Khởi hành lúc sáu giờ sáng, bốn giờ chiều mới đến nơi, Giang Ý Mạn và Hiên Hiên ngủ như hai con heo, một con heo lớn và một con heo nhỏ, khi xe đột ngột dừng lại, hai người liền lơ mơ tỉnh giấc.
“Đây là đâu?” Giang Ý Mạn dụi dụi mắt.
Hiên Hiên cũng đang dụi mắt, động tác và biểu cảm của hai người gần như đồng điệu với nhau.
Thẩm Giai Nghị liếc nhìn Giang Ý Mạn, toàn bộ cánh tay của anh đều bị cô làm cho tê dại, không nhúc nhích được, Giang Ý Mạn vẫn không có phản ứng, tiếp tục dựa vào Thẩm Giai Nghị.
“Xuống đi.” Thẩm Giai Nghị lạnh lùng nói, động đậy tay.
Lúc này Giang Ý Mạn mới phát hiện ra mình đang tựa vào người Thẩm Giai Nghị, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, mặt đỏ bừng bừng.
“Hiên Hiên, chúng ta mau xuống xe!” Giang Ý Mạn kéo Hiên Hiên, chạy thật nhanh.
Thẩm Giai Nghị bước đi rất chậm, chỉ đi theo phía sau bọn họ, giống như phụ huynh đang trông hai đứa nhỏ, mọi người kéo hành lý bước vào khu nghỉ dưỡng, khu nghỉ dưỡng này được xây dựng trên núi, phong cảnh rất đẹp, cách xa trung tâm thành phố.
Toàn bộ ngôi làng trên núi đều là của khu nghỉ dưỡng, đặc biệt mang phong cách mộc mạc, mục đích chính của chuyến đi lần này là để ba mẹ được chơi cùng con cái, để mọi người có thời gian bên nhau nhiều hơn.
Bọn họ sẽ ở trên núi hai hoặc ba ngày, thời gian cụ thể về thành phố còn tùy theo sự sắp xếp của nhà trường, có gần em nhỏ tham gia chuyến đi, và có rất nhiều phụ huynh đi cùng, chẳng mấy chốc, khu nghỉ dưỡng đã trở nên cực kì sôi động.
Cô giáo sắp xếp phòng cho từng phụ huynh và các con, lần này hầu như tất cả các phụ huynh đều mang con của riêng mình, nên cứ mỗi gia đình ba người một phòng.
Giang Ý Mạn rất muốn có hai phòng, cô không thể ở chung một phòng với Thẩm Giai Nghị, bởi vì trong phòng chỉ có một chiếc giường cỡ lớn, gia đình bình thường có thể ngủ cùng nhau, nhưng bọn họ đâu có quan hệ như vậy!
Kết quả là cô vẫn không dám có ý kiến gì, bởi vì cô đến tham gia với danh nghĩa là mẹ của Hiên Hiên, không thể để lộ thân phận được, cô chỉ muốn làm cho Hiên Hiên vui vẻ.
Trong phòng.
Giang Ý Mạn mở hành lí ra sắp xếp lại đồ đạc, Hiên Hiên cũng chạy tới giúp, cả hai người đều bận rộn, chỉ có Thẩm Giai Nghị là đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại, vắt chéo chân như ông chủ.
"Dì ơi, dì mang theo cần câu à? Sao dì biết trong khu du lịch có ao cá?" Hiên Hiên kinh ngạc nhìn Giang Ý Mạn.
“Thu dọn xong thì chúng ta đi câu cá đi!” Giang Ý Mạn nói.
“Được, được ạ.” Hiên Hiên hoan hô: “Nhưng con không biết câu, hehe.”
"Ôi, dì cũng không biết.
Nhưng không quan trọng, thứ chúng ta cần khi đi câu cá không phải là cá, mà là tâm trạng." Giang Ý Mạn lấy cần câu ra trước, sau khi thu dọn xong, cô và Hiên Hiên cầm cần câu chuẩn bị đi câu.
“Ê, anh có muốn ở cùng không?” Giang Ý Mạn hỏi Thẩm Giai Nghị.
“Không có hứng.” Anh không muốn tham gia.
"Xì, chắc không biết câu chứ gì?" Giang Ý Mạn cười nói, kéo Hiên Hiên chạy đi.
Bọn họ đi chơi vui vẻ là được rồi, không cần quan tâm đến Thẩm Giai Nghị, cứ để cho anh ta bị ngạt chết đi.
“Dì, có thật là ở đây có cá không?” Hiên Hiên hỏi.
Đã câu nửa giờ rồi mà cần câu vẫn không động đậy, Hiên Hiên bắt đầu tự hỏi có cá hay không, nhưng làm sao mà trong ao cá lại không có cá được!
“Không sao, chúng ta nhất định có thể câu được.
Tối nay sẽ có đồ để ăn.” Giang Ý Mạn rất tự tin, nhưng thật ra cô cũng không chắc nữa, bởi vì đây là lần đầu tiên cô câu cá.
Hai tiếng sau, cả hai người đều tuyệt vọng vì chẳng câu được con cá nào, bọn họ gật gù kết luận rằng trong ao không có cá.
Nhưng khi quay sang nhìn vào xô của mấy người đang câu gần đó thì lại kinh ngạc, sao lại đầy cá như vậy?
“Hiên Hiên, thôi đừng câu cá nữa, chúng ta đi qua kia chơi đi!” Giang Ý Mạn đứng lên.
Câu cá thật là nhàm chán.
"Nhưng mà..."
"Đi thôi! Cứ ném cần câu ở đây, có khi một lúc sau chúng ta trở về thì lại có đầu cá ấy chứ." Giang Ý Mạn nắm lấy Hiên Hiên.
