Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

chương 109

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Đúng, tại thị trường cấp hai dùng phương thức giao dịch đấu giá trắng trợn mua vào cổ phiếu Bác Triển, tổng cộng đã mua vào vạn cổ phiếu của Bác Triển, chiếm .% tổng vốn cổ phần."

Lục Tĩnh Sanh cười lạnh: "Danh tiếng của Bác Triển cũng thật có sức, lại có người đến đốt tiền."

"Không chỉ có chừng này, cổ phần do bên tài chính Mậu Tường khống chế lại tiếp tục giảm, hiện chỉ còn nắm giữ là .%." Sài Trăn đối với những thứ mờ ám này vô cùng mẫn cảm, vì làm tốt công tác, từ lúc Bác Triển đưa ra thị trường, nàng mỗi ngày đều chú ý quan sát động tĩnh trên thị trường.

Lục Tĩnh Sanh hỏi: "Kẻ trắng trợn mua vào là ai?"

Sài Trăn: "Là một ngân hàng đầu tư, pháp nhân vẫn còn đang điều tra."

Lục Tĩnh Sanh: "Nếu có tin tức nói cho tôi biết."

"Vâng." Sài Trăn đang muốn đi làm việc, Lục Tĩnh Sanh nói:

"Cô cùng tiểu Quý đã gặp mặt sao?"

"Thấy."

"Chuyện này cô cùng nàng cùng nhau hợp tác điều tra."

Sài Trăn: "..."

"Như thế nào?" Nhìn mặt Sài Trăn lộ vẻ khinh thường, Lục Tĩnh Sanh nói, "Hai người các cô cần phải hợp tác tốt, sẽ phát hiện ưu điểm của nhau đấy." Vỗ vỗ vai của nàng, rời đi.

Ưu điểm? Tiểu bảo mẫu kia?

Sài Trăn quan sát trần nhà, thở dài.

Ác ý thu mua trọng điểm là ở hai chữ "Ác ý", cổ phần do người Mậu Tường khống chế cũng giảm xuống, hành vi này cũng vô cùng mập mờ.

Lục Tĩnh Sanh nhìn tư liệu Sài Trăn đưa tới suy nghĩ, Đường Cảnh Lộ xuất thủ?

Muốn cưỡng ép thu mua cổ quyền Bác Triển, muốn có được quyền khống chế tuyệt đối sao? Sau đó gây dựng lại ban giám đốc, đem Lục Tĩnh Sanh đuổi ra khỏi cửa? Bác Triển bây giờ đang là giai đoạn bay lên, thu được thắng lợi xuất sắc, thời điểm này mà có địch ý thu mua quả thực chính là hành vi mở cổng lấy máu.

Sài Trăn từng có kinh nghiệm nên có khả năng mẫn cảm, nhưng Lục Tĩnh Sanh không thể không đề cao cảnh giác. Loại cách làm âm thầm không cần để ý gì chỉ một mực muốn nàng chết, xác thực rất quen thuộc.

Chẳng qua là không nghĩ tới, đối phương ra tay còn nhanh hơn so với nàng lường trước.

Hoàn Cầu ảnh thị trực tiếp gia nhập đại quân thu mua, sự kiện này vượt quá sở liệu của Lục Tĩnh Sanh, thậm chí làm cho cả nghiệp giới đều chịu chấn động.

Hành động thu mua tại thị trường cấp hai bất quá là chỉ là hành động phô trương thanh thế, Lục Tĩnh Sanh có thể hoàn toàn không để vào mắt, hành động mà Hoàn Cầu ảnh nghiệp ra tay mới là đại thủ bút. Hoàn Cầu ảnh nghiệp cố ý dùng giá cao hơn so với giá hiện hữu để thu mua số lượng cổ phần của Bác Triển trong tay người bên Mậu Tường, cổ phần trong tay Mậu Tường tiếp tục giảm, chỉ còn .% cổ quyền, một khi Hoàn Cầu thành công trong thương vụ thu mua lần này sẽ nhảy lên trở thành đại cổ đông đứng thứ hai trong Bác Triển.

