân: Còn không có.
Bearxxx: [Chim di trú] cô viết xong chưa?
[Chim di trú]? Diệp Hiểu Quân có chút mơ hồ, chẳng lẽ là chỉ kịch bản mới của nàng? Bộ kịch bản này còn chưa nghĩ kỹ tên... Nhưng vừa nói như vậy, "Chim di trú" ba chữ này hoàn toàn chính xác tương đối thích hợp.
Diệp Hiểu Quân: Ngươi là đang tìm mốc thời gian một sự kiện của người nào đó?
Bearxxx: Tôi chỉ đang xác định. Cô nói cho tôi biết, [Chim di trú] đã viết chưa?
Diệp Hiểu Quân: Không có.
Bearxxx: Đồng Ấu Ninh bây giờ đang kết giao cùng ai?
Trong nội dung bưu kiện Bearxxx lần đầu tiên nhắc tới Đồng Ấu Ninh.
Theo lý mà nói, với tư cách bạn thân tốt nhất của Lục Tĩnh Sanh, Đồng Ấu Ninh trong cuộc sống của nàng có lẽ chiếm hữu vị trí rất trọng yếu, Diệp Hiểu Quân cũng đã lường trước, Đồng Ấu Ninh sớm muộn sẽ xuất hiện trong những báo trước của Bearxxx. Quả nhiên...
Diệp Hiểu Quân: "Theo tôi được biết, nàng hiện tại độc thân."
Bearxxx: Độc thân? Từ sau khi Cô cùng nàng nhận thức, nàng cũng có giai đoạn cô đơn.
Diệp Hiểu Quân: Ngươi lần trước báo trước thời gian "Nụ hôn đầu tiên" của tôi cùng Lục Tĩnh Sanh cũng không đúng, kéo dài cho đến ngày hôm sau.
Bearxxx qua hồi lâu mới hồi phục: Trong thế giới chúng ta, sẽ có điểm không thể trùng hợp như trước. Khả năng từ khi tôi tham gia thế giới của cô đã bắt đầu tạo nên bất đồng.
Diệp Hiểu Quân cảm thấy nó gửi những lời này có chút kỳ quái, đối với văn tự mẫn cảm như Diệp Hiểu Quân, rất dễ dàng phát giác được tâm tình đối phương có biến hóa.
Còn chưa chờ Diệp Hiểu Quân hồi phục, Bearxxx lại gửi đến một phong bưu kiện: Diệp Hiểu Quân, cô nhớ kỹ. Bất kể như thế nào, không được từ bỏ, không được rời bỏ Lục Tĩnh Sanh.
Không được từ bỏ Lục Tĩnh Sanh? Có ý tứ gì?
Diệp Hiểu Quân chăm chú để mắt tới màn hình điện thoại trong tay, tức giận đánh chữ: Mời ngươi đem sự tình nói rõ ràng, đừng mỗi khi gửi tới đều chỉ nói một nửa! Nếu như ngươi sợ hãi hiệu ứng hồ điệp mang đến hậu quả xấu, từ khi vừa mới bắt đầu cũng đừng có tham gia cuộc sống của tôi! Ngươi làm như vậy thật sự...
"Hiểu Quân?" thanh âm Lục Tĩnh Sanh có chút mơ hồ từ bên tai nàng truyền đến, Diệp Hiểu Quân mãnh liệt quay người lại, dọa Lục Tĩnh Sanh nhảy dựng.
"Chị đang làm cái gì? Còn chưa ngủ?" Lục Tĩnh Sanh hỏi nàng.
Diệp Hiểu Quân hai mắt mở to, hiển nhiên không có một chút buồn ngủ. Điện thoại móc ngược tại trên bụng, màn hình xuyên thấu qua áo ngủ ra bên ngoài tản sáng.
"Tôi đang, ghi chép một ít linh cảm." Diệp Hiểu Quân nói ra.
"Vậy à." Lục Tĩnh Sanh cười cười, "Đừng quá sức, ngủ sớm một chút."
"Ưh, lập tức đi ngủ."
Lục Tĩnh Sanh một lần nữa nằm xuống, trở mình đưa lưng về phía Diệp Hiểu Quân.
Dáng tươi cười lập tức thu lại.
Nàng nhìn thấy, xuyên qua bờ vai Diệp Hiểu Quân, nhìn thấy màn hình điện thoại di động của nàng.
Một nhóm gửi đến tất cả đều là loạn mã, kể cả phần phản hồi của nàng cũng đều là loạn mã.
Lục Tĩnh Sanh buồn ngủ đều không có, nhớ tới lúc trước có lần Diệp Hiểu Quân chủ động cho nàng nhìn điện thoại, làm cho nàng kinh ngạc không nghĩ tới, kết quả thấy cũng là đều là loạn mã.
Nàng đến cùng đang làm cái gì?
Lục Tĩnh Sanh thật khó mà không nghi hoặc.
Diệp Hiểu Quân thấy Lục Tĩnh Sanh xoay người sang chỗ khác, chỉ chốc lát sau hô hấp đều đặn, lặng lẽ đứng dậy cầm điện thoại trong tay đi phòng vệ sinh.
Ngồi ở trên bồn cầu phát hiện vừa rồi nháo động, bưu kiện chưa đánh xong rõ ràng đã gửi đi, Bearxxx cũng đã phản hồi nàng.
