“Anh không nghĩ rằng vấn đề là ở bản thân anh sao?” Giang Ý Mạn nói.
Cô ấy đã hiểu rõ.
Hồi đó, Vũ Phàm hại chết bà lão kia với mong muốn nhanh chóng hoàn thành dự án, Thẩm Giai Nghị không cứu, Vũ Phàm lâm vào tình thế tuyệt vọng, vậy nên anh ta đã dồn hết mọi trách nhiệm lên người Thẩm Giai Nghị.
Theo suy nghĩ của Vũ Phàm, nếu như lúc đó Thẩm Giai Nghị có thể cho anh ta chút tiền, thì mẹ của anh ta đã không chết vì không có tiền, bạn gái của anh ta đã không bỏ mặc anh ta.
Nhưng Vũ Phàm lại chưa từng nghĩ rằng sở dĩ anh ta đến bước đường này là do cách làm việc của chính mình, lẽ ra anh ta không nên nhẫn tâm hại bà cụ kia như vậy.
Lúc ấy, Giang Ý Mạn còn đang ở nước ngoài, khi nghe tin trợ lý của tập đoàn Thẩm thị dính vào một vụ kiện lớn, hình như sẽ bị chung thân nếu đưa ra xét xử, lúc đó tin tức này khá là chấn động.
Vị trí bất động sản kia rất tốt, sau này xây thành khu biệt thự kiếm được rất nhiều tiền, nếu lúc đó Vũ Phàm có thể xử lý công trình ổn thoả, thì sau này sự nghiệp của anh ta rất rộng mở.
Nhưng cuối cùng, anh ta đã quá nóng vội khi giết người.
Dù thế nào đi chăng nữa, bà cụ kia vẫn là bị Vũ Phàm hại chết, Thẩm Giai Nghị có giàu cỡ nào cũng không cần giúp anh ta, mọi người đều đã trưởng thành, nên tự có trách nhiệm với những hành động của mình.
Vậy mà Vũ Phàm lại dồn hết trách nhiệm cho Thẩm Giai Nghị, cũng hận anh tận mấy năm, giờ lại muốn giết Thẩm Giai Nghị, oa! Đây là tâm lý gì đây? Xã hội bây giờ tồn tại những con người kiểu gì vậy?
“Vấn đề ở tôi?” Vũ Phàm cười khó tin: “Tôi quỳ bên ngoài phòng làm việc của Thẩm Giai Nghị lâu như vậy, còn nhục hơn con chó, tôi chỉ muốn cầu xin anh ta giúp tôi, anh ta nhiều tiền nhiều thế lực như vậy, chỉ cần anh ta từ bi một chút thôi, thì cuộc đời tôi đã không tồn tệ như vậy rồi.
Tại thời điểm tôi quỳ xuống, tất cả các nhân viên đều nhìn tôi chằm chằm, họ đang coi thường tôi, ai cũng nghĩ tôi vô dụng, tôi thực sự đã bị dồn vào bước đường cùng rồi."
"Nhưng Thẩm Giai Nghị thì sao? Anh ta đã không giúp lại còn chẳng thấy mặt mũi đâu, cuối cùng thì tôi lại bị bảo vệ ném ra ngoài."
“Vấn đề là ở tôi sao?” Vũ Phàm lại giễu cợt: “Chuyện nực cười lớn nhất mà tôi đã từng làm là quá trung thành với Thẩm Giai Nghị, lẽ ra tôi phải bỏ anh ta từ lâu.”
"Nhưng thôi, giờ anh ta đã chết, cuối cùng anh ta cũng đã nhận được quả báo rồi."
Trong phút chốc, lòng Vũ Phàm nhẹ nhõm trở lại, gã ngẩng đầu nhìn trời, cười đến ngây ngốc.
“Thật sao?” Giang Ý Mạn chế nhạo: “Còn anh thì sao? Cho dù anh có trốn thoát, thì với thực lực của tập đoàn Thẩm thị, tìm được anh cũng không khó!
Trốn thoát?
Vũ Phàm thật sự đã nghĩ tới việc chạy trốn, nếu không đã không bắt Thẩm Giai Nghị mang tiền đến, bây giờ nhìn thấy Thẩm Giai Nghị đã chết, nếu gã trốn không thoát, nếu như bị bắt lại thì...
Giết người phải trả giá bằng mạng sống, đây đã là chân lý muôn thuở.
Vả lại, việc báo thù của anh vẫn chưa kết thúc, Thẩm Giai Nghị còn có con cháu, nhưng Vũ Phàm lại không có gì, anh ta phải giữ lấy cái mạng này, chờ đợi một ngày tập đoàn Thẩm thị sụp đổ.