Hoàn Cầu ảnh thị nâng bài Bác Triển, nhất trí hành động cùng người trước đó đã ở thu mua cổ phiếu.

Sài Trăn trình lên danh sách những người cùng có hành động thu mua cổ nhỏ lẻ hơn là: Tưởng Bối Nam, Đường Cảnh Lộ, Vương Chuẩn, Trần Nhĩ...

Mà từ khi vừa bắt đầu thu mua cổ phiếu Bác Triển những người này đều có liên hệ trực tiếp cùng Tưởng Bối Nam.

Mấy người này tổng hợp đã nắm được % cổ quyền Bác Triển, nếu là Hoàn Cầu ra tay thu mua cổ quyền từ chỗ những người này, vị trí cổ đông lớn nhất của Lục Tĩnh Sanh sẽ ngập tràn nguy cơ.

"Đợi đã lâu rồi đi." Lục Tĩnh Sanh đem tài liệu ném đến trên bàn, "Thoạt nhìn mưu đồ liên thủ gây án đã chuẩn bị từ lâu a."

Dáng tươi cười treo ở trên mặt, một mực dùng bút máy gõ mặt bàn, Sài Trăn biết rõ Lục Tĩnh Sanh cũng không nhẹ nhõm.

Lục Tĩnh Sanh vẫn cho là đối thủ của nàng chẳng qua là Đường Cảnh Lộ, không nghĩ tới thế mà tăng thêm Tưởng Bối Nam. Vương Chuẩn, Trần Nhĩ, phẩm hạnh những người này không lọt nổi vào mắt xanh của nàng, thế nhưng loại tiểu lâu la này đứng thành hàng đi theo đầu to kiếm tiện nghi cũng thật sự làm cho nàng buồn nôn lại phiền tâm.

Đúng lúc đó, Lô Mộc Dĩnh không nên hướng họng súng mà đụng tới, cũng do nàng trong lúc bão tố muốn bùng phát còn giáng xuống một thanh đao.

Lô Mộc Dĩnh vẫn luôn muốn được lên màn ảnh nhưng không được, bị ép đi diễn phim mạng, trước những khổ lực nâng đỡ của Thịnh Anh có làm cho nàng thu về chút ít thành tựu, nhưng nàng vẫn là đỏ mắt với may mắn của Vương Hách, cũng dùng thành tích phim mạng đến cùng Thịnh Anh đàm phán, nói rằng nếu như bộ phim tiếp theo không cho nàng diễn điện ảnh, nàng muốn cùng Bác Triển giải ước.

Thịnh Anh xem như là người có mắt nhìn thấy thực lực người khác, nàng xem chuẩn Lô Mộc Dĩnh có thể có giá tỉ đồng, nhưng cần không gian và nỗ lực thêm nhiều. Sau nhiều cố gắng nàng cũng đỏ lên, nhưng Thịnh Anh không có vui vẻ được vài ngày, vị hỗn đản này lại ồn ào lên nữa. Cùng phương thức ồn ào trước kia còn khác biệt, lúc này cánh cứng cáp rồi, lại dám nhắc đến giải ước? Nàng biết muốn giải ước cần bồi thường bao nhiêu tiền hợp đồng sao? Thịnh Anh cảm thấy chuyện này không đúng, chỉ với chút bản lĩnh của nàng ta thật đúng là không có khí thế to lớn dám nói chuyện giải ước. Ép hỏi thêm quản lý của Lô Mộc Dĩnh mới biết, người của Kim Bài truyền thông có tìm đến nàng nói chuyện, nói muốn cùng nàng ký kết, bảo vệ đại màn ảnh giúp nàng.