Ụ!!
Hiên Hiên không thể tin nổi, sau khi bọn họ trở lại, thật sự sẽ có rất nhiều cá.
Chẳng là sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Giai Nghị có đi tới, anh cạn lời, hai người ngốc nghếch như Giang Ý Mạn và Hiên Hiên, thì làm sao mà câu được cá? Anh nhấc cần câu lên, điều chỉnh lại độ dài của dây rồi ném về phía trước.
Chưa đầy hai phút, đã có cá mắc câu.
Chưa đầy nửa giờ, trong xô đã toàn cá là cá, gần như không thể chứa nổi được nữa.
Hiên Hiên và Giang Ý Mạn chạy đến mép một con suối nhỏ, nước trong xanh đến mức có thể nhìn thấy đáy, Giang Ý Mạn ngồi xổm xuống, dùng hai tay múc nước lên rồi uống, wow, thật ngọt, cô lại uống thêm mấy hụm.
Cá dưới nước tung tăng bơi lội, ở đây cũng có rất nhiều cá!
“Hiên Hiên, để dì xuống sông bắt cá cho con nhé?” Giang Ý Mạn nói.
Bắt cá sao?
Ngồi câu tận hai giờ đồng hồ mà không được con nào.
Liệu thực sự có thể bắt được chúng không?
"Dì ơi, đừng, con nhìn sông có vẻ khá sâu, nếu dì bị rơi xuống thì phải làm sao? Con không biết bơi, không thể cứu được dì đâu." Hiên Hiên lắc đầu.
"Không sao đâu mà!" Giang Ý Mạn cởi giày lội thẳng xuống.
“Dì ơi, bên này, bên này.” Hiên Hiên giống như một đội trưởng nhỏ, không biết bơi cũng không xuống nước được, nó đang đứng trên bờ chỉ huy Giang Ý Mạn bắt cá, nó sẽ gọi cô khi nhìn thấy bất kỳ con cá nào.
Giang Ý Mạn như ruồi không đầu, nhìn đông nhìn tây một hồi đến đầu óc choáng váng, nhưng lại chơi rất vui, khi còn bé, Giang Ý Mạn cũng từng rất mong ước sẽ được đi đến những nơi như vậy.
“Dì, sau lưng còn có một con lớn, phía sau, kìa.” Hiên Hiên cao hứng khi nhìn thấy dưới sông có rất đầy cá, nhưng dì lại chưa bắt được con nào, nó ước gì mình cũng có thể lội xuống nước để bắt.
Giang Ý Mạn đột ngột xoay người, cá thì không bắt được, ngược lại còn mất thăng bằng nên dậm mạnh chân xuống nước để đứng vững, cô không biết mình giẫm phải cái gì, chân trực tiếp bị nó chọc vào, dưới chân bị lún xuống một lỗ sâu, không rút ra được khiến Giang Ý Mạn đau đớn hét lên.
“Dì ơi, dì bị sao vậy?” Hiên Hiên lo lắng hỏi.
"Chân dì bị kẹt rồi, đau quá..." Giang Ý Mạn sợ hãi rút lên mấy lần, chân không có rút lên được mà thậm chí cả người cũng bị chìm xuống sông, chỉ có một cái đầu là ngoi lên được mặt nước.
Hiên Hiên khiếp sợ: "Dì đừng nhúc nhích, để con đi gọi ba ba qua."
Nó chạy rất nhanh, rất nhanh, trong lòng chỉ toàn là Giang Ý Mạn, vì sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu như dì Tiểu Mạn bị sao, nó sẽ rất đau lòng, thà rằng người bị thương là nó còn hơn.
“Ba ba, ba ba, không được rồi, dì ngã xuống sông rồi.” Hiên Hiên vừa chạy vừa hét.
Thẩm Giai Nghị đang ngồi câu cá, chỉ trong hai tiếng đồng hồ, anh đã trở thành huyền thoại câu cá trong cả khu du lịch, mấy lão câu cá điêu luyện bên cạnh cũng chạy tới học hỏi, đến xem Thẩm Giai Nghị câu cá như thế nào.
Thẩm Giai Nghị chia sẻ cho bọn họ một số kinh nghiệm, phương pháp hay, lời nói hùng hồn, những người già bên cạnh nghe rất thích thú, thậm chí có người còn lấy một cuốn sổ nhỏ ra ghi chép lại.
“Ba ba, ba ba, xảy ra chuyện lớn rồi, dì bị ngã xuống sông.” Hiên Hiên chạy tới.
Thẩm Giai Nghị nghe tin Giang Ý Mạn bị rơi xuống sông, trong tiềm thức anh nghĩ rằng cô không biết bơi nên có thể sẽ bị chết đuối, anh lập tức ném cần câu xuống rồi chạy nhanh tới, Hiên Hiên cũng chạy theo ba ba nhưng không đuổi kịp.
Lúc Thẩm Giai Nghị đến nơi, nhìn thấy Giang Ý Mạn chỉ ngóc được mỗi cái đầu lên trên mặt nước, cô ngồi trong nước rất ngoan, không nhúc nhích.
Thẩm Giai Nghị cởi giày rồi lội xuống nước, anh cao lớn chân lại dài, đi từng bước tới chỗ của Giang Ý Mạn.
“Bị sao vậy?” Anh hỏi.
Giang Ý Mạn như nhìn thấy vị cứu tinh: "Chân bị kẹt rồi."
Anh cúi người, nắm lấy chân của Giang Ý Mạn, kéo thẳng lên.
"A! Đau, đau, đau!" Cô hét lớn.
“Vẫn còn biết đau à?” Thẩm Giai Nghị không nhẹ nhàng chút nào, trực tiếp kéo chân Giang Ý Mạn lên.
.