"Tôi không biết mình có xong đời không, nhưng cô — đến lúc nên đi cùng Thẩm Giai Nghị rồi đấy.
Không phải cô là người tình của anh ta sao? Anh ta đã chết, vậy chắc cô cũng không muốn sống!" Vũ Phàm cười, nhéo ngón tay lên cằm Giang Ý Mạn.
"Anh còn muốn giết cả tôi?" Giang Ý Mạn bình tĩnh nói: "Tôi sợ là anh không có lá gan đó.
Giết tôi còn kinh khủng hơn giết Thẩm Giai Nghị đấy, anh có chắc là muốn thử không?"
Giang Ý Mạn không hề nói đùa.
Nếu cô ấy chết, thầy của cô ấy nhất định sẽ báo thù cho cô.
Vũ Phàm cười nhẹ: "Vậy thì hôm nay tôi sẽ thử xem.
Nào, trói người phụ nữ này và Thẩm Giai Nghị lại cho tôi, rồi treo lên sân thượng."
Bọn côn đồ chạy tới, chúng trói hai tay Giang Ý Mạn lại bằng một sợi dây thừng dày, sau đó buộc đầu dây còn lại vào một cái cột trên sân thượng, Giang Ý Mạn bị treo ra ngoài sân thượng, còn đem Thẩm Giai Nghị trói buộc cùng với cô, hai người bọn họ giống như hai chiếc xúc xích lớn, treo lơ lửng trên không trung.
Đây là tầng mười đấy!
Nó rất cao, gió thổi vào tai thôi cũng đã thấy rất mạnh rồi.
"Thẩm Giai Nghị, anh cũng không ngờ được rằng sẽ có một ngày chúng ta sẽ chết cùng nhau đúng không?" Giang Ý Mạn nhìn Thẩm Giai Nghị, trong lòng không chút sợ hãi.
Vũ Phàm nằm trên sân thượng, trên tay cầm con dao.
"Nhìn xem, tôi đối với hai người tốt biết mấy.
Nếu giờ cô cũng chết đi, hai người sẽ tiếp tục được ở bên nhau.
Có nên cảm ơn tôi hay không?" Vũ Phàm nhìn Giang Ý Mạn, cười nói.
Giang Ý Mạn bị treo trên không trung, cổ tay bị thắt đau đớn, cô chưa từng bị đối xử tệ bạc như thế này bao giờ.
“Vũ Phàm, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho kỹ, nếu thật sự dám cắt dây, anh sẽ chết thảm hơn tôi và Thẩm Giai Nghị đấy.” Giang Ý Mạn nói, cô rất nghiêm túc nhắc nhở.
Nhưng Vũ Phàm lại cười.
"Tôi còn chết thảm hơn sao?" Vũ Phàm vung cái dao trong tay đáp xuống dây thừng, chỉ cần anh ta cắt đứt sợi dây, thân thể của Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị sẽ nhanh chóng rơi xuống dưới.
“Anh có nghe nói về Tập đoàn TM chưa?” Giang Ý Mạn nói.
Tập đoàn TM thì tự nhiên đã nghe nói đến, e rằng trên thế giới ít người không biết, đây là một tập đoàn chuyên đi đầu tư, rất hùng mạnh, họ kinh doanh lớn, chủ tịch tập đoàn TM lại là một người có tên tuổi, làm sao Vũ Phàm lại chưa từng nghe nói qua được.
“Cô có liên quan đến tập đoàn TM sao?” Sắc mặt Vũ Phàm sa sầm.
Anh ta thậm chí còn không biết rằng người phụ nữ này có lai lịch.
"Nói ra thì sợ anh sẽ sợ chết khiếp.
Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng.
Nếu chịu thả tôi và Thẩm Giai Nghị xuống, mọi người sẽ đều ổn cả." Giang Ý Mạn nói.
Rõ ràng cô mới là người đang bị treo lên, vậy mà lại còn uy hiếp ngược lại Vũ Phàm, e rằng chỉ có Giang Ý Mạn cô mới có thể làm được.
“Cô là ai trong tập đoàn TM?” Vũ Phàm hỏi.
Dường như sau khi đã trút được hận thù, gã thật sự không muốn chết, từ trong mắt gã, Giang Ý Mạn có thể nhìn ra được chút do dự.
“Cũng không phải là nhân vật gì lớn, tôi là tổng giám đốc toàn cầu của TM.” Giang Ý Mạn tự hào giới thiệu về bản thân.