"Hành động của cô không có tiến bộ, thế nhưng võ công ngẩn người tiến triển cực nhanh a." Thịnh Anh đâm cái ót nàng hỏi nàng, "Kim Bài truyền thông là nơi nào, diễn gì, quay gì đều không tốt, công ty thu lợi nhanh à! Bọn hắn thật nhiều thật nhiều nghệ sĩ cùng diễn viên, tất cả đều thứ hạng ba bốn tuyến, cô nhìn chính mình dùng cái nào để hồng đây. Cho dù có cho cô diễn vai điện ảnh, cũng đều là thể loại cấp thấp! Bác Triển lúc này đang thuận thế phát triển thật tốt, mở mắt chó của cô nhìn cho rõ ràng! Không cần vài năm nữa thì Bác Triển có thể cùng Hoàn Cầu sánh vai, cô bây giờ là nhất tỷ Bác Triển, sau này sẽ như là Đồng Ấu Ninh của Bác Triển! Cô bây giờ đi Kim Bài truyền thông tính là cái gì? Chút điểm này không suy nghĩ được cô ăn gì mà lớn lên thế!"

Trước kia Lô Mộc Dĩnh bị Thịnh Anh mắng đôi câu có thể tỉnh lại, an phận một đoạn thời gian. Lần này Thịnh Anh mắng người cũng sáo lộ không khác trước kia, ai ngờ Lô Mộc Dĩnh không có phản ứng nàng, tự ý rời đi.

Thịnh Anh: "... Tôi! Đcmn!"

Nhìn bóng lưng Lô Mộc Dĩnh rời khỏi, nàng chống nạnh đứng nguyên tại chỗ lòng vòng — khó có thể tin.

"Họ Lô lại ồn ào?"

Dừng ở trước cửa phòng làm việc của Lục Tĩnh Sanh, Diệp Hiểu Quân nghĩ hẹn Lục Tĩnh Sanh đêm nay cùng nhau ăn cơm, xem như giảm bớt tình trạng căng thẳng kéo dài đã lâu trong quan hệ hai người, nghe thấy đối thoại ở bên trong, tựa hồ là Thịnh Anh đang ở bên trong.

"Thực con mẹ hắn tà, Kim Bài truyền thông làm sao lại nghĩ đến đào nàng đây?"

Lục Tĩnh Sanh "Hừ" một tiếng, Vương Chuẩn đi theo Hoàn Cầu xuống tay với Bác Triển, chuyện này trong công ty trừ đi Sài Trăn và nàng không có người khác biết. Chuyện thu mua ác ý này nếu lộ ra bên người sẽ dấy lên phong ba, dùng danh hào Hoàn Cầu cùng với thân phận của đám người liên thủ hành động lần này, tất nhiên sẽ tạo thành áp lực rất lớn cho Bác Triển, mà nhân viên công ty sau khi biết chỉ sợ sẽ xảy ra hoang mang hỗn loạn. Nàng phân phó Sài Trăn trước đem chuyện này đè nặng, cho nên Thịnh Anh cũng không biết.

"Lô Mộc Dĩnh chính là một cái tép riu, lớn chút rồi liền chơi trò hỗn đản." Lục Tĩnh Sanh gần đây bị nhiều loại sự tình chèn ép tới khó thở, tính tình vô cùng bạo phát, "Họ Lô này nếu còn ồn ào tôi con mẹ hắn liền phế nàng đi!"

...

Thịnh Anh rời khỏi, Diệp Hiểu Quân gõ nhẹ cửa phòng làm việc của Lục Tĩnh Sanh.

"Tiến vào."

Ngẩng đầu nhìn lên là Diệp Hiểu Quân, hai người nhìn nhau, thấy Diệp Hiểu Quân muốn nói lại thôi, thần sắc có chút mất tự nhiên, tâm tình Lục Tĩnh Sanh có chút chuyển biến tốt đẹp: "Tìm tôi có việc sao Diệp đại biên kịch?" Nàng chính là biết rõ rồi còn cố hỏi một phen, muốn nhìn xem phương thức thỏa hiệp của Diệp Hiểu Quân trừ mời đi ăn cơm cùng tâm sự, còn có phương pháp gì khác nữa.

"Đêm nay em có rãnh không?"