Mà lần này hồi phục, làm cho nàng triệt để lạnh từ đầu đến chân.
Bearxxx: Tôi sợ những sự tình này, giờ mà nói cho cô biết cô sẽ chịu không nổi.
Diệp Hiểu Quân đã từng cùng một vị đồng học thảo luận qua một vấn đề. Con người vì cái gì mà sống.
Chắc hẳn vấn đề này rất nhiều người đều từng cùng bạn bè thân thuộc hoặc người nhà thảo luận qua.
Lúc ấy Diệp Hiểu Quân rất bi quan, nàng nói, cha mẹ để cho chúng ta đi tới thế giới tràn ngập thống khổ này, cũng không có trải qua sự đồng ý của chúng ta, chúng ta đều là bị ép đi đến với thế giới này. Có ngọt, nhưng ngọt chẳng qua là nhất thời, vì phần ngọt ngào ngắn ngủi này mà trong một khoảng lớn thời gian chúng ta đều phải chịu khổ. Thế nhưng là vì cái gì chúng ta đều phải tiếp tục sống sót đây? Bởi vì tương lai là không đoán trước được, bởi vì không xác định, cho nên có khát vọng, đây chính là chúng ta còn động lực sống.
Cái gọi là khát vọng, đương nhiên là khát vọng chuyện tốt.
Nếu như ngươi biết tương lai có chuyện xấu đang chờ? Giống như ngươi biết tuổi mình chết, ngươi có còn có thể mỗi ngày thật vui vẻ mà rời giường hay không, hay coi như là không biết tương lai mà thoả thuê mãn nguyện?
Bearxxx luôn khiến cho Diệp Hiểu Quân ở vào thời điểm ghét nhất làm rối loạn hết thảy sinh hoạt của nàng, lại bởi vì nhát gan mà không dám đem tất cả nói hết, cuối cùng là chỉ đem đến phiền não.
Diệp Hiểu Quân kéo nó vào danh sách đen một lần nữa, lại không có tác dụng, nó thậm chí không có cảm giác được chính mình bị liệt vào danh sách đen, như trước vẫn có thể gửi thư tới.
Tương lai của nàng sẽ có bao nhiêu khủng bố, khủng bố đến như nào mà chịu không được? Giữa nàng cùng Lục Tĩnh Sanh sẽ có chuyển biến như thế nào. Nàng đang ở đây không thể nào biết được, nhưng bầu trời tựa hồ đã nứt ra một đường nhỏ, có yêu ma đột kích.
Phía trước có yêu ma quỷ quái gì, nàng đều sẽ không nhận thua.
Nếu nhận thua nàng đã sớm nhận thua. Nếu như nàng còn sống, phải kiên cường. Nếu là hối hận, không bằng đi tìm chết.
Diệp Hiểu Quân quyết định không đăng nhập vào hộp thư này nữa, không tiếp thêm bưu kiện của Bearxxx nữa. Nàng không muốn bởi vì một phong bưu kiện không xác định khiến cho cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an. Nàng thiết lập xong hộp thư mới, tắt máy ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại thì Lục Tĩnh Sanh còn đang suy nghĩ chuyện tối ngày hôm qua, Diệp Hiểu Quân lại dậy thật sớm, làm xong điểm tâm, đối với nàng mỉm cười: "Chào buổi sáng. Mau tới ăn cơm, ăn xong đi công ty."
Hết thảy như thường, nhớ tới đống loạn mã đêm qua, Lục Tĩnh Sanh thậm chí hoài nghi đó là nàng nằm mơ.
Ngồi vào trước bàn ăn, Lục Tĩnh Sanh cũng không tính giấu diếm sự việc: "Những cái loạn mã kia rút cuộc là cái gì. Tôi nhìn thấy rồi."
"A, những cái kia, chính là loạn mã. Tôi gần đây vẫn luôn nhận được những vật này, không biết có virus hay không, cũng đã tạo lập hộp thư mới." Diệp Hiểu Quân trả lời rất nhanh, tựa như đã sớm biết nàng có thể hỏi như vậy.
Nàng là biên kịch giỏi, nhưng không phải diễn viên giỏi.
Lục Tĩnh Sanh yên lặng mà nhấp một hớp sữa tươi, sữa tươi hôm nay có độ ngọt quen thuộc như trước.
Diệp Hiểu Quân ngồi ở đối diện nàng, tâm tình Lục Tĩnh Sanh như trước có chút phức tạp.
"Cậu là đang hoài nghi cái gì? Loạn mã? Mấy thứ này cũng có thể là thư rác, tớ cũng từng nhận qua." Buổi hòa nhạc còn có năm giờ nữa sẽ mở màn, Đồng Ấu Ninh đang tiến hành những bước tập luyện cuối cùng, giữa trưa không thể ăn quá nhiều, chỉ ăn thịt gà cùng rau quả, lúc này nàng đang nằm ở trong phòng nghỉ, Hứa Ảnh Thiên giúp nàng mát xa phần eo.
"Vẫn cảm thấy kỳ quái." Lục Tĩnh Sanh nói.
"Cậu hỏi nàng chưa?"
"Hỏi rồi, nàng chính là nói như vậy."
Đồng Ấu Ninh nói: "Cậu đã hỏi, nàng cũng đã trả lời, nên lựa chọn tin tưởng nàng. Nếu như cậu không muốn nhúng tay vào thì quản tốt miệng của mình, đừng hỏi."