Thường ngày cô ấy không có cao ngạo như vậy, nhưng hiện tại đang bị treo thảm hại như thế này, tự nhiên cô phải thể hiện bản thân một chút.
Sắc mặt Vũ Phàm thay đổi.
Tổng giám đốc toàn cầu của TM, không phải là cái người được mệnh danh là Thần Tài sao? Tuy Vũ Phàm chưa từng gặp mặt người này nhưng cũng đã từng nghe qua.
Thấy bảo người này rất quyết đoán và thông minh, lên chức chưa lâu nhưng đã giúp tập đoàn làm ăn rất tốt, chưa bao giờ thất bại kể từ khi vào nghề, chỉ cần người này đầu tư vào công ty, dự án nào đó là nó chắc chắn sẽ sinh lời lớn.
Vô số ông chủ tập đoàn sẵn sàng muốn hợp tác với người này, chỉ cần bọn họ có hợp tác cùng, nhất định việc kinh doanh sẽ có lãi, mọi người đều trở nên giàu có.
“Vũ Phàm, nếu anh muốn được hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, thì thả tôi và Thẩm Giai Nghị xuống ngay.
Vì tôi có thể cho anh tất cả.” Giang Ý Mạn nói tiếp.
Sau vài giây, Vũ Phàm phản ứng lại.
Anh ta cười đến điên cuồng trước mặt Giang Ý Mạn, cười đến mức ruột sắp rớt ra ngoài, cười đến khó hiểu.
Giang Ý Mạn nhìn Vũ Phàm, e rằng người này không sợ thân phận cao quý của cô! Cho nên mới có khả năng cười như thế này? Giang Ý Mạn không biết nên nói cái gì nữa.
"Cô là tổng giám đốc tập đoàn TM, cái người được mệnh danh là Thần Tài?"
Giang Ý Mạn gật đầu, đúng vậy, có chuyện gì sao?
"Tôi phỉ nhổ!"
Vũ Phàm nhổ bãi nước bọt về phía Giang Ý Mạn, cũng may vừa rồi anh bình tĩnh nghĩ lại, nếu không đã bị Giang Ý Mạn lừa rồi, cô ta mà là tổng giám đốc toàn cầu của tập đoàn TM?
Một con nhóc mới ngoài hai mươi tuổi đầu, leo lên làm được người tình của Thẩm Giai Nghị cũng đã là rất khá rồi, giờ lại còn dám nói mình hơn người, dám nói cô ta có liên quan đến tập đoàn TM.
"Nếu cô là tổng giám đốc của tập đoàn TM, thì tôi là chủ tịch đây này.
Muốn lừa tôi để được thả sao? Haha! Cô còn non lắm, nhóc à!" Một tay gã nắm lấy sợi dây, một tay cầm dao, đã sẵn sàng để cắt đứt nó.
"Tại sao tôi phải nói dối anh? Nếu anh không tin tôi, anh có thể gọi điện cho Tập đoàn TM xác nhận, hoặc có thể trực tiếp liên hệ với chủ tịch.
Ông ấy là thầy của tôi, tôi là học trò duy nhất của ông ấy." Giang Ý Mạn nói.
Vũ Phàm cười rộ lên.
"Gọi điện xác nhận? Coi anh ta là kẻ ngốc sao? Nếu giờ anh ta gọi, ai biết đầu giây bên kia là ai.
Nếu cô ta giở trò, vậy kế hoạch hôm nay của anh sẽ trở lên vô ích rồi."
Anh ta không nói nhảm nữa, chỉ cầm dao lên bắt đầu cứa dây thừng, sợi dây dày gấp đôi ngón tay cái, rất chắc chắn, phải mất một chút thời gian mới có thể cắt được.
Anh ta nhìn sợi dây bị cắt từng chút một, chỉ còn lại chút cuối cùng, thân thể của Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị sẽ trực tiếp rơi xuống, đây là tầng mười, nhất định khi rơi xuống sẽ thành đống xương nát vụn.
Ở dưới còn có hai con chó ngao Tây Tạng, đã bị bỏ đói ba ngày chưa ăn gì, đến lúc đó thi thể của Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị sẽ bị bọn nó ăn đến không còn sót lại chút gì.
Giang Ý Mạn nhìn lên, thấy sợi dây sắp đứt.
Cô đã cố gắng hết sức để kéo dài thời gian rồi.
Chẳng lẽ - hôm nay cô và Thẩm Giai Nghị sẽ thật sự mất mạng ở nơi này sao?.