Lời này vừa nói ra Lục Tĩnh Sanh nhịn cười không được —— thật đúng là không có chiêu khác mà.

Trước sau như một, nàng vẫn là nàng, chính là cái người này.

"Không rảnh." Lục Tĩnh Sanh nói.

"... Thế còn..." Diệp Hiểu Quân bị đánh ngược không kịp đề phòng, lúc hai chữ "Đêm mai" muốn nói ra miệng thì Lục Tĩnh Sanh trở tay níu lấy, trong nháy mắt hướng nàng, "Đối với người khác không rảnh, chị nha, có lẽ có."

Bốn mắt giao nhau, có chút tia lửa không cần nói cũng biết. Mấy tháng này các nàng vẫn luôn dùng bưu kiện giao tiếp, mặc dù không thấy mặt nhưng các nàng đều rõ ràng có phần ăn ý đều đặt ở trong lòng đối phương.

Cảnh báo giải trừ, Diệp Hiểu Quân tiến lên chống nàng vào bàn làm việc: "Làm thế nào mới có thể xóa đi được hai chữ "Có lẽ" kia?"

Đầu ngón tay Lục Tĩnh Sanh tại phụ cận cổ áo nàng lượn lờ, từ từ kéo tới, ở bên trong ôm lấy, đem môi của nàng dẫn theo tới.

"Nhìn biểu hiện của chị."

Chia lìa ngắn ngủi thật đúng là sẽ kích phát lửa nóng nội tâm thành cấp số nhân, Diệp Hiểu Quân rõ ràng vừa mới chứng kiến một màn Lục Tĩnh Sanh ở trước mặt Thịnh Anh nói ra đoạn ngoan thoại, nhưng bây giờ cũng là Tĩnh Sanh kia đang cùng nàng thân mật. Tách ra một đoạn thời gian, Diệp Hiểu Quân vẫn luân suy tư về căn nguyên cơ bản của vấn đề, các nàng tại sao lại hấp dẫn lẫn nhau. Con người Lục Tĩnh Sanh vẫn luôn chứa đựng một mặt bạo lực cùng nguy hiểm, điều này sẽ để cho nàng sợ hãi, đồng dạng, sự mềm yếu trong tính cách của cô cũng sẽ làm cho Lục Tĩnh Sanh không hài lòng. Thời điểm Lục Tĩnh Sanh muốn cô đi bệnh viện kiểm tra, cô vô cùng nản chí —— khi đó đã mở ra một mặt đối lập giữa hai người. May mà, tách ra bốn tháng này giúp cho sự căng thẳng trong quan hệ hoà dịu lại, đem chuyện này đè ép đi xuống, các nàng bây giờ còn có thể mặt đối mặt cùng biểu lộ vui vẻ.

Có thể coi là tại lúc thân mật, Diệp Hiểu Quân như khi thanh tỉnh mà thấy được khe hở trong quan hệ của hai người. Đạo khe hở này lần thứ hai bị hai người bọn họ hợp lực khâu lại, máu thịt bên ngoài đang không ngừng run rẩy, kích động...

Đêm dài, mặc dù là B thành sôi động thì lúc này cũng đi vào thời gian tinh mịch.

Lô Mộc Dĩnh về nhà, ngừng xe đi vào thang máy, phát hiện thang máy bị hư, đành phải đi thang bộ.

Mở ra cửa thang lầu, một mảnh đen nhánh.

Lô Mộc Dĩnh theo bản năng có chút sợ hãi, lấy điện thoại di động ra mở ra ứng dụng đèn pin, đang muốn đi lên, bỗng nhiên có người từ phía sau nàng nhào lên, che miệng của nàng lại. Nàng hoảng sợ giãy giụa lung tung, muốn kêu cứu, lại chỉ có thể phát ra thanh âm "A... A...".

Không chỉ có một người, bọn hắn đem nàng đặt ở trên bậc thang, bám lấy y phục của nàng, Lô Mộc Dĩnh đem hết toàn lực phản kháng, bờ mông bị dùng sức đánh một cái, BA~ một tiếng, một mảnh tiếng cười.

