Có Chồng Là Thần Y

chương 965: phương án điều trị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Anh Sở đây là bác sĩ hiện đang điều trị cho bệnh nhân! Anh ấy vừa mới đưa ra một bộ phương pháp điều trị, sau khi chúng tôi thảo luận cảm thấy có thể được, hãy để anh ấy vào thử đi.

Mọi người có thể hoàn toàn yên tâm, tôi có thể cam đoan.

Phương pháp của anh Sở đây nhất định có thể trị khỏi bệnh!” Bác sĩ ở bên cạnh cố gắng cam đoan nói.

Thật ra lúc đầu anh ta cũng phản đối đề nghị của Sở

Quốc Thiên.

Nhưng trên giường bệnh này dù sao cũng là một mạng người mà! Thời gian không đợi người.

Hơn nữa phương pháp mà Sở Quốc Thiên đưa ra dường như không có bất cứ thiếu sót, hay thậm chí là nguy hiểm nào.

Cho nên sau khi bọn họ thảo luận mới quyết định tin tưởng Sở Quốc Thiên một lần.

Nhưng điều không ngờ được là, phản ứng của người nhà bệnh nhân này lại dữ dội đến vậy, nhìn dáng vẻ, dường như họ có thành kiến rất sâu với người này.

“Bác sĩ, anh phải nhìn rõ chứ.

Cái người trước mặt anh không phải bác sĩ gì, một kẻ là vua ăn cơm chùa chơi bời lêu lồng sao có bản lĩnh này!” “Đúng vậy! Bác sĩ, người này vốn ngay cả tư cách làm bác sĩ cũng không có, sao cậu ta có thể có phương pháp chứ?" “Nếu anh còn dám để cậu ta chạm vào chồng tôi nữa, tôi nhất định sẽ kiện bệnh việc các người.

Bệnh viện của các người lại dám không chịu trách nhiệm như vậy!” Tâm trạng Hứa Phương Linh kích động, nổi giận chỉ vào bác sĩ mà mång.

Trong lúc nhất thời, trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt đã loạn thành một đống.

Bác sĩ cũng hết cách với những người này, chỉ có thể gọi người khác tới giúp.

Khi bảo vệ của bệnh viện tới mới miễn cưỡng ổn định được tình hình.

Sở Quốc Thiên thì đã trở thành đối tượng bị nhà họ Lâm chĩa mũi nhọn vào.

“Cậu, bây giờ cậu cút ra ngoài cho tôi!” Lâm Minh

Quang chỉ vào cửa rồi hướng về Sở Quốc Thiên mà quát: “Chúng tôi không ai muốn nhìn thấy cậu!” “Bố à, con là đang cứu chủ hai.

Tình hình trước mắt của chú nhìn có vẻ vẫn chưa tính là quá xấu!” Sở Quốc Thiên giải thích.

“Cậu câm mồm cho tôi! Tôi không có thứ con rể vô dụng bất tài, lại không có chừng mực như cậu!” Lâm Minh Quang trợn mắt nhìn Sở Quốc Thiên, gào thét nói.

Giọng nói này thật khiến mọi người xung quanh chấn động.

Chưa từng có ai thấy cảnh Lâm Minh Quang nổi giận đùng đùng.

Trừ phi là chuyện ép ông ta nổi giận thật sự, nếu không vốn dĩ Lâm Minh Quang sẽ không như thế này.

Mà trong ấn tượng, muốn ép người như Lâm Minh Quang nổi nóng thì đó là điều quá khó.

Dù sao thì gia đình họ cũng thật sự chưa từng nhìn thấy.

Hôm nay Sở Quốc Thiên thật sự khiến họ mở rộng tầm nhìn, trong lúc nhất thời mọi người đều không dám tùy tiện phát ra tiếng.

Đám người Lâm Thanh Di, Triệu Mai Hương, Hứa Phương Linh, Lâm Uyển Vy toàn bộ đều là vẻ mặt kinh ngạc.

Nhất là Triệu Mai Hương.

Bà ta nhìn đôi mắt của Lâm Minh Quang với vẻ phức tạp một lúc.

Có thể thấy được, cơn giận dữ đột ngột của Lâm Minh Quang đã chấn động không nhỏ tới bà ta.

“Bác cả, sao bác có thể nói anh Thiên như vậy chứ? Anh Thiên làm vậy cũng là vì muốn tốt cho bố cháu mà!” Lâm Uyển Vy vội tiến lên giảng hòa, nhìn mọi người mà nói.

“Uyển Vy, cháu thì hiểu cái gì? Bây giờ nếu bố cháu có chuyện chẳng lành, vậy chính là do đồ vô dụng không biết chừng mực này hôm nay hại đấy!” Triệu Mai Hương ở bên cạnh tức giận nói.

“Đúng vậy, Uyển Vy.

Đã lúc này rồi mà con còn nói thay đồ vô dụng kia? Cậu ta đã suýt hại chết bố con đấy! Đầu con úng nước rồi hả? Từ bao giờ mà chỉ biết giúp người ngoài thế? Con quay lại cho mẹ!”

Hứa Phương Linh tức giận đưa tay kéo người Lâm Uyển Vy quay lại, nổi giận nói.

Hô hấp của Lâm Uyển Vy run lên, cắn răng im lặng.

Sắc mặt Sở Quốc Thiên nặng nề.

Anh biết, hôm nay mình có nói gì thêm cũng đều là dự thừa.

Mọi người ở đây đều coi thường anh, đều coi anh như rác rưởi.

Dù việc anh làm là đúng, dù tất cả mọi người đều công nhận anh, nhưng trong mắt những người này, anh mãi mãi luôn sai.

“Nếu các người đã khăng khăng như vậy, tôi cũng không có hứng làm chuyện làm ơn mắc oán.

Nhưng mong rằng sau này các người đừng tới cầu xin tôi!”

Sở Quốc Thiên ném ra câu này thì không ở lại thêm lúc nào nữa, không hề do dự quay người rời khỏi.

Truyện Chữ Hay