Trong lòng cô ta hiển nhiên còn đang ghi hận chuyện bị Sở Quốc Thiên đá mông cô ta, đối với một cô gái kiêu ngạo mà nói thì chuyện này thật sự rất khó tha thứ.
Nghiêm Hạo Truy nhìn ra Tiết Nguyệt Như vẫn còn tức giận, thở dài an ủi nói” Chị họ, hiện tại chúng ta đang nhờ cậy anh ấy, chị đừng so đo.
“Anh ta có thực sự làm được không?” Tiết Nguyệt Quế ngồi vào trong xe lẩm bẩm nói.
Nghĩ đến bị Sở Quốc Thiên đá một cái, toàn thân cô ta liền cảm thấy đau đớn, tức giận cả người khó chịu.
Trên đường trở về, Lâm Quang Vinh vẫn tràn đầy kinh ngạc.
“Sở Quốc Thiên, những lời cậu nói với Nghiêm Hạo Truy là thật sao?” Lâm Quang Vinh vẻ mặt nghi ngờ nhìn Sở Quốc Thiên, con rể mình sao càng nhìn càng giống một kẻ lừa đảo.
Sở Quốc Thiên hạ hả cười, trực tiếp nói: “Nửa thật nửa giả, giang hồ lừa đảo đều thích làm màu mè một chút! Bọn họ chẳng phải đều tự nguyện tin tưởng đấy thôi.” Lâm Quang Vinh nghe xong trên mặt bất ngờ, trách cứ nói, Sao ngay cả nhà họ Nghiêm cậu cũng dám lừa gạt, còn lấy vòng tay quý giá như vậy của người ta, nhỡ đầu bị bại lộ thì sao đây? Đến lúc đó người ta tìm tới đây làm sao cậu xử lý được? Đừng đem phiền phức đến nhà chúng tôi!” “Bố cứ yên tâm đi, chuyện đã xảy ra sẽ do con chịu trách nhiệm.
Sở Quốc Thiên thản nhiên nói.
Lâm Quang Vinh tất nhiên vẫn lo lắng nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút cũng không có cách nào khác chỉ có thể không can thiệp vào.
Sau khi về đến nhà, điện thoại của Sở Quốc Thiên lại vang lên.
Đó là của Nam Cung Thế “Thần y Sở!” Giọng nói của Nam Cung Thế rất gấp gáp.
“Có chuyện gì vậy?” Sở Quốc Thiên nghe ra có gì đó không đúng liền hỏi.
“Cậu mau tới Y Đạo Môn, nơi này có một đám người nói là đến phá quán, bọn họ còn mang theo rất nhiều người của giới truyền thông tới chụp ảnh!” Nam Cung Thế vội vàng nói.
“Đến để phá quán?” Sắc mặt Sở Quốc Thiên trầm xuống, lập tức lái xe đạp chân ga chạy về phía Y Đạo Môn.
Giờ phút này ở cửa lớn Y Đạo Môn nhộn nhịp chen chúc không ít người.
Còn có không ít người của giới truyền thông mang theo máy móc ngắn dài, ai nấy đều điên cuồng quay phim chụp ảnh về Y Đạo Môn.
Tất nhiên, hầu hết trong số họ đều vây quanh một ông già mặc trang phục trung sơn và có râu dài.
Không ai biết ông già đó là ai nhưng tất cả họ đều biết mục đích bọn họ tới đây là gì.
Đó chính là khiêu chiến với Y Đạo Môn, so tài y thuật chữa bệnh.
Hơn nữa người này còn rất tự tin thông báo cho các đài truyền hình lớn muốn tiến hành phát sóng trực tiếp một cuộc so tài, truyền hình trực tiếp cuộc so tài này cho người dân trên toàn thế giới.
Tất cả mọi người đều đoán được rằng, ông già này chắc là nghe nói danh hiệu của thần y Sở nên ghen tị muốn hạ anh ta để một bước nổi tiếng! “Chào ông, nguyên nhân gì khiến ông đột nhiên có ý nghĩ khiêu chiến với thần y Sở vậy?” “Ông có cảm thấy y thuật của mình lợi hại hơn thần y
Sở không?” “Thưa ông, thần y Sở mới hơn hai mươi tuổi, ông thoạt nhìn đã hơn sáu mươi tuổi, cho dù hôm nay ông thắng thần y Sở cũng không cảm thấy thắng không vinh quang У sao? Chẳng lẽ ông không lo lắng người khác nói ông chèn ép người nhỏ tuổi hơn sao?”
Các phương tiện truyền thông giơ micro lên, từng người một điên cuồng tranh giành đặt câu hỏi với ông ấy.
Nhưng toàn bộ quá trình ông cụ không có phản ứng gì chỉ nhắm mắt lại, im lặng chờ đợi có vẻ như không định trả lời bất kỳ câu hỏi nào của giới truyền thông.
Cũng không biết là qua bao lâu, ông cụ này mới mở mắt ra nhìn xung quanh một lượt sau đó quay đầu hướng Nam Cung Thế nói: “Thần y Sở của các người xảy ra chuyện gì sao? Đã đợi lâu như vậy rồi sao cậu ta vẫn chưa đến?” “Đúng vậy, thần y Sở của các người đâu? Còn không mau ra đây so tài!” “Có phải sợ rồi hay không?” “Tôi nói thần y Sở này có khi chỉ là hư danh thôi, một bác sĩ bình thường thật sự cho rằng mình là thần y? Làm cho mọi người cười muốn rớt rằng.
“Nhanh lên, gọi thần y Sở đi ra đây.
Nói với cậu ta đừng có trốn, muốn trốn cũng không thể trốn thoát đầu.
Thật sự không đầu được thì trực tiếp nhận thua đi.”
Mọi người từng người một la hét, có vài người còn sợ chuyện không đủ ồn ào nên cố nói thêm vào..