Lô Mộc Dĩnh thẹn quá hoá giận, chân đạp ra sau, rắn chắc mà đạp.

"Mẹ!" Người bị đá tiến lên ôm cánh tay của nàng, "Két" một tiếng đem cánh tay của nàng bẻ gãy.

Lô Mộc Dĩnh đổ mồ hôi lạnh như mưa trút.

"Cái loại khuôn mặt như mày mà cũng muốn đến Kim Bài truyền thông đoạt bát cơm của người khác sao? Tốt tốt soi gương lại đi. Còn không an phận sẽ không đơn giản tha cho mày như hôm nay đâu."

Bụng dưới Lô Mộc Dĩnh bị đá một cước, đau đến toàn thân nàng co rúm lại. Trong bóng tối nàng nhìn thấy thân ảnh ba nam nhân đang rời khỏi thang lầu.

Người của Kim Bài truyền thông?

———————————–

Mở đồ ăn cho Tráng Tráng, Tráng Tráng được ăn thỏa thích ra sức mà ăn.

Tám giờ sáng, Diệp Hiểu Quân vì mèo nhỏ Tráng Tráng cùng Lục Tĩnh Sanh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Lúc Lục Tĩnh Sanh rời giường nhìn thấy một màn quen thuộc ở nhà ăn, cười đến rất hạnh phúc.

Tám giờ bốn mươi, hai người đi ra ngoài. Hôm nay B thành trời trong xanh, gió nhẹ, màu xanh da trời thấy cũng thật không thật.

Lúc hai người ra cửa Diệp Hiểu Quân nhìn Lục Tĩnh Sanh hôm nay mặc một thân tây trang màu đen, nàng rất ít mặc màu sắc nghiêm túc như vậy, đây là quần áo mới, lại làm cho Diệp Hiểu Quân nhìn quen mắt.

Một con hắc miêu dùng một bước nhảy lên đầu tường, lặng lẽ bước dọc trên thành tường, một đôi mắt sáng loáng nhìn chằm chằm vào Diệp Hiểu Quân. Diệp Hiểu Quân cũng nhìn thấy nó, đối mặt vài giây, hắc miêu bay vọt, biến mất không thấy gì nữa.

Hơn chín giờ, các nàng đi vào Bác Triển, Thịnh Anh từ phía sau gọi lại Lục Tĩnh Sanh.

"Lục tổng, tôi có lời muốn nói cùng ngài."

Lục Tĩnh Sanh đối với Diệp Hiểu Quân nói: "Chị đi trước đi."

Rất rõ ràng, Lục Tĩnh Sanh không muốn để cho cô biết chuyện này.

"Cô không phải nói chỉ hù dọa một chút là được sao?"

Vừa vào phòng làm việc, Lục Tĩnh Sanh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Thịnh Anh: "Làm sao có thể đánh gãy cả tay nàng ta?"

Thịnh Anh cũng không có cách: "Tôi tìm tới vài huynh đệ, toàn là người lăn lộn trên giang hồ bình thường cùng người khác đánh nhau đều là ta chết ngươi sống, có phần ra tay không đúng mực. Chủ yếu là Lô Mộc Dĩnh phản kháng, nóng nảy đạp người, lúc này mới bị bẻ tay."

"Hiện tại Người đâu rồi?"

"Ở bệnh viện."

"An phận chưa?" . Bạn có biết trang truyện ~ trumtru yen.co m ~

"Nhìn qua an phận rồi, còn cùng tôi khóc, nói người Kim Bài truyền thông thực không phải thứ tốt đẹp gì."

Lục Tĩnh Sanh gật đầu: "Giải quyết xong là được. Còn lại chính cô nhìn tình hình xử lý."

"Được." Thịnh Anh đi ra, Lục Tĩnh Sanh thu được bưu kiện Sài Trăn gửi tới, là tài liệu liệu chỉ rõ Hoàn Cầu chính xác bắt đầu hành động, mà đám người tài chính Mậu Tường cũng vô cùng phối hợp, một tiểu cổ đông của Bác Triển cũng nhận được đề nghị thua mua của Hoàn Cầu với giá cao, nếu như rời tay đều có thể nhận được một khối tiền mặt lớn.

Tâm Lục Tĩnh Sanh rất phiền, Hoàn Cầu chịu đựng đại phong hiểm thu mua Bác Triển, loại sự tình này chỉ dựa vào thân phận nhà chế tác của Đường Cảnh Lộ là không thể nào thực hiện được, dù sao thì quản gia của Hoàn Cầu họ Tưởng. Chuyện này là ai làm,Tưởng Tấn? Tưởng Bối Nam biến mất nghiệp giới nhiều năm như vậy, vì sao lại lội nước lần nữa?

Đang lúc phản hồi bưa kiện cho Sài Trăn, Diệp Hiểu Quân đi vào.

Không có gõ cửa mà trực tiếp tiến vào, không quá phù hợp với tác phong trước sau như một của Diệp Hiểu Quân. Bản năng của Lục Tĩnh Sanh cảm giác được bầu không khí không đúng:

"Làm sao vậy?"

Diệp Hiểu Quân đem cửa đóng lại, hít một hơi thật dài rồi ngồi vào đối diện nàng, hạ giọng nói: "Tôi nghe được đối thoại của em cùng Thịnh Anh."

"A?" Lục Tĩnh Sanh rất hiểu Diệp Hiểu Quân, chỉ là một cái mở đầu này có thể suy đoán tiếp theo cô muốn nói cái gì, "Cho nên?"

Đối mặt với thái độ ngạo mạn của Lục Tĩnh Sanh, Diệp Hiểu Quân tận khả năng đem giọng nói chậm dần: "Lô Mộc Dĩnh, người này tôi cũng không thích, nhận được nhắc nhở vẫn luôn làm tới. Tôi biết rõ nàng gần đây đang ồn ào đòi giải ước, em cùng Thịnh Anh đều luôn nhường cho nàng, áp chế nàng thuận, nhưng..." Cô hạ giọng nói, "Em để Thịnh Anh đi đe dọa nàng còn đánh gãy một cánh tay của nàng... Đây là phạm tội!"

Lục Tĩnh Sanh nói: "Phạm tội thì như thế nào, chị cũng nói, nàng vẫn luôn gây phiền toái cho tôi, Thịnh Anh mắng nàng dạy bảo nàng nhưng vẫn luôn bồi dưỡng nàng, đối với nàng xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nàng có làm ra chuyện quan trọng? Bác Triển đem quá nhiều tài lực, tinh lực, tài nguyên tốt đầu tư vào người nàng, kết quả cái tên ngu xuẩn này vừa nghiêng đầu liền chạy vào ngực của Kim Bài truyền thông, coi Bác Triển là cái gì? Tổ chức từ thiện? Bia đỡ đạn?"

Diệp Hiểu Quân lắc đầu: "Không phải những thứ này. Lô Mộc Dĩnh làm như thế nào thì đó cũng là hành động cấp thấp, nhưng em làm như vậy em cũng sẽ cùng nàng đứng ở trong cùng một cái vũng bùn, vạn nhất nàng báo cảnh sát, em cảm thấy cảnh sát sẽ thật không có biện pháp bắt được em sao? Không thể bởi vì một người như nàng ta liền đem bản thân mình và nàng kéo đến một cái trục hoành đồng nhất, lại càng không thể bởi vì loại người này khiến cho chính mình hãm phải hiểm cảnh. Em làm như vậy vô cùng không sáng suốt."

Ánh mắt Lục Tĩnh Sanh từ sau màn ảnh máy vi tính bắn tới: "Chị đem tôi cùng nàng đánh đồng?"

"Cũng không phải đánh đồng..."

Lục Tĩnh Sanh "Xoạt" đứng lên: "Chị mất tích mấy tháng như vậy đi không nói về cũng không báo, chị có nghĩ qua tôi sẽ lo lắng cho chị không? Chị có cân nhắc qua quan hệ của chúng ta có khả năng vì như vậy mà chặt đứt không? Chị cái gì cũng không nói còn muốn tôi tín nhiệm chị, kỳ thật tôi vẫn luôn rất tín nhiệm chị, nhưng tôi phát hiện tôi càng ngày càng không hiểu chị. Chị mấy tháng này thật sự là đi lấy tư liệu sao? Được rồi, chị không nói lời nói thật tôi cũng không hỏi, kết quả thì sao? Chị vừa về đến đã lên lời dạy dỗ, chỉ vì một người như Lô Mộc Dĩnh mà cùng tôi gấp, như thế nào không thấy được chị vì tôi đi cùng người khác gấp? Chị đến cùng đứng ở lập trường nào, tôi thật sự không rõ."

Diệp Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn nàng, nghe không rõ nói: "Tôi mấy tháng này đều ở B thành, tôi chưa có rời đi. Tôi không phải người am hiểu cùng người khác cãi nhau, cũng không muốn nhìn em ngộ nhập lạc lối."

Lục Tĩnh Sanh "HAAA" một tiếng: "Lạc lối? Thực buồn cười, tôi không phải người sẽ cố ý bới móc, nhưng nếu như người khác xâm phạm đến tôi, tôi sẽ không khách khí, loại sự tình này chị cũng không phải ngày đầu tiên mới gặp. Cái này là thế giới mạnh được yếu thua, chẳng lẽ tiện nhân kia cưỡi đến trên đầu tôi, tôi mẹ nó còn phải nói với nàng một tiếng cám ơn, hân hạnh chiếu cố? Chị bây giờ đến nói với tôi cái gì mà ngộ nhập lạc lối, Diệp Hiểu Quân chị đừng nói với tôi, chị là đệ nhất thiên tài tới giờ mới nhận thức, mới biết được tôi căn bản cũng không phải là một người thiện lương! Hiền lành – mẹ nó có thể làm thành cơm ăn sao? Hay là nói hiền lành như chị, thế gian ngốc nghếch nhìn thấy chị hiền lành quang huy sẽ tự động nhường đường cho chị sao? Buồn cười quá."

Diệp Hiểu Quân trừng mắt, cũng đứng lên: "Tôi hy vọng cùng em luận sự, như vậy mới có thể tỉnh táo mà đem sự tình nói rõ. Nhưng nếu như những thứ này đều là suy nghĩ chân thật từ trước cho tới nay của em..." Cô ngạnh một chút, nói tiếp, "Tuy rằng chúng ta bởi vì vấn đề công tác bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng từ khi quen biết đến bây giờ cũng đã bốn năm... Tôi hỏi em, Lục Tĩnh Sanh, nếu như em cảm thấy tôi đây buồn cười như vậy, vì sao lúc trước em còn phải cùng tôi?"

Lục Tĩnh Sanh rõ ràng trông thấy trong mắt nàng ngân ngấn nước, lại một bước cũng không nhường: "Đúng, thời điểm tôi nhận thức chị cũng đã biết rõ chị là người như thế nào, nhưng tối thiểu lúc kia chị là người bình thường. Tố chất thần kinh của chị cũng sẽ không như vậy, sẽ không phải nửa đêm nghi thần nghi quỷ đối với một đống loạn mã, sẽ không một bên để cho tôi tin tưởng, một bên chơi trò biến mất. Chị nhận định tôi thích chị, cho nên chị bất chấp mọi thứ không kiêng sợ, chị thích làm cái gì thì làm cái đó, thích như thế nào can thiệp tôi liền can thiệp như thế. Bất quá hôm nay tôi cho chị biết một câu, xử lý Lô Mộc Dĩnh như thế nào là công ty quyết định, không phải việc của chủ quản biên kịch như chị. Diệp Hiểu Quân chị đừng quên, trừ đi quan hệ bí mật của chúng ta, tôi còn là lão bản của chị!"

Lục Tĩnh Sanh nói nhanh, phần lớn âm thanh vang lên trong căn phòng làm việc rộng lớn, như gió bão đột diệt, không khí trong văn phòng quỷ dị, bỗng nhiên yên tĩnh.

Diệp Hiểu Quân lặng im nhìn nàng, lại không rơi nước mắt.

Trong đầu hiện ra rất nhiều rất nhiều lời thoại có thể làm hoà dịu mùi thuốc súng này, nhưng mỗi một câu đều không biết nên nói ra như nào.

"Thật sự là làm khó dễ em, đã khiến em phải ứng phó một người không bình thường lâu như vậy, cũng tốt, hôm nay coi như là đem mọi lời nói cho rõ đi, em muốn nói những thứ này cũng đã lâu rồi đi. Đè nén tổng hội bộc phát, chúng ta không nên tự mình làm áp lực cũng sẽ đối người khác áp lực."

Hỏa lực trong ánh mắt của Lục Tĩnh Sanh khôi phục một ít, nàng tất nhiên nghe hiểu lời Diệp Hiểu Quân nói: "Chị nói như vậy có ý tứ gì? Chị muốn cùng tôi chia tay?"

Diệp Hiểu Quân: "Tôi biết rõ em cũng có nghĩ qua như vậy."

"Chị... Là rất nghiêm túc?"

Diệp Hiểu Quân lần này không có lui nửa bước, cũng không có lại dùng bất luận phương thức gì dỗ dành nàng.

Trong lòng run lên bần bật, cánh tay Lục Tĩnh Sanh vung lên, đem laptop cùng văn bản tài liệu trước mặt quét rơi trên mặt đất, tiếng vang cực lớn đột nhiên xuất hiện cùng hình ảnh Lục Tĩnh Sanh rơi nước mắt cùng nhau tiến đụng vào giác quan Diệp Hiểu Quân.

"Cút ——!" Lục Tĩnh Sanh rít gào nói, "Chị bây giờ liền cút cho tôi ——! Tôi rút cuộc không muốn nhìn thấy Chị!"

Diệp Hiểu Quân lui về phía sau vài bước, càng ngày càng tới gần cửa ra vào.

Một màn trước mắt này không phải là lần đầu tiên nàng trông thấy, đúng vậy, tại trong lần hôn mê trước kia, nàng đã từng nhìn thấy rất nhiều hình ảnh của quá khứ và tương lai, một màn ảnh này cũng đã từng tiến vào trong ánh mắt của nàng.

Nàng xoay người mở cửa rời đi, ánh mắt của Lục Tĩnh Sanh gắt gao chộp vào bóng lưng của nàng.

Tay nàng giữ tay nắm cửa, xuống nhấn một cái, tâm Lục Tĩnh Sanh bị hành động của nàng triệt để vùi sâu vào lòng biển.

Xấu hổ và thẹn thùng, mỏi mệt, khổ sở cực độ, Lục Tĩnh Sanh dùng thanh âm khàn khàn nói: "Chúng ta(Quan hệ) chờ chị bốn tháng, mỗi ngày đều tự mình trấn an chính mình... Cuối cùng thì, chị trở về nói với tôi lời chia tay. Diệp Hiểu Quân, chị thực không phải là người."

Da đầu Diệp Hiểu Quân run lên, máu huyết toàn thân như tuôn ra tại trong đầu, không ngừng bốc lên.

Cánh cửa trùng điệp đóng lại, nàng bước đi trên hành lang quen thuộc của Bác Triển, nước mắt ngăn không được mà chảy ra.

Tương lai có thể thay đổi sao? Nhân sinh hay là vận mệnh, vô luận nàng bỏ ra bao nhiêu tâm tư cắt cắt dán dán, thì trước mắt nàng vẫn như trước trải đầy tăm tối, khuôn mặt tà ác vẫn lượn tới lộ ra khuôn mặt tươi cười.

- ---------

Ngược rồi mọi người ơi:(

Truyện Chữ Hay